Edit: Linh | Beta: An TĩnhTống Oanh về đến nhà, vừa cất cặp đã gặp Tống Chi Lâm vào cửa, ông cởi áo khoác dày treo lên giá đỡ.
Tống Oanh cầm ly nước đứng giữa phòng khách, nhìn ông như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói ra một câu.
“Bố, con thấy ánh mắt bố rất chuẩn.”
“Hả?” Giáo sư Tống nghi hoặc dừng tay, nhìn về phía con gái mình.
“Không có gì ạ.” Tống Oanh nhấp môi dưới, động tác xoay người lúng túng.
Hôm nay gặp được người kia, từ khóe mắt đến hàng lông mày, quả thực ẩn giấu khí phách của thiếu niên.
Quay lại thời điểm trước cửa siêu thị.
Sau khi Lâm Tống Tiện nói ra lời đó, bốn phía trong nháy mắt rơi vào im lặng không thể diễn tả.
Sắc mặt mấy người trước mắt biến đổi, ánh mắt dồn về phía Tống Oanh không tốt chút nào, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, tại chỗ quan sát diễn biến tình huống.
Tống Oanh cũng sửng sốt, nghĩ một lát mới chậm rãi trả lời.
“Che mặt cậu lại...”
“Làm vậy sẽ không ai đến làm phiền cậu nữa.”
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, lơ ngơ nhìn bọn họ, chỉ có Lâm Tống Tiện nhẹ nhàng nhếch mày, không đáp lời, người bên ngoài cũng yên lặng không một tiếng động.
Mọi người đứng im.
Tống Oanh suy tư, thăm dò phía sau lưng.
“Vậy thôi, tôi về nhà trước nhé?”
“Đi đi.” Nam sinh hất cằm, ra hiệu cô rời đi.
Tống Oanh nhẹ nhàng thở ra, xách quai cặp quay người trở về, như trút được gánh nặng.
Cô thật sự không muốn có quan hệ với những người này.
Từ trước đến nay Tống Oanh luôn gò bó theo khuôn phép học sinh tốt, ở trường cũ tiếp xúc với những người không khác cô là mấy, dù trong lớp cô học cũng có mấy học sinh cá biệt, nhưng Tống Oanh vốn không có nhiều chuyện lui tới.
Về sau vẫn nên cách xa cậu chút mới được.
Tống Oanh nghĩ thầm.
Ngày hôm sau, Lâm Tống Tiện đi ván trượt đến trường học.
Gây ra một trận náo động vây xem.
Sáng sớm trên đường đều là học sinh mặc đồng phục nề nếp, trong tay ôm sách hoặc đeo cặp sách, kết bạn theo nhóm, thoải mái cười trò chuyện.
Gió bất ngờ thổi tới từ phía sau, thổi vèo qua tai, một bóng người phi nhanh qua đám người, phách lối mà chói mắt.
Hôm nay cậu mặc áo khoác gió màu trắng, giày cứng bên trên có hai chiếc móc, chân đạp ván trượt từ chỗ cao xuống, tóc bay phấp phơi, khuôn mặt trẻ tuổi hăng hái, cả người như sao băng lướt qua, trong chớp mắt, đã nhanh chóng biến mất nơi phương xa.
Để lại cho hàng người, hồi lâu vẫn không hoàn hồn lại được, trong đầu ghi nhớ hình ảnh nổi loạn kia theo bản năng.
Vào sáng sớm trong ánh nắng đi theo gió của thiếu niên, dường như là góp nhặt cả một mùa mùa xuân rực rỡ lại tươi đẹp.
Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn.
Tống Oanh còn chưa tới lớp, đã nghe Lâm Tống Tiện bị chủ nhiệm bắt lên văn phòng giáo vụ, nguyên nhân là sử dụng phương tiện trái phép ở sân trường.
“...”
Tiếng chuông vang lên trước một phút, loa trường học bắt đầu thông báo xử phạt hắn, âm thanh ngắn gọn uy nghiêm vang lên mọi ngõ ngách trường học, trong cảnh tượng đáng vui này, Lâm Tống Tiện cầm áo khoác trong tay đi tới cửa lớp học, vẻ mặt hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút gì.
“Anh Tiện, anh lại nổi tiếng rồi, ghê nha.” Phương Kỳ Dương ở phía trước không kịp chờ đã giơ ngón tay cái chào đón, Lâm Tống Tiện hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng kéo ghế ngồi xuống, chân gác dưới bàn.
“Ván trượt bị Chu Đại Chuy tịch thu, phiền phức.”
“Ai bảo mỗi ngày anh đều nghịch?” Phương Kỳ Dương vừa đố kỵ vừa hận, chua xót nói.
Lâm Tống Tiện nghe xong, lập tức trừng mắt với cậu một cái.
“Ngủ quên, cậu có ý kiến à?”
Phương Kỳ Dương bị cậu dọa, khí thế yếu dần, thấp giọng nói thầm với hắn, “Nhà anh có một đống xe thể thao Maserati giới hạn, còn cần đến món đồ chơi này...”
“Không có bằng lái thì không thể ra đường được có biết chưa.” Lâm Tống Tiện mắng.
Tống Oanh ngồi bên cạnh yên lặng nghe, không để tâm đến ngữ khí mất kiên nhẫn của cậu, hóa ra học sinh cá biệt so với tưởng tượng của cô còn muốn tuân thủ luật pháp.
Cô nghĩ ngợi, lại thấy Phương Kỳ Dương thần thần bí bí lại gần, ghé bên tai Lâm Tống Tiện hỏi, “Anh Tiện à, khi nào chúng ta lại lên núi tuyết đua xe?”
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện hơi chậm, rõ ràng đã thành thói quen, “Xem tình hình đã, gần đây không có tâm trạng.”
“...” Tống Oanh lập tức thu lại lời mình vừa nghĩ.
Mới khai giảng, nghe nói chủ nhiệm ban ba phải đi bồi dưỡng, một tuần sau mới trở về.
Trong lớp vẫn như cũ, dựa theo học kỳ trước, danh sách ban cán sự cũng không có thay đổi, ngoại trừ có thêm vài học sinh chuyển trường.
Tống Oanh qua vài ngày đã làm quen với mọi người.
Tính cách cô hòa nhã, vẻ ngoài xinh xắn, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, trên người không hiểu sao luôn có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Nếu muốn dứt khoát dùng một từ cụ thể để hình dung, chắc chắn là nước, trơn bóng im ắng, mềm mại bao dung.
Qua một buổi trưa miệt mài, tan học có nữ sinh rủ cô đi vệ sinh.
Lâm Tống Tiện ở bên cạnh bị ép quan sát cũng có chút ngạc nhiên.
Ngay từ đầu cậu đã xem Tống Oanh là phiền phức, thí dụ như lần đầu hai người gặp mặt bị cô chen ngang quấy rầy, Lâm Tống Tiện đã chuẩn bị mặt lạnh, ai ngờ mấy ngày nay cô an phận đến không tưởng nổi.
Cô gái này làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật.
Mỗi sáng sớm đến lớp đúng giờ, ăn sáng theo tiêu chuẩn, Lâm Tống Tiện lơ đãng quan sát, bữa sáng là một chai sữa bò và hai bánh bao, đôi khi có thêm quả trứng gà.
Ăn xong sẽ thì thầm học thuộc, trong giờ nghiêm túc ghi chép, sau đó ôn tập làm bài tập, không hề tìm cậu nói chuyện, thậm chí ——
Vốn không hề chủ động đi tìm cậu.
Điều này làm cho Lâm Tống Tiện nhẹ nhõm, còn tính chờ lão Từ về xin sắp lại chỗ ngồi, nếu cô đã khăng khăng như thế, hình như cậu cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Sáng thứ hai có buổi tổng vệ sinh.
Hai người phân một tổ, mỗi người phân chia khu vực.
Tống Oanh được phân tới hội trường hẻo lánh, tới gần tường rào, nơi đó cỏ dại rậm rạp, hai bên cây cối che lấp, bình thường ít có người đến.
Nơi này thầy cô ít khi tới kiểm tra, trước đó học sinh phụ trách cũng bỏ bê quét dọn, trên mặt đất tích lũy rất nhiều lá rụng với rác rưởi, Tống Oanh một mình bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ.
Cô xách sọt rác, xoa xoa mồ hôi thái dương, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, ngẩng đầu một cái, đúng lúc đối mắt với một người.
Tống Oanh giật mình, người trên tường rào cũng bị dọa sợ, tay chống đỡ nghiêng ngả, khuỷu tay đụng phải vách tường.
“Ui da.” Lâm Tống Tiện nhíu mày kêu nhỏ, tiếp tục nhìn cô.
“Cậu ở đây làm gì?” Có trời mới biết tâm trạng của cậu lúc vừa bò lên đã đối đầu với đôi mắt mở to, thiếu chút nữa rơi xuống.
“Làm trực nhật.” Tống Oanh mấp máy môi, trả lời.
Lâm Tống Tiện đảo qua cây chổi với sọt rác trong tay cô, mi tâm cau lại, “Sao cậu lại làm một mình.”
Tống Oanh trầm mặc một cái chớp mắt.
“Bởi vì cậu.” Cô chỉ chỉ, “Mới từ trên kia xuống.”
Lâm Tống Tiện: “...”
Hắn mới phản ứng được, ban ba trực nhật theo truyền thống là ngồi cùng bàn tạo thành một tổ, hay nói cách khác, đáng lẽ hắn và Tống Oanh phải cùng nhau quét dọn chỗ này.
Hiểu rõ chuyện, đại thiếu gia không hề xấu hổ, ngược lại thản nhiên nhận lấy sọt rác hơi nặng trong tay Tống Oanh, cất bước về phía lớp học.
Vẻ mặt bình thường, “Lần sau có làm thì gọi nam sinh đến giúp, như đám Phương Kỳ Dương rất rảnh, cứ việc sai vặt.”
“Ừm.” Tống Oanh ở phía sau đáp, hơi cúi mặt, không hề cãi lại.
Tài nguyên giáo dục của trường Cẩm rất tốt, học sinh không giàu thì sang, hàng năm nhận được vô số phí tài trợ, mỗi lớp học đều trang bị đầy đủ, dù là đầu xuân, điều hoà luôn duy trì ở nhiệt độ ổn định.
Thiếu niên như hỏa khí hừng hực trời sinh, Lâm Tống Tiện chỉ mặc áo đồng phục mỏng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra ngoài một đoạn cánh tay, phía trên lớp da trầy xước, hiện ra vết thương dính máu sưng đỏ chưa xử lý, vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn.
Tống Oanh ngơ ngẩn, sau đó nghĩ đến cái gì, nắm chặt bút không nói.
Còn một tiết là đến giờ trưa.
Tiết thể dục, bên ngoài mưa lớt phớt, bầu trời u ám, thầy giáo sắp xếp hoạt động trong nhà, đánh cầu lông hoặc chơi bóng rổ, không muốn đi có thể ở phòng tự học.
Lâm Tống Tiện bị thương tay, lười biếng cử động, gục mặt xuống bàn ngủ.
Không gian ồn ào dần dần trở nên yên lặng, tiếng bước chân từ gần đến xa, hoàn toàn biến mất tại ngoài cửa.
Ý thức chìm nổi, nửa tỉnh nửa mê, bên tai đột nhiên có người nhẹ giọng hỏi chuyện.
“Cậu, có muốn xử lý vết thương trên tay không?”
Lâm Tống Tiện từ trong mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra, bàn tay giữ đầu, trên mặt chưa hết vẻ mệt mỏi.
“Hả?” Mũi thở ra một hơi miễn cưỡng hỏi.
Cậu mới nhìn rõ, người trước mặt bày biện trên bàn một hộp y tế, nắp đã mở ra, Tống Oanh cầm trong tay tăm bông với cồn i-ốt, hơi luống cuống nhìn qua cậu.
“Cái này.” Cô chỉ vết thương trên khuỷu tay của Lâm Tống Tiện, có hơi áy náy lo lắng.
“Buổi sáng đụng phải.” Nếu như cô không nhìn lầm, nam sinh này vì bị cô hù nên mới vội vàng nhảy từ trên tường xuống, đụng vào cánh tay.
Chỉ là Tống Oanh không nghĩ sẽ bị thương nặng như vậy.
“A, không có việc gì.” Lâm Tống Tiện thấy thế liền rụt tay, tùy ý xoa nhẹ mái tóc, miễn cưỡng bày ra mấy phần tinh thần.
“Vẫn nên xử lý một chút, tránh bị nhiễm trùng.” Tống Oanh nói, đưa đồ dùng trong tay ra, vẻ mặt rất kiên quyết.
Lâm Tống Tiện ngừng lại, không nghĩ việc từ chối sẽ lãng phí thời gian hai bên, nghe vậy dứt khoát nhận lấy cồn i-ốt và tăm bông, vặn ra rồi quay đầu khử trùng qua loa vết thương.
“Bôi thuốc này lên, thêm băng gạc là xong.” Cậu vừa dứt lời, nữ sinh lại đưa qua một bình thuốc bột, lời từ chối đã đến bên miệng Lâm Tống Tiện, xong thoáng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô đành phải chấp nhận, trong lòng có hơi bực bội.
Vết thương bị bôi thuốc bột lên nên hơi nhói, Lâm Tống Tiện không phòng bị, nhíu mày than một tiếng.
Một tay hắn không thể gài băng gạc, Tống Oanh cúi đầu làm giúp cậu, cho dù động tác rất nhẹ cũng không thể tránh đụng phải vết thương, Lâm Tống Tiện nhíu mày từ đầu đến cuối không buông ra.
Tống Oanh ngẩng đầu nhìn cậu, trong tay cầm băng dán y dụng, chẳng biết tại sao, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước mẹ giúp mình xử lý vết thương.
Cô cúi mặt, thổi nhẹ nhàng lên vết thương của cậu.
Hơi thở ấm áp phả lên da thịt, tựa như một bàn tay vô hình chạm xuống, đau đớn biến mất không còn nữa, thay vào đó là cảm giác tê dại lạ lùng.
Lâm Tống Tiện cứng đờ trong chốc lát.
Tống Oanh không cảm thấy gì, thổi sơ sơ rồi giúp hắn dán băng, nhẹ giọng thì thầm: “Xong ngay đây, không đau không đau...”
“...” Lâm Tống Tiện bỗng rút cánh tay khỏi tay cô, xụ mặt không biểu cảm gì.
“Cậu đang dỗ trẻ con à.” Hai giây sau lại bổ sung một câu.
“Tôi không sợ đau.”
Động tác Tống Oanh dừng lại, sau một hồi, gom lại đồ dùng trước mặt, bình bình đáp một tiếng, “Ừ.”
“...”
Lâm Tống Tiện nhất thời không biết cô tin hay không tin.
__
Lời tác giả:
Phạm Nhã là mẹ của vai chính, trước đây, bà ấy thường xuyên giúp đỡ các bạn nhỏ.
Sẽ giúp đỡ băng bó, xử lí vết thương, an ủi dỗ dành những người bạn nhỏ.
**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...