Oan Trái

Chương 60
Đang nói chuyện thì Tuyết Cần đẩy cửa bước vào, theo sau cô gái nhỏ xinh đó là một chàng trai vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt thì đen kịn lại khi nhìn thấy cô gái của mình đang nhào vào tromng lòng người bạn gái thân thiết.
Anh ta là Viễn Chinh Huân, thiếu chủ của tập đoàn Viễn Thị, người được mệnh danh là người đàn ông có quyền lực nhất trong giới thương gia, nay mặt mũi lại tối sầm như có người thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy
Anh ta đen mặt đưa tay ra kéo cô gái sắp bổ nhào vào trong lòng Huyền Ngọc, anh ta hừ mũi:
“Em dám nhào vào lòng người khác lần nữa thử xem.”
Cô gái nhỏ đó bất mãn khụt khịt mũi, thói quen bá đạo của anh trai càng ngày càng nặng, bây giờ ngay cả đến gần bạn gái cũng ko cho, hức hức, mất hết cả quyền tự do.
Lúc này, anh chàng công tử phong lưu Đường Dĩ Thần như không hề nhìn thấy gương mặt đen thui của ai kia, anh ta dang rộng vòng tay, tư thế vô cùng phóng khoáng:
“Đến đây nào kẹo ngọt, đến cho ca ca ôm em cái nào.”
Vừa nói anh ta vừa bước đến thì đối diện với anh ta là quả đấm sắt do thiếu chủ tập đoàn Viễn Thị tung ra, nhưng bản lãnh của người mặt dày vô sĩ nào đó cũng không phải thuộc dạng tầm thường, anh ta chỉ lắc mình né một cái đã thoát khỏi cú đấm kia, nhưng nhìn thấy gương mặt của bạn mình đã có thể so với mặt của bao công nên anh ta không dám vuốt đuôi cọp nữa, có những chuyện chỉ nên sờ nhẹ, không nên giẫm lên đuôi của con cọp đang ngủ say, như thế sẽ chẳng ích lợi gì cho bạn.
Mặc kệ hai gã đàn ông quái đản kia, hai cô gái ríu rít sang một bên ngồi xuống tâm sự, con gái mà, xa nhau lâu như vậy đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói rồi.
Từ những câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại bàn đến chuyện học hành. Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Tuyết Cần nói:
“Kết quả kì thi của đợt này, bên nhà trường có thông báo rằng cậu bận việc riêng nên cho cậu bảo lưu kết quả, đợi khi cậu về thi xong sẽ cho cậu tốt nghiệp. cậu định bao giờ mới về?”
Huyền Ngọc thoáng đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, Triệt Nhất vẫn đang nằm đó, trên gương mặt tuấn tú của anh ngoài có nét xanh xao gầy yếu ra, thì trông như anh đang ngủ, gương mặt của anh lúc này trông thật bình yên và có chút tính trẻ con, không còn vẻ vô lại khi đối với cô, cũng không có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc đối với thuộc hạ khi vắng mặt cô.
Gần như cô đã quên hết những biểu hiện đó của anh, cũng bởi vì biểu hiện yên tĩnh này của anh đã nằm lâu quá rồi. hơn ba tháng nay, ngày nào cô cũng vào đây, chỉ để nhìn anh, nắm tay của anh, kể lại những việc làm thường ngày.
Huyền Thiên và Huyền Tú hầu như mỗi ncuoois tuần đều bay sang đây thăm cô, có những lúc Huyền Thiên bực mình đến mức muốn xông vào bóp cổ cái gã chết tiệt đang nằm ì mãi trên giường không chịu tỉnh dậy kia, may nhờ có HuyềnTú ngăn cản.
Lần này, cô cũng muốn quay về nước một lần, ngoài việc kết thúc việc học nhận bằng tốt nghiệp ra, cô cũng muốn về thu xếp một số thứ, đồng thời cũng dỗ ngọt hai ông anh trai đang giận dỗi của cô.
Hai tuần nay họ không bay sang đây, không biết do giận dỗi hay bận việc, nhưng theoa cá tính của họ, cô nghĩ chắc chín phần là giận dỗi rồi.
Haiii, cô nghĩ đôi khi làm con người cũng phức tạp thật, khi còn khỏe mạnh bên nhau thì lại không biết quý trọng cứ giận dỗi, cãi nhau để rồi đến khi một người nằm xuống, người còn ở lại tiếc hận khôn nguôi.
Trải qua vụ việc lần này, cô bỗng dưng quý tiếc từng giây từng phút trong cuộc sống hiện tại của mình. Cô bồng nhiên quý từng thời khắc bên cạnh hai anh, nhưng….
Bỏ Triệt Nhất một mình nằm đó để cô đi tìm niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, cô bỗng dưng thấy mình có tội với anh.
Cô biệt bản thân mình mâu thuẫn kì lạ, nhưng mâu thuẫn này cô cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Thế cho nên, cô quyết định, cô phải trở về Đài Loan, sau đó rồi sẽ quay sang đây.
Nghĩ như thế, cô chia tay với Tuyết Cần cùng ông anh trai chăm bẳm em gái của mình như một vị bảo mẫu cùng với gã bác sĩ thiên tài nào đó đang không ngừng trêu cợt chung quanh. Không biết cô có nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt của anh ta là tràn đầy chua xót che dấu dưới sự cợt nhả của anh ta.
Cô bước vào phòng bệnh, đây là gian phòng cao cấp đặc biệt nhất, có phòng khách, nhà vệ sinh cùng với phòng ngủ.
Thoáng mát và sạch sẽ tiện nghi y như ở nhà.
Trên chiếc giường trắng tinh, một chàng trai đang nằm đó, cổ tay anh ta vẫn còn đang truyền dịch, trông anh ta thật bình yên như đang chìm trong giấc ngủ say.
Cô bước đến, nhẹ đưa tay khẽ vướt lên gò má gầy của anh ta, thầm xót xa.
Cô cúi đầu thì thầm:
“Em đến rồi đây.”
Mỗi ngày đều như thế, câu đầu tiên mà cô nói với anh là như thế, cô báo cho anh biết sự hiện diện của mình, sau đó ngồi bên anh, nắm lấy tay anh, kể lại công việc suốt những lúc không có anh.
Cô chẳng biết mình làm thế để làm gì, nhưng chàng trai này, hầu như cuộc sống của anh ta sống chỉ vì cô, sống cho sô.
Những việc làm của anh ta, cho dù cô có mù cô cũng nhận ra được. Huyền Ngọc cô không biết có tài đức gì mà được cả ba chàng trai hết mực thương yêu như thế này.
Hôm nay, vẫn như mọi hôm cô lại bắt đầu kể về một ngày của mình, anh vẫn nằm đó, lẳng lặng và bình yên. Không cần biết anh có nghe hay không, cô vẫn nói, và nói.

Sau đó, khi thông báo cho anh biết việc hai anh em Tuyết Cần đến đây, và thái độ quấn quýt của bác sĩ Đường Dĩ Thần, rồi cô kết luận một câu:
“Em phải về Đài Loan.”
Ngón tay anh ta giật giật, nhưng do cô mải mê nói nên không nhận ra. Cô nói tiếp:
“Em về bên ấy để thi và nhận bằng tốt nghiệp, chắc khoảng hai tuần là em sẽ trở lại đây, đến lúc đó sẽ có quà cho anh.
Nói xong, cô thu dọn chung quanh anh, lưu luyến nắm lấy tay anh một lần nữa, sau đó cô xoay người bước đi.
Khi cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, thì người nào đó vốn vẫn nằm mê man trên giường ba tháng nay, đột nhiên mở mắt.
****************
Sân bay Đài Loan.
Cô gái xuống sân bay, đưa mắt nhìn chung quanh.
Quả nhiên, hai thanh niên anh tuấn với khuôn mắt giống nhau như đúc đồng thời sải bước đến bên cạnh cô. Dang đôi tay ra ôm chặt lấy cô, rồi sau đó cả ba cùng nhau lên xe, Huyền Ngọc ngồi ở giữa, hai anh trai cô ngồi hai bên, trước mặt là tấm kiếng ngăn lại giữa tài xế và khoang sau. Vừa vào trên xe, hai chàng trai như hổ đói vừa gặp được con mồi.
Những nụ hôn như mưa rơi xuống trên cổ, trên mặt cô gái có gương mặt trắng như tuyết. Huyền Ngọc nằm ngã vào lòng của Huyền Thiên. Huyền Tú ngồi ở phía ngoài nâng chiếc chân bé nhỏ của cô lên, hôn lên từng ngón chân nhỏ xinh đó. Đây là cô gái của các anh, tình yêu của các anh.
Huyền Ngọc nằm trong vòng tay ấm áp của hai anh, ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà đã lâu nay xa cách. Hòa mình trong nhịp điệu kích tình của ngọn lửa cháy bỏng mà các anh đang từng bước đốt lên trên cơ thể cô, khoang xe sau khá rộng rãi, không ảnh hưởng đến màn nhiệt tình nóng bỏng thiêu đốt trên xe.
Tài xế ở phía trước dường như đã được huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt nên đối với những tiếng động khi xe ngừng vẫn không hề có chút phản ứng gì bất thường.
Anh ta lặng lẽ xuống xe, kính cẩn cúi người chào rồi quay vào trong gian biệt thự sang trọng kia. Dặn dò những việc cần thiết với những gia nhân thạo việc.
Một lúc thật lâu sau đó, hai thanh niên tuấn tú với gương mặt ngời ngời hạnh phúc như đường làm quan mở rộng từ cửa xe bước ra, mang theo cô gái bé nhỏ đang say ngủ trong lòng.
Huyền Thiên bế Huyền Ngọc đã mệt mỏi ngủ say lên lầu.
Lần này cô đã trở về, thì đừng mong các anh sẽ cho cô rời khỏi anh một lần nữa.
Những người hầu trong nhà đã quá quen với hình ảnh như thế này, dù cách đã lâu, nhưng họ vẫn cúi mặt âm thầm làm việc của mình. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, công chúa đã trở về, hai bạo quân trong nhà đã không còn hỉ nộ bất thường, bọn họ không còn sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.
Những ngày trở lại Đài Loan, lúc này hai anh trai của cô còn hơn cả gà mẹ nữa, trải qua bao sóng gió mới được như ngày hôm nay, hai anh không thể nào yên tâm rời mắt khỏi bảo bối một giây phút nào.
Lúc bên Nhật Bản, anh biết với thế lực của gia tộc Sơn Bản, đối với sự an toàn của Huyền Ngọc đã không còn là vấn đề, thế cho nên hai anh không có gì lo lắng, chỉ tức cái tên chết tiệt nào đó cứ nằm lĩ ở mãi trên giường không chịu tỉnh dậy làm cho cô bé con bảo bối của các anh đứng ngồi không yên. Hôm nay cô đã về đây thì các anh mặc xác tên kia hôn mê thật hay giả, các anh nhất định sẽ không để cô bé của các anh trở về bên ấy để chịu tội nữa đâu.
Khi hoàn thành xong các bài thi, nhận bằng tốt nghiệp. cô đang bắt đầu suy nghĩ rằng nên nói với các anh như thế nào để được quay trở về Nhật Bản.
Sáng sớm, khi thức dậy, thì bên cạnh cô lúc nào cũng có hai thanh niên mặt mũi giống nhau nhu tác đang nằm bên cạnh mình và đương nhiên là…. Trần trụi.
Mãi đã thành thói quen, trước kia, mỗi khi gặp hai anh như thế này cô đều đỏ cả mặt thét chói tai, và đương nhiên sẽ bị ai đó với lí do là để cho quen với thân thể của mình không còn ngại ngùng mắc cỡ nữa, sẽ nhân cơ hội dạy dỗ cô một bài học. hậu quả sau đó là phải nhờ ai kia bế vào phòng tắm, rồi bế xuống nhà ăn ăn sáng.
Có đôi khi cô nghiến răng nghiến lợi vì hai ông anh trai của mình không sợ tinh tẫn nhân vong hay sao mà hăng say quá mức như thế. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đánh chết cô cũng không dám nói ra khỏi miệng vì sẽ bị dạy dỗ vô cùng thê thảm.
Hai anh trai thấy cô đã thức còn ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì, Huyền Thiên khẽ nháy mắt với Huyền Tú, cả hai cùng nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bài thể dục buổi sáng cho cô gái nào đó vô cùng lười đã thế lại còn hay mơ mộng lung tung.
Đến khi Huyền Ngọc được bế xuống nhà ăn sáng, không, phải nói là ăn trưa thì đúng hơn. Vì sau cuộc hoan ái kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức phải ngủ lại thêm và hai con sói kia, đương nhiên cũng ôm cô cùng nhau mà ngủ. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Ngồi vào bàn, mới ăn xong được một vài lát bánh mì, thì chuông cửa reo lên.
Đích thân Huyền Tú bước ra mở cửa, vì thường ngày, sau khi làm xong mọi việc, những người làm không được lưu lại trong nhà này, chỉ có ba người bọn họ ở, và cũng ít khi có khách đến nhà cho nên chuông cửa reo lên làm cả ba đồng thời cùng ngạc nhiên.
Thấy Huyền Tú đứng tần ngần nhìn người nhấn chuông mà không phát ra thanh âm gì, Huyền Ngọc cũng tì mò ló đầu ra nhìn.
Bất chợt, cô sửng sốt đánh rơi cả miếng bánh mì đang cầm trong tay, cô lắp bắp:
“Tri..ệt,.. Nh..ấ..t…?”
Người thanh niên quay mặt về phía cô, nhìn cô mỉm cười trong đôi mắt có niềm hưng phấn lạ thường, nhưng thái độ của anh ta ngờ nghệch, anh ta đưa ra tấm ảnh của cô hỏi:
“Tôi có quen em không? Sao tôi từ khi nhìn thấy hình em, lại có cảm giác, em là người vô cùng quan trọng đối với tôi? Em tên là gì? Chúng ta quen nhau sao?”

Phiên Ngoại Hắc Huyền Thiên
Một buổi chiều mùa thu, những cơn gió cuối thu xào xạt thổi từng cơn gió lạnh vào hai mẹ con đang đứng co ro trước cổng một khu biết thự hoành tráng.
Nhìn cô bé gầy gò nhỏ nhắn đang đứng co rút mình vào lòng mẹ, bất chợt cậu nhóc có khuôn mặt lạnh như băng giá thấy xót xa, cậu hất hàm ra hiệu cho người hầu mở cửa mời họ vào vì theo cậu quan sát, hai mẹ con này đã đứng đó rất lâu, tần ngần mãi, đã mấy lần đưa tay lên định nhấn chuông nhưng không nhấn được.
Không hiểu sao với cô bé có đôi mắt ngây thơ trong sáng đó tự dưng cậu bé tên Huyền Thiên vốn lạnh lẽo hơn cả băng đá ngàn năm, chẳng bao giờ có hứng thú nổi với chuyện gì lại bắt đầu thấy xao động.
Cậu nhấn nút gọi cho đứa em trai giờ này đang miệt mài làm bài tập trên lầu.
Tên nhóc đó rất siêng năng, chả bù với cậu chả bao giờ hứng thú với bất cứ thứ gì, có lẽ mọi chuyện đều quá dễ dàng với cậu, nên cậu đâm ra nhàm chán bất cứ mọi thứ trên đời này.
Nhưng từ nay về sau, mọi thứ sẽ không như thế nữa, vì bước ngoặt cuộc đời của cậu bắt đầu từ hình ảnh cô bé con rụt rè yếu ớt núp trong lòng mẹ kia.
Cậu lặng lẽ theo dõi cuộc nói chuyện giữa họ và ba, lặng lẽ quan sát cô bé con có đôi mắt u buồn đó, hình như, nét tinh nghịch dí dỏm vẫn còn lẩn khuất trong đôi mắt đó, nhưng với sự e dè rụt rè đã sớm biến thành mây bay.
Thái độ dịu ngoan đó làm cho cậu tự dưng nổi lên ý muốn che chở, nhưng cô bé kia, có đôi lúc lén lén đưa cặp mắt to tròn đầy sợ hãi đó nhìn anh. Vừa chạm vào mắt anh đã hoảng sợ thu lại tầm nhìn. Nét sợ hãi bàng hoàng đó, làm cậu vừa muốn bật cười, vừa muốn bảo vệ.
Nhưng cậu biết, với cá tính cộc cằn thô lỗ của mình, cậu sẽ không dễ gì tiếp cận được bé con, nên cậu gọi đứa em sinh đôi của mình xuống. với giọng nói hòa nhã, tính tình hiền lành của nó, chắc chắn sẽ tiếp cận được cô bé.
Cái mà cậu không thể ngờ là em trai của cậu, lại như bị sét đánh trúng khi vừa gặp cô bé đó giống như cậu. nhìn thái độ ngây người ra như phỗng đó của nó làm cậu cũng chả biết làm sao.
Đừng thấy nó luôn cười hì hì là nghĩ rằng nó dễ dàng chấp nhận, thật ra nó có chút khiết phích, chả bao giờ cho ai chạm đến người của nó cả, thế mà hôm nay, nó đứng ngẩn ngơ nhìn khi thấy cô bé con cúi thấp đầu, lộ ra chiếc cổ thon thon trắng noãn.
Đột nhiên cậu có một loại cảm xúc mạnh mẽ, là muốn tóm lấy cô bé dem giấu riêng ở một nơi nào đó, không cho cô bé đó tiếp xúc với bất kì thứ gì trên đời này, thậm chí cả em trai mình.
Đột nhiên cậu cảm thấy ghét cái cdáng đứng ngẩn ngơ của nó khi nhìn cô bé, ghét cá tính mềm mạu dịu dàng dễ dàng tiếp cận của nó. Và hận luôn cả bản tính lạnh lung thờ ơ trời ban của mình, nếu như mình mềm mại hơn một chút, nếu như mình biết ăn nói hơn một chút thì có lẽ cô bé ấy sẽ là của riêng mình, nếu như…..
Cậu nghe họ nói xin để tiểu ngọc nhi ở lại nhà họ, xin cho tiểu ngọc nhi được đến dòng họ Hắc Huyền để nhập tịch, từ đó cậu có thể suy ra, cô bé con đó, tên là Tiểu Ngọc nhi, đứa em họ của mình.
Bắt đầu từ hôm đó, cô bé đó được chuyển đến nhà của gia gia, nhà gia gia rất rộng lớn, một khu biệt thự cổ với diện tích cực rộng, những dãy nhà san sát nhau, có phòng riêng dành cho cả đám cháu, nếu ai lên ở học thì ở tại đó, nếu ai đã có gia đình riêng thì mỗi thứ bảy, chủ nhật đều phải tập trung về.
Gia tộc Hắc Huyền có rất nhiều quy tắc cũ kĩ, ngày thường không có việc gì anh chị em cũng không thể đến tìm nhau.
Mà cậu, bắt đầu từ đêm hôm đó, như bị hạ ma chú, một loại bùa phép thiêng liêng nào đó cứ làm cậu ngơ ngẩn nhớ về đôi mắt to tròn kia, thân thể của cô bé, gầy gò trơ xương, quần áo cũ nát, đôi mắt mất hẳn sức sống mà trẻ con vào độ tuổi của cô nên có. Và rồi cậu có một quyết định, đó chính là cậu phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để mua tất cả mọi thứ cho cô bé, để cho cô bé sống cuộc sống hạnh phúc nhất mà tất cả các cô gái phải ghen tị, cậu cũng phải có thực lực trong tay để bảo vệ cô khỏi tất cả những thứ chung quanh, bao gồm cả gia gia.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên gia gia nhìn cô bé đó thì cậu đã hiểu, một ánh mắt sắc bén lạnh như băng đầy tính toán khi lướt qua cô bé, và cả hai cậu.
Sau đó ông chuyển tầm nhìn về đại ca đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ lung lắm.
Và, ông gật đầu.
Năm đó, Huyền Thiên và Huyền Tú mười lăm tuổi, Huyền Ngọc vừa tròn mười hai.
Mãi đến sau này cậu mới biết cái quét mắt đó là gì, thật đáng buồn cười cho Huyền Ngọc, chỉ cần một mái gia đình mà lại bị hết người này đến người kia tính toán, cậu lúc ấy chưa hiểu ông nghĩ gì, nhưng sau này khi đọc bản di chúc, cậu chỉ muốn phá ra cười nghiêng ngửa, đó chỉ là một trò hài hước nhất từ trước đến nay mà cậu từng thấy được, đó cũng là trò trẻ con mà ông cậu tự cho là thông minh.
Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có ông, có sự tính toán của ông, cậu mới có được bé con đó, bảo bối đó của riêng min.
Có đôi khi ngồi ngẫm lại, nếu gia gia không đồng ý cho tiểu Ngọc nhi lưu lại, thì với một đứa trẻ mười lăm tuổi như cậu, có thể đùm bọc thêm một đứa bé mười hai tuổi kia không.
Câu trả lời là không.
Vì cậu chưa đủ thực lực, chưa đủ tiền để tạo dựng cho bé con một cuộc sống như cô công chúa trong tháp ngà, cậu phải cố gắng, và thật may Huyền Tú cũng nghĩ như cậu.
Thế là hai anh em vùi đầu vào đầu tư cổ phiếu, kinh doanh, hai anh đậu được các bằng tiến sĩ và các bằng kinh tế khi tuổi vừa tròn mười tám, trở thành thần đồng xuất sắc được nhắc đến nhiều nhất.
Đối mặt với sự danh vọng và sự săn đón không ngừng kia, hai anh em chỉ cười lạnh, họ đâu cần mấy thứ hư vinh hào nhoáng này làm gì, cái họ cần là tiền, quyền, thực lực để bảo vệ bảo bối mà mình trân quý.
Và khi họ có đủ, ánh nhìn của ông đối với họ càng dè dặt cẩn trọng hơn, nhưng cũng không giấu được sự hãnh diện.
Và họ đã quyết không để cho bé con của họ chịu nhục nhã ở đó nữa, họ muốn đoạt lấy bé con về để nâng niu trong lòng bàn tay họ.

Bao năm qua, vì muốn cho bé con sống yên bình trong ngôi nhà đầy thủ đoạn đó, họ cũng vì muốn tạo dựng sự nghiệp tương lai nên họ đã có nín nhịn, nhưng hôm nay dường như không thể nào nhịn nổi nữa, khi cô em họ kia trêu chọc móc máy bảo bối của anh, chê cười cô đủ điều, anh cảm thấy máu huyết dâng trào.
Ngay trong bữa cơm, cũng không để bảo bối của anh ăn một cách nhẹ nhàng?
Bất chợt bàn tay siết chặt thành quyền của anh bị một bàn tay khác nắm lại, anh ngước mắt nhìn, là Huyền Tú, em trai anh đang lắc đầu ra hiệu, bảo anh đừng quá nóng lòng
Như vừa chợt hiểu ra, nắm đấm siết chặt kia chợt buông lỏng, anh thầm cười mình ngốc nghếch, cười mình ngu ngơ. Đối mặt với thương trường tàn khốc, thủ đoạn nặng nề, những bài thi vượt lớp cực khó khăn mà anh chưa bao giờ chùng bước, nay chỉ vì người ta cười bảo bối của anh đã làm cho anh mất hết cả bình tĩnh.
Khe khẽ thở dài, hầu như chuyện gì liên quan đến Ngọc nhi, anh chẳng bao giờ kiềm chế nổi mình.
Họ đã chuẩn bị tất cả các kế hoạch, để Huyền Tú tiếp cận Huyền Ngọc, anh đàm phán với gia gia, rồi đưa cô bé về với anh dù với bất cứ giá nào.
Nhưng, mọi chuyện đâu khi nào được như ý mình muốn, bất chợt xảy ra tin tức ông anh bị bệnh hấp hối.
Khi luật sư tuyên bố đọc di chúc, chỉ gọi ba anh em họ. những gì trên bản di chúc ghi làm Huyền Thiên thiếu chút nữa không kiềm nén nổi mình mà lao đến hỏi gia gia đang giở trò gì.
Tại sao lại để gia tài lại cho Huyền Ngọc, một cô bé con chỉ gần mười sáu tuổi, làm sao có thể đối chọi hết được với các âm mưu. Hơn hết chính là đại ca, một con sói dã man âm hiểm đang rình rập chực chờ bên cạnh gia tài của gia gia hàng ngày hàng giờ.
Gia tài này giao vào trong tay bất cứ người nào, đều cũng sẽ có cuộc chiến đẫm máu, gia tộc tan tác. Cho dù là để lại cho anh em anh cũng chưa chắc giữ vững, thế mà tại sao, tại sao lại gửi vào trong tay một cô bé con ngay cả bản thân mình vẫn còn lo chưa xong, làm sao có thể đối phó với âm mưu trùng trùng điệp điệp bên ngoài.
Còn các anh, liệu có thể bảo vệ cô 24/24 được hay không, trong khi chính bản thân của các anh còn chưa được đến gần cô, cô đối với các anh gần như chỉ là người xa lạ.
Theo những gì anh tìm hiểu trong những tháng ngày sống khổ cực ở Hongkong, bé con của các anh vì thường ở nhà một mình nên đã hình thành bản tính hướng nội.
Cộng them khoảng thời gian đến sống trong nhà Hắc Huyền, những ‘anh, chị’ kia càng ra sức chèn ép làm cô bé con đã rụt rè nay lại còn rút sâu hơn và vỏ ốc của riêng mình.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của ông, các anh có lòng nhưng cũng không dám ra mặt, chỉ sợ ông biết chủ ý của bọn họ. trước khi nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không thể để ông biết mình đang có ý định gì, nên chỉ đành đưa mắt nhìn họ đối xử ghẻ lạnh với bảo bối của mình.
Nay, ông có ý định này, chẳng khác dồn Huyền Ngọc vào chỗ chết, mà người ra tay đầu tiên chắc chắn là đại ca
Như biết được họ đang suy nghĩ gì, đại ca lạnh lùng lên tiếng.
“Nếu muốn cô bé ấy sống yên bình, đơn giản thôi, xóa tên cô bé ấy ra khỏi gia tộc, anh đảm nhiệm số tài sản đó, cũng đảm bảo luôn an toàn của nó. Nhưng đều cần nói đó chính là, các cậu không được chen chân vào số tài sản này.”
Hai anh đưa mắt nhìn nhau, đúng với ý họ nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn về phía gia gia đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt bệnh hoạn mờ sương dường như lóe lên chút đắc ý.
Bất chợt Huyền Thiên hiểu, đây là âm mưu của ông, ông sợ anh em họ giành giật gia tài với đại ca gây ra xào xáo nội bộ, nên ông dùng tánh mạng của Huyền Ngọc để uy hiếp hai anh, vậy cũng có nghĩa, kế hoạch của hai anh ông đã biết ngay từ đầu.
Bình thường nếu ai giữ tài sản cũng thế, nhưng nếu Huyền Ngọc giữ số tài sản này, thì sự nguy hiểm của cô lại tăng gấp nghìn lần, chỉ vì không muốn các anh chen chân mà ông lại giở ra thủ đoạn này.
Huyền Thiên muốn ngửa mặt cười to. Gia gia ơi là gia gia, cháu của ông đâu vô dụng đến mức thèm muốn cái gai tài này của ông, chúng cháu cần chỉ cần vươn tay ra là lấy được, cần gì ông phải hao tốn hết tâm tư, nhưng cũng khen ông đó chính là, nếu không có Huyền Ngọc ở giữa, cũng chưa chắc hai anh rút lui trong yên bình.
Chuyện đã đến nước này, các anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Bảo bối ơi là bảo bối, vì em, bọn anh không tiếc bất cứ thứ gì cho dù là sao trên thiên thượng, cho nên, phải hảo hảo bù đắp bọn anh nhé!
Phiên Ngoại Triệt Nhất
Có những thứ tình cảm nếu nó đã xuất hiện từ buổi ban đầu, bạn hy vọng nó mất dần theo thời gian ư? Đương nhiên không thể nào có bạn ạ, tình cảm như một mạch máu nổi lền với trái tim một khi nó đã hiện như hòa tan vào huyết mạch của bạn thì bạn mong nó sẽ biến mất theo thời gian thì đó là chuyện không thể nào, trừ khi chính bạn đang tự lừa mình dối người.
Không biết ai nói lên câu nói đó, nhưng Triệt Nhất vô cùng cảm thấy thấm thía, tình cảm anh dành cho Huyền Ngọc nó như là máu thịt của chính anh. Ngay từ buổi đầu tiên cô bé con với ba chiếc răng cửa ngây thơ kia đã trói chặt hồn anh, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước khi thấy cảnh ba anh và ba cô ấy ẩu đả với nhau.
Lạ lùng thay khi anh chỉ là người vừa mới đến chẳng hề quen biết cô, nhưng cô lại chui vào lòng anh khóc thút thít tìm sự chở che mà tuyệt đối không hề ngã vào lòng người mẹ của cô.
Bắt đầu từ đó anh tin là có duyên phận.
Cha anh vì tìm cô cô mà bỏ đi cả sinh mạng của mình, anh thì không bao giờ như thế, nếu anh đã xác định yêu, anh sẽ im lặng để xây dựng thế lực cho mình khi nào đủ vững mạnh thì anh mới bày tỏ tình yêu đó.
Vì anh biết đó cũng chính là lúc anh có thể nắm giữ được tình yêu trong tay, anh không giống ba chỉ biết chứng minh tình yêu của mình qua nỗ lực mà không có thực lực. với anh, nếu anh không có thứ mà anh có, anh sẽ giết! Giết hết tất cả để đạt được thứ anh muốn, anh không thuộc loại người ủy mị đau thương khi tình yêu đến rồi đi chỉ biết ngồi đó ân hận đau lòng.
Muốn nắm giữ tình yêu cũng y như một canh bạc hay một cuộc chiến kinh doanh trên thương trường, phải nắm rõ điểm yếu và mạnh của đối thủ, phải có thực lực trong tay để đi đến kết thúc sau cùng, và cuối cùng phải có cả liều lĩnh để được có.
Cả ba điều đó anh điều đã làm được. nên giờ đây, khi anh ngồi trên chiếc sô pha sang trọng trong phòng khách, ngồi nhìn Tiểu Ngọc nhi ôm lấy đứa bé mặc bộ Kimono màu tím không ngừng quấn quýt bên mẹ, đứa bé đó là con của anh và Tiểu ngọc nhi, anh biết, nhưng chưa chắc hai người đàn ông còn lại trong ngôi nhà này biết và chấp nhận.
Họ cứ khư khư cho đó là nổ lực của họ, à thì không phải con trai anh thích mặt kimono, mà là …. Khu! Anh ép nó mặc, thằng nhóc tánh tình quái gở, lúc đôi mặt với anh và những người khác thì lạnh lùng y như ba Thiên của nó, nhưng khi đối mặt với mẹ nó thì bỗng trở nên hiền hoà vô hại như ba Tú và có chút vô lại giống anh.
Không phải anh tự hào, nhưng nếu so về điểm vô lại mặt dày thì đảm bảo chả có ai vượt qua anh, vởi vì nếu anh không như thế chưa chắc hôm nay đã ôm được mỹ nhân về.
Dù cách của anh hơi có… E hèm, ờ hơi có ti bỉ một chút, nhưng anh thuộc loại người thương nhân, mà đã là thương nhân thì không bao giờ chịu kinh doanh thua thiệt.
Nếu không đầu tư thì thôi, đã đầu tư thì chẳng bao giờ chịu thua lỗ. Nhưng mà đó chỉ là anh nói, trong nội tâm của thuộc hạ trung thành nào đó ở đất nước mặt trời mọc âm thầm khinh bỉ ông chủ của mình: Hừ, làm ra vẻ cao thâm, ván bài này chẳng khác nào liều mạng, 99% thua cuộc, ngay cả bản thân mình 1% thắng cũng không có giờ dám ngồi đó dạy đời ai!
(Triệt Nhất: Cậu có tin tôi cho phụ nữ cưỡng gian cậu rồi chụp hình cho người yêu nhỏ của cậu xem ko, mỗ thuộc hạ nào đó che miệng lắc đầu, cụp đuôi chạy trốn)
Đang chìm trong suy nghĩ, bất chợt anh thấy góc áo kimono của anh giật giật, anh đưa mắt nhìn, là một bàn tay mũm mĩm trắng phau phau, đưa mắt lên chút nữa là gương mặt phúng phính và đôi mắt to tròn. Nghiêng người ra xa một chút nhìn trực diện, là một búp bê Nhật Bản mặc Kimono màu tím, à không con búp bê này đang phun mũi thổi bong bong nhìn anh:

“Ba Nhất, ba lau mũi con đi.”
Anh ngẩng đầu lên định hỏi đang chơi với mẹ sao mẹ không lau, thì thấy Huyền Ngọc dựa nửa người trên sô pha ngủ ngon lành.
Mắt của anh tối sầm lại, đêm qua hai anh em họ Hắc Huyền kia đã làm bảo bối của anh mệt thế này.
Mà đêm qua, tức nhất là hai gã đó bình thường giành con với anh, tự dưng giao lại bảo anh dỗ nó ngủ, mà thằng nhóc này cũng thế, tự dưng bám chặt lấy anh gọi ba Nhất, ba Nhất mãi không buông, khi anh dỗ con ngủ xong rồi thì bên kia phòng cũng đã đóng kín cửa, bên trong truyền ra thanh âm ái muội mà ai cũng biết là chuyện gì đấy.
Hừ, dù gì anh cũng là thiếu chủ của tập đoàn Hắc đạo lừng danh, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, anh sử dụng tài năng của mình leo bằng đường cửa sổ đi vào, lần này định bắt gian xong sẽ khóa chặt Huyền Ngọc bên cạnh mình nửa tháng.
Nhưng cảnh đông cung đồ sống làm anh suýt chút nữa phun máu mũi, anh một tay kẹp mũi trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, đâu phải lần đầu tiên thấy Huyền Ngọc lõa thể đâu mà lại xúc động đến mức này.
Nhưng cảnh tượng hiện tại làm cho máu trong người anh như muốn sôi sục.
Thân thể cô trắng như tuyết, nằm úp sấp trên chiếc giường trắng, lúc này màu tắng trên da cô đã hình thành thế đối lập với chiếc giường bởi nó không còn thuần trắng như thường ngày mà là nhiễm một tầng hồng như cánh hoa đào trong nắng sớm, từng giọt mồ hôi tinh mịn trên thân thể của cô dưới ánh sáng đèn lấp lánh như những hạt kim cương.
Mông cô vểnh cao cao, đôi môi thở hổn hển, tiếng rên rĩ dụ hoặc của cô lan tràn khắp phòng cùng với tiếng thở hào hển của hai chàng trai.
Lúc này gần như họ không kiềm giữ nổi đồng loạt bắn ra, rồi đổ ập xuống giường.
Huyền Ngọc rũ người xuống chiếc giường mềm mại, cả người hư thoát như không còn chút hơi sức nào, y như con búp bê tình dục, nhưng vẫn đầy vẻ quyến rũ.
Anh chẳng nói lời nào, lẳng lặng bước vào phòng, mặc xác hai kẻ dở hơi kia, anh lặng lẽ bế cô lên, bước vào phòng tắm, vừa chỉnh nhiệt độ nước ấm thích hợp, vừa lấy sữa tắm tắm gội cô từ đầu đến chân.
Gột rửa sạch sẽ dấu vết hoan ái trên người của cô, nói thật bản thân anh cũng có chút khiết phích, anh cũng không thích ai chạm vào người cô, nhưng người đó là hai anh em họ anh cũng không còn cách nào khác.
Ban đầu nếu như không phải họ dung nhập anh, thì cũng chưa chắc có ngày hôm nay, bọn họ cũng không phải thánh nhân, bọn họ cũng không vừa mắt anh, chỉ là vì Huyền Ngọc, nên họ đành thỏa thuận mà thôi.
Nhưng anh chính là không chịu nổi trong cơ thể của cô có tinh dịch của người đàn ông khác, anh xoa xà phòng lên bầu ngực sữa trắng ngần của cô, thỉnh thoảng vân vê chút điểm đỏ nổi lên trên ngực cô, đã sinh một đứa con, Huyền Ngọc của anh ngày càng trở nên quyến rũ lạ thường.
Bầu ngực sữa căng đầy, mẫn cảm, chỉ khẽ khiêu khích mà cô đã oằn mình trong tay anh, anh lướt dọc tay xuống, mâ mê vùng bụng phẳng lì, sau đó xuống dần thấp hơn nữa, một tay anh tham tiến vào hoa huyệt.
Qua một lần hoan ái say mê, nhưng hoa huyệt của cô vẫn chật khít, anh đưa tay đi vào, thuần túy chỉ là vệ sinh giúp cô, nhưng âm thanh rên rỉ tê dại tận xương kia của cô làm anh không thể kìm lòng được tăng them một ngón tay, nhẹ nhàng đong đưa.
Cô bé con của anh quá mức nhạy cảm, cô đong đưa theo tay anh, đòi lấy nhiều hơn, thỉnh thoảng còn cắn lên vai anh.
Nhiệt huyết dâng trào nhất thời không thể khống chế được, anh vội vã thóat quần áo của mình, lấy ra nam căn đã sớm nhất trụ kình thiên, khẽ cọ xát bên ngoài hoa huyệt mấy cái, cô bé con đã chịu không nổi đong đưa eo muốn tìm bất mãn.
Miệng khẽ rì rầm:
“Anh hai, anh hai….”
Đây không thể ngi ngờ chính là liều thuốc kích tình mạnh mẽ nhất, bất cứ chuyện gì chỉ cần cô đưa đôi mắt mờ sương nhìn anh, gọi một tiếng anh hai là hầu như anh quăng muc cởi giáp đầu hang, chứ đừng nói chi than thể cô đang như bông hoa thuộc phiện nở rộ dưới than mình, còn liều mạng dụ dỗ anh.
Thẳng lưng một cái, chiếc eo rắn chắc không ngừng đông đưa, nam căn hung mãnh như cự long lúc này đang không ngừng tìm kiếm dòng suối mát trong mà anh hằng thèm khát.
Có lúc thấy cô rên rĩ, sợ cô chịu không nỏi anh khẽ thả chậm tốc độ, nhưng cô em gái vô ơn này chẳng hề biết ơn anh, còn bĩu môi rầm rì ai oán, anh hơi rút ra, cái mông tròn trình trắng ngần của cô đã vội vã ưỡn theo, miệng còn lầm bầm
“Anh hai, anh hai….”
Anh bật cười khẽ véo nhẹ lên bờ mông cô, hằn ra vết đỏ ửng, bất chợt trong hoa huyệt của cô co rút chặt hơn, anh biết đây là nhược điểm của cô, mỗi khi hoan ái, anh véo vào mông cô, nâng niu nó thì cô rất nhanh sẽ đạt đến cao trào.
Và bí mật này, đương nhiên hai anh em Thiên và Tú chẳng ai phát giác anh dùng nó để làm lợi thế riêng của mình.
Anh đong đưa vòng eo mạnh hơn, tay lại véo mông cô mạnh hơn, cô gần như hỏng mất, không ngừng lắc lư vòng eo hòa theo nhịp điệu của anh, làm cho anh như phát cuồng, tận tình rong ruổi không kiềm giữ nữa.
Khoái cảm dâng lên như song biển dạt dào, nhấn chìm cả anh lẫn cao trong đỉnh cao hoan ái, anh gầm nhẹ, đem hết tinh lực của mình bắn vào trong cô. Cô thở hổn hển gần như phát khóc, rồi cô cũng co giật trong đỉnh cao của mình, sau đó xụi lơ trong vòng tay anh, cô mệt chết rồi, không còn hơi sức để nghĩ nữa.
Nhưng có một điều anh chắc chắn, sáng mai khi thức dậy, cô sẽ không nhìn mặt ba người, cô ghét chơi trò xa luân chiến thế này, mỗi lần như thế cô điều giận thật lâu.
Nhưng đêm nay là cô quá quyến rũ, làm anh không thể kiềm lòng được…..
Chìm đắm trong trận hoan ái tối qua,lều tại của anh đang ngẩng cao đầu, vận sức chờ phát động, và ai kia, dường như cố tình lửa cháy đổ thêm dầu, đang ngủ, một bên khóe miệng chảy nước miếng, cực hạn dụ hoặc, chưa kể miệng cô khe khẽ lầm bẩm:
“Anh hai…..”
Thôi thì nếu cô đã giận, thì mình ăn đậu hũ them lần nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nghĩ thế anh cười gian trá, đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đứng hầu cạnh bên ý bảo chăm lo cho đại thiếu gia, rồi anh bế Huyền Ngọc lên, đi về phía phòng mình.
Đáng thương thay cho cô bé khắn quàng đỏ, trong cơn say ngủ không biết mình đang bị con sói xám đang dần nuốt vào bụng.
Đáng thương cho cậu bé con nho nhỏ, hic hic cái mũi vì bị ba mẹ bỏ qua một bên, rất nhanh, bảo mẫu đã chạy đến lau mũi cho cậu, và dỗ cậu đi chơi.
Bên trong nhà… Xuân sắc vô biên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui