Chương 39: Đón sóng
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Đào Đào lưu luyến tiễn Mạnh Bằng về, còn dặn đi dặn lại cậu ta:
-Anh ơi, khi nào anh với anh Mạnh Bằng lại tới đây chơi với Đào Đào vậy?
-Nhanh thôi- Mạnh Bằng xoa đầu cô bé, còn hôn nhẹ lên má Đào Đào -Sẽ nhanh thôi mà.
-Dạ….
Chiếc xe khởi động, đi được một đoạn nhưng Mạnh Bằng vẫn cảm giác, cô bé con vẫn cùng ba mẹ đứng yên tại chỗ, lưu luyến nhìn theo.
-Con bé có vẻ quấn quýt với con lắm.
-Vâng….
-Con phải biết….
Tai Mạnh Bằng ù đi trước những lời dặn dò đầy tính toán. Mới mười mấy tuổi, sao đã phải nghe những lời dạy dỗ chỉ liên quan đến danh lợi, đến tranh giành của người được gọi là ba?
Bao năm nay ngoài những lời nói ấy, ông ta đã bao lần được như Nghiêm Thành lúc nãy, ôm lấy con gái, ánh mắt ấm áp nuông chiều dõi theo con?
Chưa khi nào…
-Mạnh Bằng…Con có nghe ba nói không? Con…
-Con buồn ngủ -Mạnh Bằng che miệng ngáp -Ngày mai còn phải đi học nữa.
Mạnh Bằng nhắm mắt như ngủ. Cứ để cho ba tận hưởng hương vị lâng lâng của người vừa nắm được điểm yếu của kẻ khác. Nghiêm Thành là cháu ruột nhưng cũng là cái gai trong mắt mà bấy lâu nay ông muốn nhổ đi.
Vì gia tài, vì địa vị. Tranh giành cho lắm, cuối cùng không phải chỉ là một nắm xương tàn ở dưới mồ hoang sao? Hay như bà nội, có con có cháu nhưng có mấy ai thật lòng yêu thương, thật lòng muốn gần gũi bà không?
…Tin tức đem về khiến Nghiêm lão phu nhân vô cùng giận dữ. Nghiêm Thành công khai một cô vợ từ trên trời rơi xuống, lại có con gái, khác nào muốn đem danh dự cả nhà chôn vùi xuống vực. Lão nhị lại cho bà biết, cô gái đó hình như trước đây là người giúp việc trong nhà, có đứa con gái nhỏ, tên là….
-Tên là Du Hân Hân. Đúng rồi, Du Hân Hân….
Quản gia Hà đứng cạnh giật mình thon thót. Ông không ngờ được….Tiểu Du lại trở thành vợ của cậu hai. Lẽ nào….:
-Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà mà. -Nghiêm lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, quét mắt về phía ba Nghiêm Thành đang điềm nhiên đứng đó- Con dạy dỗ con cái của mình thế nào vậy hả? Năm năm trước gây ra chuyện lớn, bây giờ thì….
-Mẹ bớt giận -Người phụ nữ có vẻ đẹp dịu dàng ngồi cạnh lão đại- cha Nghiêm Thành vội vã lên tiếng. Tuy Nghiêm Thành không phải là con ruột nhưng bà đã tận tay dạy dỗ và yêu thương nó. Hôm nay xảy ra chuyện, bà không thể làm ngơ, để mặc sự giận dữ của mẹ chồng trút lên đầu anh -Thành Thành là….
-Chị dâu à -Bà Thẩm, cô của Nghiêm Thành và cũng là mẹ của Thẩm Thanh Dương lên tiếng- Mấy năm trước Thành Thành làm ra chuyện đó, coi như là bị con hồ ly kia giở trò. Giờ đã lớn tới vậy mà không biết suy xét phải trái, chọn một con “nạ dòng”, giới thiệu là vợ con, bôi tro trét trấu lên danh dự nhà mình. Chị nghĩ….
-Cô có còn là người nhà họ Nghiêm đâu mà lên tiếng chứ- Lão đại bất ngờ lên tiếng khiến bà Thẩm ngượng chín mặt- Cô lấy chồng rồi, là người họ Thẩm. Chuyện họ Nghiêm để người nhà họ Nghiêm giải quyết với nhau.
-Anh….
-Thôi được rồi- Nghiêm lão phu nhân cau mày- Chuyện làm ầm lên chỉ có xấu mặt nhà này chứ hay ho gì mà bàn ra tán vào -Bà chợt liên tưởng đến chuyện năm xưa của đứa con trai Út, cũng thực hiện việc “tiền trảm hậu tấu” như vầy, hậu quả là….-Gọi Nghiêm Thành về. Làm giấy kết hôn được thì cũng ly hôn được. Còn nếu ngoan cố thì….
Bà chợt khựng lại. Địa vị của Nghiêm Thành trong gia tộc không còn đơn giản chỉ là một giám đốc điều hành của Nghiêm thị. Mấy năm qua Nghiêm thị phát triển vững mạnh nhờ bàn tay nó rất nhiều. Bà rút lui khỏi thương trường, hai đứa con trai- đứa không quan tâm đến chuyện công ty, đứa lại kém tài, chỉ có thể trông mong vào cháu nội chống đỡ. Khác hẳn năm năm trước, một tay bà có thể che trời….
Có lẽ Nghiêm Thành cũng đã tính tới nước cờ này nên mới giới thiệu con bé kia là vợ trước mặt bao người như thế. “Đủ lông đủ cánh”, giờ chỉ muốn bay sao?
-Gọi nó về, ta có chuyện muốn hỏi. Ngay chiều nay….Ta muốn nó phải có mặt ở nhà ngay.
-Dạ….
Trái với không khí “sôi nổi” ở nhà, căn phòng của Nghiêm Thành tại biệt thự riêng lại vô cùng yên tĩnh. Chỉ có trợ lý Tạ đang đứng cạnh, trên bàn là một số hồ sơ.
-Mọi thứ cứ như chúng ta đã bàn bạc. Chuyện sau này….phải nhờ tới cậu rồi.
Trợ lý Tạ đã cùng Nghiêm Thành làm việc chung suốt 8 năm, hiểu rõ mọi toan tính và tính cách của chủ như lòng bàn tay. Mỉa mai thay, đó lại là người duy nhất Nghiêm Thành tin cậy. Là một người dưng….
-Chuyện của sếp Trương, anh muốn….
-Anh ta muốn sự thật thì cứ để anh ta điều tra. Còn có điều tra được không thì còn phải chờ bản lĩnh của sếp Trương….
-Đề nghị của Thạch tổng, anh định thế nào?
Thạch Tư Nhiên đã nói, chỉ cần Nghiêm Thành giúp anh ta trở lại với Nhiếp Ân, mọi chuyện đều có thể thương lượng…Có thể hợp tác và trao đổi, đương nhiên là chuyện có lời, nhưng….
-Tôi muốn làm người tốt, cậu hiểu không?
Người ta khi làm cha, làm chồng đều mong muốn mình trở thành hình tượng tốt đẹp trong lòng vợ con họ. Trợ lý Tạ nhún vai:
-Tôi hiểu….Tôi sẽ sắp xếp chu toàn.
-Cảm ơn cậu….
Nghiêm Thành vỗ nhẹ lên vai người trợ lý. Dù thật lòng muốn lùi về để tìm hạnh phúc cũng phải một xây dựng chắc chắn chỗ tựa phía sau mình. Anh liên tưởng đến khuôn mặt giận dữ của bà nội trong ngôi biệt thự đượm màu u ám. Sau chuyện xảy ra với chú Út, mong rằng bà đừng thêm một lần sai lầm, dồn người tới bước đường cùng.
-Ba ơi….
Nghiêm Thành ôm lấy Đào Đào, hôn lấy hôn để trong tiếng cười khanh khách. Đây là lần đầu tiên Diệp Tâm thấy con bé vui như vậy. Đôi tay nhỏ bé quấn ngang cổ Nghiêm Thành, giọng tỉ tê:
-Ba thương Đào Đào hoài vậy nha. Đào Đào thương ba lắm….
Chỉ mới vài ngày mà đã vậy. Chỉ mới vài ngày mà trong mắt chỉ có ba rồi.
Vì khao khát ẩn sâu trong lòng một đứa trẻ. Đào Đào mới có bốn tuổi, xưa nay cuộc sống chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Bây giờ xuất hiện một tình thương mới mẻ. Nghiêm Thành thật lòng yêu thương cô bé. Đào Đào đón nhận với sự hồn nhiên trong trẻo của một trái tim chỉ biết có yêu thương.
-Ba cũng thương Đào Đào. Rất thương con…
-Ba có thương mẹ hông?
Ánh mắt Nghiêm Thành lướt qua Diệp Tâm. Má cô hơi ửng đỏ. Anh cười nhẹ, cụng đầu vào trán con:
-Con hỏi mẹ xem….Mẹ có thương ba không đã?
-Mẹ thương ba mà….-Đào Đào cười thật tươi- Mẹ thương ai, mẹ sẽ nấu cơm cho người đó ăn. Mẹ nấu cơm cho ba và Đào Đào ăn. Phải không mẹ?
Diệp Tâm biết phải trả lời thế nào đây?
Không thương…Trong mắt Đào Đào là khát vọng lớn đến vậy, cô làm sao cho con biết ba nó từng có lỗi, ba nó đã gây ra bao chuyện cho hai mẹ con.
Giờ cô mơ hồ hiểu được, tại sao có những người phụ nữ vì con có thể chấp nhận sống chung với chồng trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Họ không muốn con mình mất đi tình thương vốn phải có của một người cha.
Huống gì Nghiêm Thành không phải là những mẫu ông chồng tệ bạc. Năm xưa, anh bị bỏ thuốc….Có trách chỉ có thể trách tạo hóa khéo trêu ngươi….
-Mẹ ơi….Mẹ thương ba hông?
Cô bé con cứ kiên trì với câu hỏi. Anh Lạc Lạc nói, ba mẹ không thương nhau thì sẽ không sống cùng nhau. Đào Đào không muốn vậy đâu.
-Mẹ ơi….
-Mẹ thương….Mẹ thương ba. Mẹ thương Đào Đào nhất nhà nữa….
Dù biết đó chỉ là lời an ủi con gái nhưng Nghiêm Thành vẫn cảm thấy hạnh phúc, vẫn cảm thấy rất vui.
-Ba ơi, mẹ thương ba mà….
-Ừm…-Nghiêm Thành bỗng vòng tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng, còn đặt môi lên mái tóc mượt mà của Diệp Tâm, hôn nhẹ- Ba cũng thương hai mẹ con lắm. Thương nhất trên đời….
-Ba ơi!
Tim Lạc Lạc đau nhói khi chứng kiến cảnh gia đình người ta đoàn tụ. Nhưng cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm, mừng cho Đào Đào, mừng cho một phi vụ nữa thành công.
Sắp kết thúc. Ván bài lừa đảo này…
-Cậu nhóc….
Giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh. Lạc Lạc nhìn người đàn ông đang thong thả bước tới. Hình như anh ta là thư ký của Nghiêm Thành.
-Chúng ta hợp tác thêm một vụ nữa nhé! Vụ lừa đảo này chỉ có nhóc mới làm được thôi….
Tạ Phúc Khanh là một trợ lý bình thường bên cạnh Nghiêm Thành. Đôi mắt kính dày, lúc nào cũng mang theo một xấp hồ sơ, dáng vẻ không mấy nhanh nhẹn. Song, tầm quan trọng của một cái bóng, chỉ Nghiêm Thành biết- nó cần thiết biết bao.
Lạc Lạc là một thiên tài lừa gạt. Nhưng cậu nhóc mới có mười một tuổi. Đối tượng lường gạt lần này cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên….
-Okie…..
Từ khi chúng ta gặp nhau bên giường sư phụ, số phận đã tạo nên một mối liên kết giữa hai kẻ đơn côi cách nhau mười mấy tuổi. Nhiếp Ân thông qua hình ảnh Lạc Lạc mà tiếp tục sống, tiếp tục cứng rắn. Lạc Lạc sống nhờ vào tình thương của cô ấy để thấy mình cũng có ai đó quan tâm.
Giờ thì….
-Một vốn mấy lời. Cậu nhóc giúp “mẹ mình” trả hận, đồng thời cũng giúp Đào Đào….
-Tôi hiểu. Anh và giám đốc Nghiêm cũng không phải làm ăn lỗ vốn. Chỉ có tôi….
Lạc Lạc im lặng…Trong đôi tròng mắt đen láy, có gì đó như là nước mắt đang lặng lẽ chảy ra.
Tạ Phúc Khanh đặt một bàn tay lên vai cậu bé. “Thiên tài” thường không hạnh phúc, huống gì lại là “thiên tài” của một lĩnh vực lấy tình cảm và khát vọng của con người ra lợi dụng, biến họ thành những con rối trong cuộc chơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...