Khi Huyền Tú bước vào phòng thì đã thấy Huyền Ngọc đang vò đầu bứt tai, anh ngạc nhiên đi đến gần hỏi:
-Sao thế? Ai chọc em không vui à?
Huyền Ngọc khổ sở nói : « «Quản gia vừa mới đến nói kì thi lần này nếu em không trên bảy mươi điểm thì đừng có về nhà, anh biết đó, với sức học của em, cao lắm là khoảng sáu mươi điểm đã là hết giới hạn rồi… »
Hắc Huyền Tú khẽ cười : « Nếu muốn điểm cao cũng không phải không có cách. »
Huyền Ngọc nghi ngờ : « Cách ? Nhưng cách nào ? Em đâu phải thiên tài chỉ trong một tuần là có thể bay ra được trí thông minh tăng vọt ? »
Huyền Tú vuốt vuốt tóc của nàng : « Nhưng nếu em biết đề thi trước chẳng lẽ không được điểm cao hay sao ?’’
« Anh biết trước đề thi sao ? »
Huyền Ngọc đùa, Huyền Tú cười bí ẩn, không đáp.
Cách thi vào trường cao đẳng còn có hai ngày, Huyền Tú mang đến cho nàng mấy phân bài thi, kêu nàng làm trên mặt đề thi đó.
Nàng làm, hắn canh giữ ở bên cạnh , thẳng đến khi nàng làm xong.
Vừa chỉ, vừa sửa, cuối cùng lắc đầu thở dài.
Nàng sai thật nhiều, với tình hình này năm mươi điểm cũng có thể gọi là tạm được.
Hắn lại rút ra đề dự bị, bắt tay vào dạy nàng đề đó nên làm như thế nào.
Cứ thế, cứ thế, sai rồi lại sửa. Mãi đến khi nàng làm khoảng gần đúng hết mới thôi.
Trong sự nghi hoặc của nàng cuối cùng nàng đã làm xong đề thi này một cách xuất sắc.
“Nếu như vậy em vẫn không thi được trên bảy mươi điểm thì….. Ai……”
Vấn đề này đã muốn không chỉ là không thiên phú rồi.
Đối mặt bát ca chế nhạo, Huyền Ngọc khó chịu lè lưỡi.
Đôi mắt thâm sâu của người thiếu niên bất chợt u ám thêm vài phần, nhìn ngơ ngẩn, tiếp theo giơ lên một chút cười, vươn hai đầu ngón tay nắm đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Đã không xinh còn làm cho xấu thêm.”
“A, anh thật xấu xa!”
Nàng tức giận chụp tay hắn, thế nhưng nhéo miệng của nàng.
Hắn thấy thế, cười ha ha đứng lên.
Nàng bị trêu ghẹo vừa thẹn vừa giận, vươn tay nhỏ bé đánh vào ngực của hắn.
***
Kì thi tiến đến rất nhanh.
Sáng hôm đó, Huyền Tú tự lái xe đến đón Huyền Ngọc đi học.
Trước khi rời khỏi gặp gỡ lão thái gia, lạnh lùng hừ một câu:“Thi tốt, nhưng đừng để ta mất mặt !”
Biến thành Huyền Ngọc không yên bất an.
Dọc theo đường đi Huyền Tú ôn nhu trấn an mới đưa khẩn trương của nàng cấp hoãn xuống dưới.
Đến cửa trường học, sau khi xuống xe, trước khi nàng loay hoay chuẩn bị mở cửa xuống xe, hắn cúi người hôn phơt nhẹ lên má nàng.
Sau đó trong lúc nàng vẫn đang giật mình nói:“Đây là nụ hôn chúc thắng lợi. Sau khi thi xong anh sẽ đến đón em.”
Sau giật mình là cười yếu ớt, nàng gật đầu thật mạnh, nói:“Em sẽ thành công !”
Khi bài thi phát xuống, Hắc Huyền Ngọc chỉ còn thiếu chút nữa là thét chói tai.
Đề thi này, cùng ca ca đưa cho nàng, giống nhau như đúc!
Ách……
Thì ra bát ca cũng không có lừa nàng, thật đúng là trộm bài thi đi ra……
***
Có mười phần chuẩn bị, đương nhiên cuộc thi là có nắm chắc .
Ngày đầu tiên sau khi cuộc thi kết thúc, là Hắc Huyền Thiên tới đón nàng.
Khuôn mặt nhỏ vốn nên cao hứng , liền cứng ngắc tiêu thất như vậy.
Rõ ràng chính là cùng khuôn mặt, cũng không đồng tính tình, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra đến.
Hai huynh đệ này từ nhỏ đến lớn sẽ không chơi đùa trò chơi‘Sai sai ta là ai’.
Nàng khiếp đảm đứng trước cửa xe, do dự không biết có nên đi vào hay không.
Huyền Thiên ra lệnh một tiếng:“Lên xe.”
Liền làm cho nàng ngoan ngoãn leo lên .
“Thất ca.”
Ngồi trên xe cạnh ghế tài xế, nàng nho nhỏ gọi.
“Ừm.” Hắn trả lời, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, phá lệ chuyên tâm lái xe.
Thấy như vậy, nàng cũng không dám mở miệng nói thêm gì nữa, dọc theo đường đi trầm mặc .
Nửa đường, hắn đánh vỡ trầm mặc, thuận miệng hỏi vài câu:“Cuộc thi có nắm chắc không?”
“Vâng. Bát ca đều đã dạy .”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau lại là bình thường yên lặng.
Nàng tầm mắt chỉ có thể nhìn phía ngoài cửa sổ, nghi hoặc tại sao bát ca lại không có tới.
Đến một nhà hàng lớn, hắn đem xe đậu vào ở chỗ.
Nàng nghi hoặc đi theo xuống xe, hắn nói:“Đi ăn cơm.”
“Không trở về nhà sao?”
“”Không.”
Nàng nhìn chung quanh mới phát hiện đây là một nhà ăn Nhật Bản, một tiếp tân chạy đến tiếp đón, dẫn hai người bọn họ đi đến một gian phòng, cửa mở ra, Huyền Tú đã ngồi chờ sẵn ở bên trong.
Huyền Tú nhìn thấy nàng, lập tức tiếp đón nàng lại cùng ngồi.
Thấy Huyền Tú, Ngọc nhi cười híp mắt hoàn toàn không để ý đến người thanh niên bên cạnh có gương mặt y hệt đang tức giận nhíu mày.
Huyền Tú vươn tay nắm tay Ngọc nhi đến chỗ ngồi ở bên cạnh hắn, cũng một bên giải thích :“Hôm nay vừa lúc thất ca của em cũng rảnh rỗi, cho nên chúng ta liền đi ra cùng nhau ăn buổi cơm chiều. Em có thích ăn món Nhật Bản không?”
Nàng vừa ngồi xuống, Huyền Thiên cũng ngồi ở đối diện nàng.
“Còn có thể ăn.”
Ngọc nhi nói mơ hồ.
Làm cho Huyền Tú nhướng mày:“Vậy chờ sau khi cuộc thi kết thúc, anh và thất ca sẽ chở em đi ăn món em thích nha.”
“Vâng.”
Hai người lập tức trò chuyện, cũng không để ý Huyền Thiên đang ngồi lặng lẽ ở một bên.
Ngọc nhi là thiên tính cho phép, muốn nàng cùng thất ca quen thuộc còn phải nhiều thời gian.
Huyền Thiên cũng không hé răng. Người tiếp tân lúc này đã lục tục mang thức ăn đến bày ở trên bàn.
Huyền Tú gắp cho nàng một miếng cá sống chấm mù tạt.
Kết quả cay đến mức nàng cứ mãi le lưỡi.
“Cay quá……”
Nàng lạt cay đến nước mắt đều chảy ra , Huyền Tú vội vã rót nước trà đưa nàng.
Bên cạnh đôi mắt sâu thăm thẳm của Huyền Thiên cứ nhìn mãi cái lưỡi hồng hồng cứ ló ra vào như con rắn nhỏ.
“Thật đáng thương, vậy nếm thử cái khác đi.”
Hắn cười xòa, lại gắp thêm thức ăn khác cho nàng.
Ăn đến một nửa, điện thoại của Huyền Thiên vang lên .
Sau hàn huyên vài câu liền bỏ nàng cùng bát ca đi ra ngoài .
Sau khi Huyền Thiên đi rồi, Ngọc nhi mới chính thức thả lòng.
Huyền Tú thấy thế, lắc đầu nói:“Em nha, tính tình này, có lẽ ca ca phải nên mang em ra ngoài thường xuyên mới được.”
Nàng nhăn mặt nhăn mũi, cười đến chẳng hề để ý lập tức gắp thêm thức ăn.
Bữa tối sau khi kết thúc, Huyền Tú móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa xe, sau khi nàng ngồi vào thì anh nói muốn mang nàng đến một địa phương thật vui.
“Về nhà trễ gia gia sẽ không mắng sao?”
Nàng có điểm lo lắng hỏi.
“Trước khi rời nhà anh có xin phép gia gia rồi .”
“Vâng.”
Hắn mang nàng đi chợ đêm, mua rất nhiều đồ ăn vặt , sau đó đi dạo chợ rất lâu mới trở về.
Ngồi ở trên xe về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì quá hưng phấn mà đỏ ửng.
“Bát ca, các anh thật giỏi nha, sớm liền tốt nghiệp , không cần tiếp tục đến trường.”
Hôm nay cùng khác biệt chính là lớn như thế.
Huyền Thiên và Huyền Tú vào một tháng trước đã đến nước Mỹ nhận bằng tốt nghiệp đại học.
Mới mười chín tuổi mà thôi, làm cho Lão thái gia vui vẻ cười híp cả mắt.
“Đúng vây, đâu ai ngốc như em chứ.”
Nói đến điểm ấy , Huyền Tú có chút đắc ý đắc ý.
Anh cùng với Huyền Thiên trên danh nghĩa là học đại học , chỉ cần giao ra thành tích là có thể tốt nghiệp.
Cho nên người mặc dù ở trong nước, vẫn có thể lĩnh bằng tốt nghiệp.
“A, anh lại giễu cợt người ta ……”
Về nhà đã sắp chín giờ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...