Chương 47
Bởi là vì Huyền Thiên, vì Huyền Thiên nên anh mới nhường nhịn, nếu là một ai đó khác, ngay giây phút này, anh sẽ bắt cóc cô, đưa cô đến một nơi thật xa, không ai có thể tìm thấy được.
Tiền và danh vọng với các anh, các anh không hiếm lạ, bởi vì với đầu óc thiên tài này, các anh tự tin dù các anh có đi đến bất cứ nơi đâu, cũng vẫn sẽ mang đến cho bảo bối cuộc sống đầy đủ như một nàng công chúa.
Tình yêu của các anh không phải chỉ mới ngày một ngày hai, các anh tin mọi thứ đều có thứ gọi là duyên phận. Bởi vì, ngày mà mẹ cô mang cô đến nhờ ba anh đưa cô về Hắc Huyền gia. Huyền Thiên vừa nhìn thấy cô, gần như phải nói là bị thần ái tình bắn trúng mũi tên định mệnh.
Anh tuy bề ngoài cười cười, nhưng thực ra anh là người vô tâm nhất, không quan tâm gì đến mọi vật chung quanh, dù khi ấy trong nhà anh xuất hiện thêm 2 người lạ mặt, vẫn luôn giữ nụ cười cố hữu trên môi, nhưng mắt anh không hề nhìn về hai người, đến khi Huyền Thiên kéo cô vào một góc, hất hàm về phía cô,bảo với anh rằng: Anh thích cô bé này. Anh còn nhớ rất rõ, cô chỉ mới mười ba tuổi, đôi mắt to tròn lúng liếng, nhưng không có vẻ vui tươi, còn mẹ cô. Người phụ nữ xinh xắn mảnh mai với sắc mặt tái nhợt, khi vào phòng với ba anh, bà quỳ xuống cầu xin, nhờ ba anh cứu giùm con bé.
Ba anh biết cô không phải con ruột của em ông, nhưng bà cứ quỳ và khóc mãi, nói rằng nếu cô về Nhật Bản, chắc chắn sẽ bước vào vết xe đổ của bà trước kia.
Những ngày cuối cùng của cuộc đời, bà đã nhớ lại tất cả, nhớ từng chút một, dần dần trí nhớ cuộn trào như sóng biển ập tới, bà nhớ cả về cuộc tình oan trái của bà và anh trai. Và cũng biết anh trai mình có một đứa con trai.
Gia tộc Sơn Bản do nghiệp chướng quá nặng nên đã mắc một lời nguyền rủa, đó chính là mỗi thế hệ của dòng họ này đều phải có anh em yêu thương nhau.
Với cá tánh cha bà, để diệt trừ mối họa này, nói không chừng sẽ giết luôn cả Huyền Ngọc nếu cô xuất hiện trước mắt ông. Với chồng tuy không thương nhưng ở một ngày cũng là tình nghĩa. Với con, bà phải bảo vệ nó đến hơi thở cuối cùng.
Sau khi bà đưa cô đến. Không bao lâu sau bà cũng qua đời.
Đưa Huyền Ngọc đến tầng cao nhất của tòa cao ốc, Huyền Thiên lúc này cũng đã đứng sẵn ở cửa, vừa thấy hai người bước vào, anh ôm chặt lấy bảo bối hôn nồng nhiệt.
Mấy ngày qua rồi, anh nhớ bảo bối đến mức như phát điên lên. Nhưng trận chiến này hai anh không thể thua được. Không chỉ là vì danh dự, mà các anh biết nếu các anh thua, Huyền Ngọc sẽ rơi vào tay của Sơn Bản Triệt Nhất, mà các anh không thể nào có cơ hội bắt cô trở về.
Nói về thực lực, có lẽ anh không bằng Kình Thiên, nhưng nếu nói về kinh nghiệm thì 2 anh có kinh nghiệm trên giới thị trường chứng khoán hơn anh ta được một bậc.
Ôm cô vào đặt lên ghế sô pha, anh hỏi:
“Em đã ăn gì chưa?”
Ngọc nhi nhìn anh đáng thương lắc đầu, thực ra ban nãy tên Triệt Nhất đó có mời cô ăn cơm trưa nhưng cô nhất quyết chối từ. Hừ, ai lại muốn ăn gì với cái tên đang gây bất lợi cho 2 anh cô chứ.
Anh xót xa, gương mặt ngày thường lạnh lẽo ánh lên vẻ trách móc.
“Bác Trương không nhắc em ăn cơm sao? Lát anh sẽ mắng ông ấy.”
Ngọc nhi le lưỡi lắc đầu:
“Người ta nhớ 2 anh ăn không vô.”
Chỉ một câu nói thôi, làm chấn động hai anh em đang bận rộn.
Huyền Tú vội vã nhắc điện thoại lên, gọi nhà hàng mang đến món ăn mà cô thích ăn nhất, sau đó, bảo bác quản gia chuẩn bị quần áo đến đây cho Huyền Ngọc. Huyền Thiên nói:
“Đêm nay em ngủ ở đây nhé.”
Dựa vào bờ vai vững chãi của anh, hưởng thụ sự thoải mái từ chân do Huyền Tú xoa bóp đều đặn, cô ậm ừ.
Từ giờ đến lúc thức ăn mang lên còn đến hai mươi phút nữa, hai anh đưa mắt nhìn nhau, bế bé con lên đi vào gian phòng ngủ.
Thực ra, hai anh trước kia thường làm việc và ngủ qua đêm lại đây là chuyện bình thường, gian phòng nghỉ chỉ độc mỗi chiếc giường to cho 2 anh có thể nghỉ ngơi. Nhưng từ khi Huyền Ngọc thường hay đến hai anh đã cho sửa lại nơi này biến thành gian phòng sang trọng nhất, để cô có thể thoải mái.
Hai anh đã quyết định, đắng cay hay khổ cực gì thì các anh và Huyền Ngọc cũng sẽ ở bên nhau.
Huyền Ngọc hôm nay dịu ngoan lạ thường, cô để mặc Huyền Thiên ôm cô, không vặn vẹo khi đôi tay sói của anh không ngừng xoa nắn ăn vụng đậu hũ của cô.
Anh hôm nay cũng cuồng nhiệt một cách kì lạ, có lẽ là do tiểu biệt thắng tân hôn.
Vừa vào phòng, anh đặt cô lên nệm, chỉ hai ba cái đã thành công khiến cho cô trần trụi, Huyền Tú đứng ở một bên cũng lặng lẽ cởi áo ra.
Mọi khi, hai anh ít khi tấn công Huyền Ngọc một lượt, thông thường Tú trước, bôi trơn rồi mới đến Huyền Thiên, không phải vì kĩ thuật Huyền Thiên không tốt, mà là vì anh quá nôn nóng, mỗi khi chạm vào Ngọc nhi, anh gần như không thể kiềm chế thú tính của mình, làm cô đau nhiều hơn sung sướng.
Tuy Huyền Ngọc không nói, nhưng hai anh ai cũng ngầm hiểu chuyện này nên tự động tự giác nhường cho nhau.
Để cô nằm trên nệm, đôi mắt cô mơ màng, đưa mắt nhìn hai anh đang lần lượt cởi y phục mình ra. Dáng người Huyền Tú trắng trẻo, cao to, nhưng đường nét rắn rỏi lại khác hẳn với vẻ mạnh mẽ nam tính của Huyền Thiên.
Không hiểu sao hôm nay cô thấy hai anh đẹp một cách lạ thường, đặc biệt là Huyền Thiên, anh nam tính rắn rỏi với nước da màu ô liu, dáng vóc hoàn mỹ đến gần như không thể tin được, trái hẳn với vẻ thư sinh của Huyền Tú
Huyền Tú thì dáng dấp công tử nho nhã giống như các chàng trai trong thế giới ngôn tình, tuy hai gương mặt thật giống nhau những tính cách khác hẳn nhau ngay cả màu da cũng thế, Huyền Tú thấy Ngọc nhi cứ nhìn mãi vào Huyền Thiên trong lòng bất chợt dâng lên nổi ghen tị.
Tuy rằng hai anh em đã ngầm hứa với nhau rằng sẽ không ai tranh đoạt ai. Với họ Ngọc nhi quá quan trọng. Quan trọng đến mức họ không thể nào có thể duy tính theo lẽ thường.
Với hai anh em sống chung trong một đại gia đình đầy âm mưu dối trá lọc lừa, hai anh cô độc trong chỉ riêng thế giới của mình. Nên khi gặp được cô gái mồ côi e thẹn nhút nhát kí, hai anh đã như nhặt được 1 báu vật và ngầm nói với nhau rằng hai anh sẽ chung tay bảo vệ báu vật đó suốt đời.
Nhưng hôm nay thì lại khác đó bởi vì câu nói của Huyền Thiên cùng với ánh nhìn si mê rõ ràng của cô dành cho anh làm Huyền Tú không thể kiềm chế được cơn ghen tị nữa anh bước nhanh đến bế bổng Huyền Ngọc lên, bước nhanh về hướng phòng tắm đóng chặt cửa lại, Huyền Ngọc ngơ ngác nhìn Huyền Tú bất ngờ nổi loạn, cô nhìn anh thấy trong mắt anh là nổi buồn sâu sắc, cô xoa nhẹ lên mặt anh dịu dàng hỏi:
“Tú ca, anh sao thế?”
Huyền Tú không trả lời chỉ vùi đầu vào vai cô, ngửi mùi hương nồng nàn trên thân thể của cô, vươn lưỡi liếm, gặm cắn, lời Huyền Huyền Thiên vẫn còn vang bên tai rằng anh sẽ cưới Huyền Ngọc, anh sẽ để cho tên Sơn Bản kia hết hẳn hi vọng, nhưng dù thế nào, sao không là anh mà là Huyền Thiên? Huyền Tú từng hỏi Huyền Thiên như thế, Huyền Thiên đáp, với vị thế của anh hiện nay anh cưới Huyền Ngọc sẽ ít có câu dị nghị hơn, vì hiện tại Huyền Ngọc mang một thân phận khác.
Anh không cam tâm, đêm đầu tiên của Ngọc nhi anh cũng đã nhường đến lễ cưới cũng vẫn là Huyền Thiên, trong mắt Ngọc nhi cũng chỉ hướng về Huyền Huyền Thiên, càng nghĩ anh càng tấn công cô mạnh mẽ, anh gặm cắn xương quai xanh, lưỡi lướt xuống bầu ngực sữa mân mê một bên hồng đào săn cứng, anh muốn cho cô thấy, cô cần là anh, là anh chứ không phải Huyền Thiên, hành động điên cuồng kì lạ của Huyền Tú là Huyền Ngọc sợ hãi, nhưng nhìn thấy rõ sự bất an đau lòng của anh, cô chìu theo anh, hai bàn tay lang thang trên lưng, ngực của anh.
Huyền Tú cắn mút một nên đầu vú thỏa thích rồi mới chuyển dần xuống rốn, đầu lưỡi anh lượn quanh nơi rốn và dây dưa ở đó thật lâu, Huyền Ngọc ưỡn cao thân thể đón nhận từng cơn sóng mạnh mẽ tấn công cô, muốn nhấn chìm cô, cô thét lên bên tai vẫn nghe thấy tiếng gõ cửa sốt ruột của Huyền Huyền Thiên rồi im bặt.
Huyền Tú tiếp tục lướt đầu lưỡi xuống vùng tam giác đen loăn xoăn giữa đùi cô, hít một hơi thật sâu mùi hương nữ tính quyến rũ đó, anh đưa lưỡi tách ra những sợi lông mượt mà, đầu lưỡi khéo léo kiếm tìm hạt châu nhỏ bên trong, đầu lưỡi quấn quýt vân vê, bắt đầu tách những nếp gấp mềm mại kia ra tấn công vào bên trong, theo tư thế của nam nữ hoan ái, đều đặn nhịp nhàng, Huyền Ngọc thấy một luồng điện từ giữa hạ thân cô lan tràn khắp toàn thân, tay chân cô tê dại, người cô như hoá thành một vũng nước, cô trượt xuống nhờ vào cánh tay của Huyền Tú mà không ngã hẳn xuống sàn tắm.
Huyền Tú đang ở tư thế quỳ, anh đứng dậy bế Huyền Ngọc lên để mông cô ngồi trên bệ rửa mặt bằng sứ trắng lúc này nó đối lập hẳn với làn da màu hồng như hoà đào của cô, mông cô dán vào lớp gạch men lạnh như băng còn thân thể cô như có một ngọn lửa bừng cháy.
Lửa và băng đồng loạt nhấn chìm cô trong cơn cực khoái mạn mẽ khi Huyền Tú đưa hai ngón tay vào bên trong khuấy động cô.
Cô cảm thấy như mình đã đi đến cực hạn cuối cùng, cô bùng nổ trong cơn co rút dữ dội và Huyền Tú ngay sau đó đã không kiềm chế nổi nữa đem nam căn cứng ngắc như thép cắm mạnh vào cô không chút thuong tiếc, anh điên cuồng nhấn mạnh đâm sâu, không hề có chút dịu dàng của ngày thường.
Mà chỉ có chiếm đoạt, gần đến cực hạn thì anh ngừng lại cố tình tra tấn cô, không cho cô đến điểm cuối cùng
Cô thét, cô van xin, cô cắn vai anh, đến khi chính anh cũng chịu không nổi nữa co giật phun hết vào cô. Nhìn gương mặt say tình đỏ ửng mệt mỏi của cô, bỗng dưng Huyền Tú hối hận.
Anh mềm nhẹ lau thân thể cô đưa cô vào bồn nước ấm, Huyền Ngọc mơ mơ màng màng cô mệt đến mức không thể nào ngồi nổi nữa mặc cho anh chăm sóc.
Khi Huyền Tú bế Huyền Ngọc ra khỏi phòng tắm thì Huyền Ngọc mơ màng thấy Huyền Thiên đang ngồi bên giường đọc báo, anh vẫn chưa mặc quần áo vào và vật tượng trưng cho nam tính của anh vẫn đang vận công chờ phát động. A đưa mắt liếc nhìn Huyền Ngọc mỏi mệt và Huyền Tú đang áy náy đỏ bừng. Anh chỉ hỏi:
Xong rồi à, đến lượt anh, Huyền Ngọc lắc đầu, còn Huyền Tú thì áy áy ngồi lên giường để cô tựa vào người mình.
Huyền Thiên bởi vì nhớ nhung có, cũng bởi vì anh ở bên ngoài nghe thấy âm thanh nam nữ hoan ái ái muội bên trong phòng tắm, nhất là tiếng của cô bé, bảo bối của anh đang rên rỉ quăn quại bên trong vòng tay của em trai mình.
Nhưng anh không thể giận, anh không thể giận được, anh hiểu Huyền Tú tại sao làm như vậy, phương án vừa rồi anh chỉ mới nghĩ ra trong giây phút bất chợt.
Dù Triệt Nhất bảo rằng cô là em gái của anh ta, nhưng đều là đàn ông với nhau, nhìn vào mắt nhau anh thấy rõ ràng sự thèm khát, tôn sùng ánh lên trong đôi mắt của anh ta.
Mỗi khi anh ta nhìn bảo bối của các anh, thì mắt anh ta lóe lên sự chiếm hữu say mê chỉ có giữa nam và nữ. Hừ, có đánh chết anh cũng không tin Triệt Nhất đối với cô chỉ là tình anh em.
Nên anh cương quyết lấy cô, không phải anh ích kỉ, nhưng bởi vì anh là anh trai, nếu để cho Huyền Tú lấy cô sẽ có nhiều lời bàn tán không hay, nên ban nãy anh chấp nhận bỏ qua.
Dù sao, cô còn ở đây, cô còn ở cạnh bên các anh, đó là đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Anh không dám mơ mộng yêu cầu thêm gì nữa.
Trận chiến lần này, thành công hay thất bại, các anh không thể nắm chắc phần thắng, khi đối phương là tinh anh trong giới thương trường, về thủ đoạn về tài trí đều hơn anh gấp bội. Đó là chưa kể đến các thế lực bên ngoài của anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...