Oanh Oanh Của Anh FULL


Edit: An Tĩnh
Sẩm tối, trong trường học vắng vẻ.
Phương Kỳ Dương đứng ở cửa, nghe Lâm Tống Tiện trả lời với khuôn mặt không hề đổi sắc.
“Không ăn nhiều nên đói.”
Khi cậu ta đi tới, chỉ vào động tác của Lâm Tống Tiện mà hộp mì trước mặt đã bị tiêu diệt hết chẳng còn dư lại bao nhiêu, cậu ăn mấy miếng hết hộp mì, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó cầm rác còn dư lại vứt vào thùng rác phía sau.
Phương Kỳ Dương: “….:
Đây tuyệt đối không phải là đại thiếu gia Lâm Tống Tiện sạch sẽ kén chọn mà cậu ta biết.
“Anh Tiện, anh đây là….” Cậu ta cảm thấy khó tả, vất vả nhả từng chữ.
“Có chuyện gì?” Lâm Tống Tiện như mới chỉ nhìn thấy cậu, nhíu mày lạnh nhạt hỏi.
Phương Kỳ Dương nuốt những lời vốn định nói xuống.
“Chuyện kia giải quyết sao rồi ạ? Gọi điện thoại cho anh không được, mấy anh em đang chờ anh ở bên ngoài đó, Trương Trạch đã gọi thức ăn xong rồi, còn thiếu mỗi mình anh thôi.”
“À.” Thật ra thì Lâm Tống Tiện không còn đói lắm, nhưng vẫn phải hoàn thành chuyện của ngày hôm nay, cậu nhìn về phía Tống Oanh.
“Đi thôi, tớ đưa cậu đến trạm xe buýt.”
“Không cần đâu, lát nữa tớ phải đến chỗ của mẹ tớ.” Tối nay Phạm Nhã không nấu cơm, cả gia đình sẽ ra ngoài ăn, Tống Oanh phải chờ bà tan làm, không biết chờ đến lúc nào.
“Vậy cùng đi ra ngoài thôi.” Lâm Tống Tiện xách cặp của cô lên, đứng bên cạnh Tống Oanh, im lặng cụp mắt chờ cô, quả thật là một động tác đơn giản khiến người ta cảm nhận được sự khôn ngoan.
Hai người sánh vai đi ra ngoài, cách nhau không xa không cần, Lâm Tống Tiện vô thức thả chậm bước chân để phối hợp với cô, Phương Kỳ Dương nghe Tống Oanh nhỏ giọng hỏi.
“Vừa rồi ăn mì có ngon không?”
“Bình thường thôi.”
“Vậy lát nữa cậu vẫn có thể ăn đồ ăn khác đúng không?”
“Xem tình hình đã…..”
Hai người một hỏi một đáp dần đi xa, Phương Kỳ Dương yên lặng đi theo ở phía sau, chẳng biết tại sao giờ phút này lại cảm thấy mình rất thừa thãi.
Trên con đường bên ngoài cổng trường, sau khi nhìn Tống Oanh đi vào lớp học thêm, Lâm Tống Tiện mới xoay người đi đến chỗ ăn cơm, Phương Kỳ Dương ở bên cạnh cậu, nhịn một hồi quả thật vẫn không nhịn nổi.
“Anh Tiện, có phải anh và em gái Tống đang yêu đương không?”
“?” Lâm Tống Tiện nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, hệt như nhìn một đứa thiểu năng vậy.
Phương Kỳ Dương bị sỉ nhục, phút chốc lập tức ưỡn ngực kêu lên đầy phấn khích: “Lần trước em còn thấy anh ngủ trên đùi cậu ấy, sáng sớm còn ở cùng nhau, bây giờ lại ăn đồ ăn dư của người ta, đây không phải yêu đương thì là cái gì?”

Cậu ta chất vấn một phen, chỉ đổi lại một sự yên lặng ngắn ngủi của Lâm Tống Tiện, ngay sau đó chối bỏ mà không hề nghĩ ngợi, “Không phải.”
“Sao cả ngày trong đầu mày chỉ có mấy thứ không bổ ích chút nào này thôi vậy.” Cậu lại bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó, Phương Kỳ Dương giận sôi máu, cậu ta không kiềm được siết chặt quả đấm.
“Anh có bản lĩnh dám nói mình không thích cậu ấy không?” Cậu ta ném ra một câu hỏi mấu chốt, lần này Lâm Tống Tiện không phản bác cậu ngay, chỉ là cậu đã rơi vào trầm tư.
Thích à?
Nhất định là thích cô, nhưng nếu so với kiểu tình yêu day dứt triền miên như Phương Kỳ Dương nói thì Lâm Tống Tiện cảm thấy giữa mình và Tống Oanh giống kiểu ràng buộc đặc biệt hơn.
Sự tồn tại này còn đặc biệt hơn cả quan hệ tình thân máu mủ.
Từ tình yêu này nông cạn quá thể đáng mà.
“Dĩ nhiên tao thích cô ấy.” Cậu trả lời vô cùng tùy ý, lúc Phương Kỳ Dương bày ra vẻ mặt “quả nhiên là như vậy”, cậu lại cười khẽ một tiếng, liếc nhìn cậu ta.
“Tao vốn cũng rất thích mày, nhưng là do mày quá ngu ngốc nên bây giờ chỉ có chán ghét thôi.”
“….” Phương Kỳ Dương hiểu được ý trong lời nói của anh, vừa không cam lòng vừa bực bội.
“Vậy anh làm mấy hành động không có ý nghĩa mà còn dễ gây hiểu lầm với người ta làm gì?”
“Ngủ là vì mệt, ăn gì gì đó là vì đói, muốn đối xử tốt với cô ấy thì đối xử tốt thôi, làm gì có nhiều lí do tại sao như vậy?” Lâm Tống Tiện nhìn cậu ta, nói như thể đây là chuyện đương nhiên, trên khuôn mặt kiêu ngạo là vẻ bình thản.
“Giữa người với người không chỉ có mỗi tình yêu hay yêu đương đâu? Mày sỉ nhục ai đó.”
“…..”
Sắc cam của ánh chiều tà chiếu xuống con đường cái ở đối diện, một góc xe buýt màu lam bị nhuộm thành màu vàng, làn gió cuốn vạt áo của Lâm Tống Tiện lên, thiếu niên cao ráo đứng đó, dáng vẻ hăng hái.
Đột nhiên Phương Kỳ Dương nhớ lại trước đây lúc chiếc xe đua của Lâm Tống Tiến lao qua vạch đích đầu tiên, có một cô gái tiến lên tỏ tình với cậu hệt như bị điên vậy, cậu không che giấu vẻ chán ghét, trực tiếp đưa hai tay kéo cao cổ áo khoác che kín cằm, cúi mặt, xuyên qua đám người rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Lúc ấy có người cười nói.
Lâm Tống Tiện tùy ý làm bậy, sẽ không cách nào bắt được đâu, hoàn toàn không có ham muốn về tình yêu nam nữ hay tình yêu oanh liệt gì cả.
Lúc ấy Phương Kỳ Dương đã khịt mũi xem thường, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng, bây giờ trùng hợp lại nhìn thấy mấy cảnh này, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy cực kì phù hợp.
Cậu ta lắc đầu, bá vai Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện, mặc dù em cảm thấy anh nói rất có lý, nhưng không biết tại sao em luôn có cảm giác anh sẽ vả mặt.”
Lần thi giữa kì này trôi qua trong yên bình.
Tống Oanh được thi toán lại lần nữa, nhưng vì xảy ra chuyện kia, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cô ở một mức độ nào đó, cuối cùng sau khi có thành tích, mấy môn khác cũng không quá lý tưởng, thụt lùi rất nhiều so với học kì trước.
Chủ yếu biểu hiện ở việc cô đã rớt khỏi top năm của khối, tổng điểm thấp hơn ba mươi đến bốn mươi điểm.
Tống Oanh cầm phiếu thành tích về, Phạm Nhã và Tống Chi Lâm đều im lặng, ngồi yên trên ghế sofa một hồi lâu, sau đó Tống Chi Lâm mới ra vẻ thoải mái lên tiếng, “Lần này không phát huy tốt sao? Không sao cả, lần sau cố gắng tiếp là được.”

“Vâng.” Tống Oanh cúi đầu đáp.

Hai người nhìn nhau, rồi Phạm Nhã nhìn cô, hơi chần chừ.
“Nhân Nhân, có phải gần đây có chuyện gì khiến con phân tâm không?” Có mấy buổi tối Tống Oanh không về nhà, đều nói là ở nhà của bạn học, mặc dù họ là phụ huynh tiến bộ nhưng dáng vẻ như vậy hoàn toác khác với trước đây, điều đó không khỏi khiến người ta lo âu.
Phụ huynh sẽ luôn nhận ra được sự thay đổi của con cái nhà mình đầu tiên.
“Không phải ạ.” Tống Oanh nghe Phạm Nhã hỏi như vậy, lập tức hoảng hốt, cô vừa chột dạ, đồng thời sinh ra cảm giác áy náy, Tống Oanh cắn cắn môi.
“Ba mẹ, lần sau con nhất định sẽ thi tốt, hai người đừng lo lắng ạ.”
Ở trường học, cả ngày Tống Oanh đều hơi ủ rũ.
Tan học Cao Kỳ rủ cô cùng đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn, cô buồn bã nằm gục xuống bàn, lắc đầu từ chối.
Nhóm Lâm Tống Tiện chơi bóng xong đi vào, nóng hổi, cả người đều nóng bừng bừng và đầy mồ hôi, trên ngón tay vẫn quay tròn quả bóng.
Mấy người đi từ cửa vào chỗ ngồi, Lâm Tống Tiện đi đầu, lúc đi ngang qua bên cạnh bàn của Tống Oanh, ánh mắt nhìn đến góc mặt uể oải của cô, cậu dừng bước lại.
“Sao vậy? Tối hôm qua đi làm ăn trộm sao?” Cậu cúi người xuống, nhích đến gần cô, Tống Oanh vừa mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt phóng đại của cậu, nhan sắc tuyệt đẹp ập đến.

Cô im lặng quay đầu đi.
“Tại sao không nói chuyện?” Lâm Tống Tiện lại kéo đuôi ngựa của cô một cái, Tống Oanh tránh khỏi tay cậu, lúc vùi đầu vào khuỷu tay, giọng nói buồn buồn vang lên.
“Cậu đừng quấy rầy tớ.”
“Cậu chê tớ ồn ào à?” Đúng như đự đoán, đại thiếu gia vừa nghe xong đã không vui, Tống Oanh bất đắc dĩ, đành ngẩng đầu lên an ủi cậu, hai tay áp vào khuôn mặt của Lâm Tống Tiện đang ghé đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cậu rồi nghiêm túc nói.
“Không phải, tớ chỉ muốn yên tĩnh chút thôi.”
“Gặp chuyện gì sao? Nói với anh Tiện xem nào.” Lâm Tống Tiện cầm lấy tay cô, bình tĩnh như thường.

Cố gắng che giấu vết ửng đỏ trên mặt mình.
Tống Oanh đúng là một cô gái nhỏ thích ăn hời của người ta.
Cậu nghĩ thầm trong lòng.
“Lần này tớ thi không tốt.” Nghe cậu hỏi, đúng lúc Tống Oanh nghĩ đến gì đó, mặt vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.

“Lâm Tống Tiện, lần sau cậu không được rủ tớ ra ngoài chơi nữa, tớ muốn bắt đầu học tập thật giỏi.”
“……”
“Tống Oanh.” Lâm Tống Tiện rất khó chịu.
“Tớ là cục đá cản trở con đường học tập của cậu sao?” Cậu không dám tin.
“Không phải.” Tống Oanh hơi phiền não.
“Tớ không muốn để người nhà lo lắng, mấy lần trước tớ đi ra ngoài cùng cậu, hình như họ đã phát hiện gì đó rồi, nếu như ngay cả thành tích cũng không giữ được, vậy thì tớ càng không có tư cách để đối mặt với họ.”
Trước giờ học ngày hôm nay, Lâm Tống Tiện xách một túi đầy đồ ăn vặt đặt xuống bàn của Tống Oanh.
Cậu vẫn giữ dáng vẻ không sợ cái gì kia, trong ánh mắt là sự phách lối, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.
“Không phải chỉ là học tập thôi sao? Sợ đến như vậy thì sau này anh Tiện dạy cho em.”
Tống Oanh: “?”
Đại ca, học kì một cậu xếp hạng nhất đếm ngược toàn khối đó.
Cô chăm chú nhìn vẻ mặt phức tạp của cậu, dường như cậu đã thoáng nhìn thấy được suy nghĩ trong nội tâm của cô, Lâm Tống Tiện lạnh lùng hừ một tiếng rất khinh thường.
“Trước kia là tớ không thích, cậu chờ đó, để cho cậu xem cái gì gọi là kỳ tích.”
…..
Tống Oanh không để mấy lời “thuận miệng nói” của Lâm Tống Tiện trong lòng,
Chỉ xem như linh hồn cậu thiếu niên học lớp mười một kia đã thích tỉnh mà thôi.
Buổi chiều tan học, cô đeo cặp sách đi ra cổng trường, lúc băng qua đường, cô thấy ở đối diện có một người ngồi xổm dưới đất, ngẩn người nhìn chằm chằm về phía trước, trong miệng lẩm bẩn, hệt như đang nghiêm túc nghiên cứu kiến thức gì đó vậy.
Cô đi tới, ánh mắt Lâm Tống Tiện vẫn nhìn về trước, đang quan sát một hàng kiến đi lại ngay ngắn dọc bên lề đường.
“…..” Tống Oanh vẫn hỏi thăm cậu theo phép lịch sự.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Những con kiến đang xếp hàng này, tốc độ trung bình là 0.015m/s, trong mười phút sẽ bò được 9m, giữa chừng không hề dừng lại, từ đầu đến cuối đều tiến về phía trước với tốc độ đều đặn.” Lâm Tống Tiện nói không hề chớp mắt, còn không quên cảm khái.
“Đúng là một động vật nhỏ có nghị lực.”
“…..”
“Cậu thật sự có lòng ham học hay là một thiên tài tính toán nhỏ vậy.” Chỉ mắt thường cũng có thể đo lường được khoảng cách.

Tống Oanh cũng muốn cảm khái.
“Không phải, chỉ là tớ thấy chán quá thôi.” Lâm Tống Tiện quay đầu, trả lời.
“Hơn nữa số liệu vừa rồi chỉ là tớ nói bừa, mắt tớ không phải là thước đo, làm sao biết nó đi được bao xa chứ.” Ánh mắt cậu vô tội, Tống Oanh cạn lời.
“Rốt cuộc cậu ở đây làm gì?” Cô quan sát bốn phía, bên này là một con đường hẻo lạnh cạnh trường học, hai bên có rất nhiều cửa hàng, chỉ là bảng hiệu đã cũ kỹ, số người đi lại bình thường không nhiều lắm.

“Hẹn gặp mặt với người ta.” Lâm Tống Tiện chỉ chỉ đồng hồ đeo trên cổ tay.
“Người ta còn đang đi học, tớ thấy chán nên chờ ở đây.”
“Ai cơ?”
“Một giáo viên dạy kèm vàng trong truyền thuyết.”
“?”
“Tớ chuẩn bị sẽ bắt đầu học thêm từ hôm nay.”
“…..”
Tống Oanh không thể tưởng tượng đến chuyện này nổi, cô quyết định sẽ ở lại chờ cùng cậu, để xem rốt cuộc Lâm Tống Tiện trong hồ lô đã tìm được liều thuốc giả gì.
Hai người đứng trên vỉa hè bên đường cái, những con kiến xếp hàng kia vẫn ở chỗ cũ đi về phía trước không biết mệt mỏi, một hàng dài màu đen, làm nổi bật thêm cho con đường rộng lớn, nhưng lại toát nên vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
Tư thế của họ giống nhau như đúc, tập trung dồn sức nhìn chằm chằm những chú kiến xếp hàng dọn nhà kia, đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, thân hình gầy yếu trong bộ đồng phục rộng thùng thình, cánh tay mảnh khảnh đang cố hết sức xách một chiếc vali lớn, di chuyển rất khó khăn.
Tống Oanh nhận ra dễ như trở bàn tay, “Người kia không phải là Giang Ngôn đó sao?”
“Ừ.” Lâm Tống Tiện cũng nhìn sang, đưa ra lời khẳng định.
“Hình như cậu ấy sắp xách không nổi nữa rồi.” Tống Oanh chần chừ, hơi không đành lòng, “Chúng ta có nên đi giúp cậu ấy chút không?” Dù sao thì chờ ở đây cũng rất nhàm chán, hơn nữa cô ta thật sự đang gặp khó khăn, đối với người yếu kém, dường như Tống Oanh luôn có cảm giác cảm thông bẩm sinh.
“Không giúp.” Lâm Tống Tiện từ chối không hề do dự, vô cùng tuyệt tình.
“…… Tại sao vậy?” Có lẽ Tống Oanh cũng đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật ra thì chuyện lần trước cũng không thể hoàn toàn trách cậu ấy được, đều do cái người tên Đàm Cao Dương kia, tớ nghe nói cậu ta luôn bắt nạt cậu ấy, thật đúng là không biết xấu hổ…..

Cái tên đầu sỏ này!”
“Đó là vì cậu không biết mà thôi.” Lâm Tống Tiện đột nhiên quay đầu nhìn cô, giọng nói nghiêm túc.
“Lần trước cậu ta cố ý truyền tớ giấy đó cho cậu đấy.”
“Cái gì cơ?” Tống Oanh giật mình.
“Nhiều người như vậy nhưng cậu ta kiên quyết phải truyền cho cậu là vì biết quan hệ giữa cậu và tớ, nếu cậu xảy ra chuyện thì tớ sẽ không mặc kệ, chuyện này không cần tra xét kĩ càng, hỏi một chút đã điều tra ra được rồi, và tớ sẽ không bỏ qua cho Đàm Cao Dương.”
“Kết quả cuối cùng cậu cũng thấy đó, Giang Ngôn chỉ bị xử phạt một chút, không có ảnh hưởng gì lớn đến cậu ta, nhưng vì chuyện này mà Đàm Cao Dương bị đuổi học, từ đó sẽ không còn xuất hiện trước mặt cậu ta nữa.”
“Còn có những lời cậu ta từng nói ở văn phòng, rất nhiều sơ hở, ngoại trừ dùng để chọc giận tớ và cậu ra thì không còn dùng với mục đích nào khác nữa đâu.”
Tống Oanh chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu kia, dường như Giang Ngôn hoàn toàn không nhìn thấy hai người họ, kéo vali đi về phía trước một cách khó khăn, càng lúc càng xa.
Lâm Tống Tiện búng nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng dạy dỗ.
“Cậu cho rằng người trên toàn thế giới này đều đơn thuần, lương thiện và đáng yêu như tớ sao?”
__
Hết chương 39.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui