Oan Trái


Chương 49
Tin tức về tổng tài Lôi Vũ kết hôn làm chấn động tất cả giới truyền thông, trên trang nhất của các tờ báo thậm chí các bảo tin tức trên ti vi đều đề cập đến vị tổng tài tuấn tú băng lãnh này, rằng cô dâu phải có dung mạo siêu quần xuất chúng mớ có thể làm cho vị tổng tài này động lòng.
Từ trước đến nay người ta thường nhắc đến hai vị tổng tài của Lôi Vũ như thần đồng trong giới kinh doanh, chưa hề cặp kè qua lại với các nữ minh tinh nổi tiếng, nhất là Huyền Thiên với gương mặt lạnh lùng, tài ngoại giao khéo léo nhưng cũng đủ để giao tiếp trong quan hệ hợp tác chứ còn nhiều nữ nhân ngụ ý ngầm có, công khai có, anh đều thẳng thừng cự tuyệt, ngay cả Huyền Tú, vị tổng CEO luôn luôn với nụ cười trên mặt, nhưng cũng khéo léo từ chối các lời mời làm dấy lên làn sóng hoài nghi không công khai rằng, hai anh là người đồng tính, thậm chí còn hoài nghi hai anh em có đồng tính về anh em.
Nhưng mặc những tin đồn thổi dù có thất thiệt ra sao, độ xác thực đến mức độ nào thì hôm nay, tin tức kết hôn đưa ra làm dập tan những nguồn tin đó. Buổi kết hôn sẽ được tổ chức trong khách sạn Hoàng Gia lớn nhất ở Đài Bắc với độ xa hoa lên đến mức kinh hoàng.
Một nam nhân mặc bộ kimono xanh đậm đang thưởng thức tách cà phê nóng thơm lừng, nhàn nhã vừa đọc báo vừa cười khẽ.
“Như thế này, có trẻ con quá hay không?”
Tả Đằng Lam Tử đứng hầu ở một bên gương mặt lạnh lùng như sương không hề có chút phản ứng. Đi theo Triệt Nhất bao nhiêu năm nay, khi anh ta cười như thế này, anh cũng đủ hiểu bước tiếp theo anh ta sẽ ra đòn quyết định mình thân là cấp dưới, và là người bạn thân, sẽ sắp sẵn mọi thứ cho anh ta mà thôi.
Bất chợt Triệt Nhất lên tiếng,
“Lam Tử à.”
“Có thuộc hạ.”
“Nghe nói ông tôi đã đến?”
“Vâng, lão thái gia vừa có lời nhắn mời thiếu gia sang đó.”
Triệt Nhất gật gù, đến rồi. Chuyện cần đến cũng đã đến, chỉ là lần này anh muốn nhìn thử xem ông của anh cấm đoán anh như thế nào. Cười ngạo mạn, cầm tách cà phê uống một hơi, rời khỏi phòng, vừa đi vừa tháo chiếc áo kimono cho nó trượt xuống đưa ra một thân hình hoàn mỹ với những đường nét rắn chắc, đủ để xịt máu mũi những cô nàng háo sắc.
Bên trong gian khách sạn xa hoa, ông lão kia cũng gật gù đọc tin tức,:
“Hai thằng bé này cũng không hiền lành gì....”
vừa nói ông vừa cười ha hả. Ông cũng muốn nhìn thử xem thằng cháu đích tôn của ông làm cách nào chiếm đoạt em gái nó về đây.

Đám cưới Huyền Ngọc và Huyền Thiên diễn ra vô cùng náo nhiệt tại một khách dạn thật lớn của Đài Bắc, tin tức tổng Tài của tập đoàn Lôi Vũ cưới vợ khiến cho giới truyền thông sôi sục, tin tức truyền ra rằng cô dâu mới là người Malaysia, đến Đài Bắc du học gặp gỡ và yêu tổng giám đốc. Câu chuyện tình đẹp như mơ của cô bé lọ lem vả chàng Hoàng tử làm biết bao cô gái hâm mộ và bóp cổ tay không thôi.
Có người hỏi đùa rằng làm sao cô dâu mới vó thể phân biệt được hai anh em, và Huyền Ngọc thì chỉ đỏ mặt bối rối, cô sống chung với 2 a từ nhỏ làm sao không phân biệt cho được nhưng làm sao nói thành lời còn Huyền Thiên thì cười nhẹ nhàng đứng ra đáp trả.
“Đương nhiên nhận ra chứ, tôi và Tú khác nhau thế cơ mà.”
Câu trả lời làm hội trường oà lên lên cười, lúc này khi người dẫn chương trình tuyên bố buổi lễ bắt đầu thì Huyền Ngọc được Huyền Thiên dắt lên bục làm đủ mọi thủ tục: Cắt bánh kem, khui champange, và hôn nhau dưới sự cổ vũ của mọi người. Huyền Tú đứng đó đôi mắt tuy có vẻ đượm buồn nhưng a vẫn. Vui vẻ tiếp đãi khách khứa và chăm sóc cho Huyền Ngọc.
Lúc này một người dáng vẻ thanh tú bước đến gần 3 người
Huyền Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy đó chính là Sơn Bản Triệt Nhất cô cứng cả người lại lo sợ, nhưng Huyền Thiên và Huyền Tú vẫn bình thản .
Triệt Nhất dừng trước mặt Huyền Ngọc, nghiêng người hôn lên tay cô nụ hôn nhẹ nhàng, thì thầm lời chúc mừng cô sẽ hạnh phúc. Huyền Thiên tình thản đáp trả bằng lời cám ơn nhẹ nhàng.
Sau đó, khi lướt ngang qua hai người Triệt Nhất chỉ cười buông nhje một câu:
“Tập đoàn Greet ở Mỹ sáng ngày mai sẽ tuyên bố phá sản.”
Câu nói làm Huyền Thiên chấn động đứng sựng lại, nhưng ngay sau đó anh vẫn bình thản nở nụ cười bước tới.
Lúc này, người dẫn chương trình đã đến phần cô dâu chú rễ lên cắt bánh cưới và rót champange, Huyền Thiên đưa Huyền Ngọc vào phòng thay đồ, Huyền Tú cũng bước theo sau.
Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay sau đó Huyền Tú vội vã từ cửa sau biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này Huyền Thiên vẫn vui vẻ đưa cô dâu ra làm lễ cưới, tiếng hoan hô chúc tụng vang cả buổi lễ hội.
Rồi đến buổi khiêu vũ mở màn, cô dâu và chú rễ nhảy bản đầu tiên, nắm lấy tay anh đi vào điệu nhạc, hai người dìu nhau trong tiếng nhạc du dương, lúc này Huyền Ngọc thì thầm vào tai Huyền Thiên:
“Bát ca, sao lại là anh? Thất ca đâu?
Huyền Tú không hề bất ngờ chút nào chỉ cười khẽ đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô:
“Lại bị em phát hiện ra rồi, anh giả cũng khá giống mà?”

Huyền Ngọc phì cười, khi anh mặc bộ y phục chú rễ từ phòng tắm bước ra là cô đã biết ngay là anh, dù trên mặt anh có cố làm ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, không lên tiếng cũng bắt chước theo cách nói năng cư xử của Huyền Thiên, nhưng sống chung bao lâu nay, một cái nhíu mày, một cái nháy mắt của 2 anh, cô đều phân biệt rất rõ ràng.
Người ngoài có thể lầm lẫn nhưng với cô thì không.
Huyền Tú khẽ thì thầm bên tai cô.
“Huyền Thiên có việc gấp phải bay qua Mỹ ngay lập tức, nhưng không thể để người khác phát hiện anh ấy vắng mặt.”
Huyền Ngọc gật đầu tỏ vẻ hiểu, câu nói ban nãy của Triệt Nhất cô cũng nghe loáng thoáng, cô biết tên kia đã động tay chân gì với anh mình rồi.
Khi cả hai được đưa về khách sạn lớn nhất xa hoa nhất để hưởng đêm động phòng hoa chúc thì vừa bước chân vào cửa, Huyền Tú đã vội vã cởi ngay áo khoác quăng lên ghế.
Ngay sau đó anh chạy nhanh đến chiếc máy vi tính để liên lạc với giới đầu tư bên kia và dõi mắt vào màn hình máy vi tính.
Tập đoàn Greet là tập đoàn đầu tư lớn nhất hiện nay của 2 anh, nếu tập đoàn này tuyên bộ phá sản cũng đồng nghĩa với chút hy vọng mong manh lật ngược tình thế của hai anh cũng biến mất.
Gần đây công ty Kình Thiên đã phong tỏa hết nguồn tài chính và các dự án lớn nhỏ của Lôi Vũ, hầu đưa các anh vào bước đường cùng.
Huyền Thiên bay qua bên ấy là cố giúp công ty kia đứng vững, thực ra nói đó là một đối tác, hay nói đúng hơn đó chính là công ty của các anh dùng để rửa những đồng tiền đen, đưa vào kinh doanh cho hợp lí từ những lợi nhuận phi pháp khác.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không ai hay biết, chẳng lẽ tên kia thần thông quảng đại đến mức đã điều tra ra cả chuyện này?
Nhưng dù thế nào các anh nhất quyết không thể để công ty đó sụp đổ được.
Đến trưa ngày hôm sau anh mới nhận được tin tức của Huyền Thiên, trông anh mệt mỏi bơ phờ. Anh bảo đừng cho Huyền Ngọc hay, anh đangcố hết sức để vực dậy.
Chẳng may là, Huyền Ngọc đã nghe tất cả, cô đứng sau lưng Huyền Tú, đại khái đoán cũng được 7,8 phần.
Tên kia thực sự quá mức ác độc, hắn muốn các anh tán gia bại sản để cô theo hắn. Hừ, hắn nghĩ cô là hạng người nào, dù các anh có ra sao, cô cũng nhất quyết đi theo các anh đến chân trời góc biển.
Bên này, Triệt Nhất không ngừng vung thanh kiếm gỗ tấn công người đối diện trong phòng luyện kiếm, đường kiếm vô cùng sắc bén, mỗi chiêu điều hiểm hóc bất ngờ, nhưng người kia cũng không phải tay vừa, đỡ hết tất cả những đường tấn công của anh ta, thậm chí lợi dụng sơ hở để quật đòn lại.

Đấu ngang tài ngang sức đột nhiên một thanh niên tre mở cửa bước vào, nghiêng người cung kính:
“Ngài Sơn Bản, có lão thái gia đến.”
m thanh bất ngờ làm hai đối thủ đang đấu kịch liệt bất chợt sựng lại. Triệt Nhất bị trúng một đòn vào hông, anh ta phát điên xoay người tấn công người mới vào.
Tả Đằng Lam Tử dường như đã quá quen thuộc với tính khí anh ta, nên vứt mặt nạ phòng hộ vung kiếm nhào đến trước chặn lại.
Vừa may đỡ cho người kia một chiêu trí mạng, nhưng người kia vẫn bị trúng một cước của Triệt Nhất vung ra văng vào một góc tường, khóe miệng rướm máu tươi.
Triệt Nhất mắt lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng quăng tất cả đồ phòng hộ hừ lạnh rời đi.
Bỏ lại Lam Tử ôm người kia chật vật đứng dậy, nhưng người nọ không hề có chút cảm kích vung tay đẩy Lam tử ra gượng gạo đứng dậy đi về phía cửa. Lam tử bình thản cười cười đi theo phía sau, trầm giọng hỏi:
“Định giận anh đến khi nào?”
Chàng trai trẻ có gương mặt như búng ra sửa kia hừ mũi không đáp, hôm nay lão thái gia đến, vón bình thường khi Triệt Nhất luyện kiếm ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Trời có sập xuống cũng không được làm phiền anh ta.
Cố tình hôm nay biết anh ta luyện kiếm với Lam Tử, nên hắn mới vào để chọc tức.
Cả ba thân nhau từ nhỏ, hắn là người gia nhập sau bộ ba, nhưng vẫn hiểu rõ tánh tình của Triệt Nhất hơn ai hết. Bình thường Triệt Nhất cũng không tấn công hắn như thế, hôm nay phát điên như thế này chắc chắn có liên quan đến việc lão thái gia đến đây.
Với lão thái gia, anh ta vừa kính vừa sợ, lại vừa hận. Lần này, việc anh ta tìm kiếm tung tishc của tiểu thư làm oanh động cả bang phái, gần như là một lời tuyên chiến với lão thái gia. Nhưng dù như thế nào anh ta vẫn sợ phải đối mặt như thế này.
Mãi suy nghĩ thì một vòng tay ấm áp kéo anh ta vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm của anh ta. Anh ta giật cả mình vội vùng vẫy.
Nhưng Lam Tử đâu dễ dàng buông con mồi ngon mấy hôm nay trốn tránh anh ta chứ, ban đêm không được ôm ấp để ngủ đã đủ thảm lắm rồi.
“Anh và cô ta không có gì, anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin anh đây?”
Chàng trai hừ lạnh:
“Anh và cô ta có gì hay không chẳng liên quan đến tôi nữa, hình ảnh sống động như thế cơ mà.”
Giọng nói nghe sao chua quá, nói không quan tâm mà đến đây, nếu hắn ta không muốn dù có lật ngược cả Đài Loan này cũng chưa chắc tìm được hắn ta.
Mấy hôm trước, hắn nhận được một xấp ảnh của Lam Tử và Marico sakayaki trần trụi quấn lấy nhau chung một chỗ, trên ảnh chụp có đề ngày tháng rõ ràng là ngày mà anh ta bảo phải sang Trung Quốc công tác một tuần. Cô gái này yêu Lam Tử lâu rồi, thường tạo cơ hội để gần gũi với anh ta, dạo gần đây anh ta lạnh nhạt, hay đi ra ngoài thường, có đôi khi sẽ bắt gặp đang cặp kè cùng ra cùng vào với cô nàng nóng bỏng đó.
Đến hôm nhận được xấp ảnh thì như nước đã tràn ly, hắn không nói một lời lặng lẽ thu dọn đồ đạc chuyển sang nơi khác.

Lam Tử về đến nhà thấy nhà trống không, phát hiện ra xấp ảnh nằm trên bàn kia, anh ta gần như nổi điên, kiếm tìm hắn không ngừng, nhưng hắn là ai chứ, là Mộc Dạ của bang Đế Vương, có biệt tài truy tìm tung tích hay tuyệt và đương nhiên cũng có tài giấu luôn tung tích của chính mình.
Tìm kiếm bảo bối của mình không được anh ta gần như phát điên trút hết cơn giận dữ vào Marico Sakayaki, làm cô ta thân bại danh liệt, trốn chui nhủi ra khỏi đất nước Nhật Bản. Khốn kiếp thật! Dám tính kế trên đầu anh ta, lợi dụng anh ta uống rượu say vì cãi nhau với bảo bối rồi lột hết đồ nằm vào giường anh ta, cho rằng anh ta uống say, muốn bỏ thêm xuân dược vào để hai người gạo nấu thành cơm, cô ta quên rằng anh ta chính là người sử dụng độc thuật hay nhất bang, loại thuốc nào mà anh ta chưa thử qua cơ chứ, nên ngửi thấy mùi là lạ anh ta ngồi bất dậy cô ta bám riết lấy cổ anh ta định gạo nấu thành cơm.
Hừ cả đời này anh ta chỉ trung thành với một mình bảo bối, bảo bối mà anh ta cực khổ lắm mới đeo đuổi được, khi nào thì đến lượt cô ta nhúng tay xen vào chứ.
Anh ta không phân trần gì, chỉ đưa lưỡi khẽ liếm vành tai đang ửng hồng kia, gục đầu vào bờ vai gầy của cậu ta:
“Mộc Dạ.....”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào cổ cậu, âm thanh kia lại kéo dài làm cậu ta rùng mình, nhưng cơn tức từ hôm đó đến nay cậu ta vẫn chưa thể nguôi được, chỉ vì không muốn qua Đài Loan với anh ta mà anh ta giận dữ hành cậu suốt cả đêm, còn không nói không rằng chạy đi tìm nguwoif đàn bà khác.
E hèm, dù sự thật thì cậu ta cũng biết Lam Tử không hề như thế, nhưng thân thể này đã từng bị người khác sờ qua, lột hết quần áo thì bảo sao cậu ta không giận cho được.
Càng nghĩ càng tức, cậu ta vung tay đẩy Lam Tử đam bám lấy mình gần như không có khe hở. Cậu ta tức tối nghiến răng:
“Đừng gọi tôi, anh đi tìm các cô gái của anh đi.”
Trước kia chưa đeo đuổi được mình anh ta tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí không tiếc công tìm mọi cách vào nhà mình ở. Nói nhà anh ta bị cúp điện, cúp nước, rồi nào là sợ .... ma. Mỗi khi đi công tác chung, anh ta còn kiếm hết cớ để ôm cậu vào lòng nói rằng như thế mới ngủ được, dụ dỗ, trêu chọc rồi lần lần đem cậu ăn sạch, hôm nay chán chê cậu muốn theo những cô gái bốc lửa đó à? Hừ đi đi, cậu không cần!
Nhưng ai kia vẫn da mặt dày bám dính vào cậu ta như khối kẹo da trâu, kéo mãi cũng không ra, còn sụt sịt ra vẻ như oan ức lắm.
“Anh chỉ biết cõ mỗi mình bảo bối, từ hôm bảo bối giận đến nay anh có ngủ được đêm nào ngon giấc đâu, ngay cả tiểu đệ đệ của anh cũng nhớ bảo bối, thổn thức khóc mãi nè.”
Vừa nói anh ta vừa cưỡng bức đưa tay cậu ta vào đũng quần mình, xem’tiểu đệ đệ’ của anh ta đã ‘khóc’ ẩm ướt cương cứng.
Cậu ta đỏ bừng cả mặt gắt khẽ:
“Tôi không quan tâm...”
Câu nói chưa hoàn thì đã thấy bàn tay ma quái của anh ta lòn dưới quần cậu, thăm dò nơi nào đó đang nhớ anh ta mà cứng rắn tựa như sắt mới ra khỏi ò, anh ta khàn khàn đáp:
“Miệng không chút thành thật, phải phạt.”
Vừa nói anh ta vừa bế bảo bối lên đi về phía một gian phòng trống mặc cho ai kia giãy dụa la hét, anh ta đã dùng môi bịt lại cái miệng luôn phun ra những lời trêu tức anh ta, chỉ có cách làm cậu ta ba ngày ba đêm không thể xuống giường được, mới ngăn chặn được cái miệng chua ngoa chọc tức chết người không đền mạng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui