Bởi vì Hoài Ngọc vừa làm ầm ĩ, tất cả mọi người đều im lặng, lúc ăn cơm ai cũng không nói chuyện, vịt muối Đàm Ký nổi tiếng Kim Lăng, ăn vào miệng cũng không biết là mùi vị gì.
Uống xong trà để tiêu thực, Thẩm Gia đặt chén trà xuống, nói: “Trở về thôi.”
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.
Đến phủ, cầm đèn, sắc trời đã tối, Thẩm Gia một bên theo hành lang chắp tay đi về phía Lan Quế Đường, một bên oán giận với Tân Di: “Ngươi nói xem hắn ở đâu học được tính nóng nảy như vậy? Ta chọc giận hắn? Mời hắn ăn cơm còn không được, bị mất mặt một chút liền bỏ đi.”
Tân Di cười mà không nói.
Kỳ thật hôm nay chỉ cần là người sáng suốt, đều nhìn ra được tiểu vương gia là ăn dấm chua của Trần Thích, hết lần này tới lần khác tiểu thư vô lo vô tư, khó trách lúc Giả ma ma ở đây, nói nàng có tướng thông minh, nhưng vẫn là một cái đầu gỗ.
Thẩm Gia một đường mắng chửi, xuyên từ hướng đông sang tây, suốt cả đoạn đường, lúc tới hậu viện Lan Quế Đường, trong viện trồng một gốc Ngọc Lan cùng một gốc Kim Quế Thụ, một trái một phải, thời điểm nở hoa hòa lẫn vào nhau, bởi vậy mới có cái tên Lan Quế Tề Phương.
Mấy tiểu nha đầu nhàn nhã ngồi trên bậc thềm đình viện, thấy Thẩm Gia đi tới, các nàng đứng dậy thỉnh an.
Thẩm Gia hỏi: “Sao không vào hầu hạ?”
Một tiểu nha đầu nhị đẳng chỉ chỉ tấm bình phong chạm trổ hoa, hạ giọng, vẻ mặt giữ kín như bưng: “Bên trong cãi nhau.”
Cãi nhau? Thẩm Gia nhăn mày: “Ngoại tổ mẫu cãi nhau với ai?”
Tiểu nha đầu nói: “Thất gia.”
Thẩm Gia vừa nghe, lập tức rón rén ghé vào bên cửa sổ, lỗ tai dán lên giấy cửa sổ, ý bảo các nha đầu đừng lên tiếng, quả nhiên nghe thấy hai tiếng tranh chấp yếu ớt.
Ngoại tổ mẫu nàng thở dài: “Nhi đại bất do nương, ta hiện tại là không quản được ngươi, có ý tốt nạp thiếp cho ngươi, ngươi ngược lại, không chỉ không cảm kích, còn mặt nặng mày nhẹ với ta.”
Thẩm Gia nhướng mày, nghĩ thầm nếu là dùng bài thâm tình để đối phó, đáng tiếc không hề có tác dụng với cữu cữu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, ngữ điệu Tạ Dực bình tĩnh: “Nhi tử không dám.”
“Ngươi không dám?! Ta thấy ngươi dám hơn ai hết đấy chứ!”
Tạ lão phu nhân tức giận đập bàn: “Ngươi nói xem từ khi ngươi trở về, ở lại phủ được mấy ngày? Làm sao, ta thấy cái viện của ngươi lạnh lẽo mới là đáng sợ* đấy, có khi đến ngay cả nhà ngươi cũng không dám trở về.”
(*) Nguyên gốc 洪水猛兽 - hồng thủy mãnh thú (dịch là: con mãnh thú và dòng nước lũ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.
Tạ Dực trả lời như cũ, cả người vẫn bất động: “Sắp đến cuối năm, nhi tử nhiều việc, không rảnh về nhà, khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
“Đừng tưởng rằng ta không hỏi đến chuyện làm ăn có nghĩa là ta không biết gì, ngươi đúng là có bận rộn, nhưng không đến mức chỉ trở về nhà một chuyến ở một hai ngày cũng khó khăn, nếu không thì đám thuộc hạ của ngươi chỉ làm cảnh thôi à?”
Tạ Dực chần chừ một lát, nói: “Là nhi tử sơ suất, sau này mỗi ngày con đều đến thỉnh an mẫu thân.”
Tạ lão phu nhân khoát tay, nói: “Không phải chuyện thỉnh an hay không, con là một đứa trẻ tốt, có hiếu có tâm, điều này ta rõ ràng hơn ai hết.
Chỉ là Dực Nhi à, con bây giờ đã ba mươi bảy tuổi rồi, con đi ra ngoài hỏi một chút, xem có ai không phải là tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ôm, thành thân sớm, cháu trai đều đã biết chạy quanh sân, cũng chỉ có con, gần đây không có nhu cầu, chỉ luôn cô độc một mình, đừng nói chính thê, ngay cả thiếp thất thông phòng cũng không có, cả ngày lưu luyến nơi phố xá phồng hoa, là cái dạng người gì? Nếu con thật sự thích mỹ nhân, ta đã theo đó mà tìm cho con hai người, Di Hồng, Khoái Lục đều là hai cô nương trong sạch ta mua cho con, không kém Uyển Nhu nương tử của Tiểu Bồng Lai, con cần gì phải có đồ trong nhà không dùng, lại chạy tới chỗ thấp hèn kia mà mua vui?”
Lỗ tai Thẩm Gia dựng thẳng lên, bắt được tin tức mấu chốt, Tiểu Bồng Lai gì? Cái gì mà Uyển Nhu nương tử? Tình hình của cữu cữu ở thanh lâu có ổn không?
Tạ Dực nở nụ cười: “Mẫu thân, con cũng là người, chỉ thích tìm chút nhạc tầm thường, người như con, sẽ không đi gây tai họa cho cô nương nhà người ta đâu.”
Tạ lão phu nhân cả giận nói: “Ngươi so với người khác kém ở chỗ nào?”
Trong phòng yên tĩnh một lát, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Dực: “Lập gia rất tốt sao? Tỷ tỷ cũng đã thành thân, nhưng kết cục thì sao? Còn chẳng thà sống một mình.”
Nhắc tới ái nữ mất sớm, hốc mắt Tạ lão phu nhân cũng ươn ướt, bà cầm khăn tay lau nước mắt, nói: “Lúc phụ thân con còn sống, ta thường nói với ngài ấy, làm ăn không cần làm lớn, nhà phú quý bình thường là được.
Ông trời công bằng, phúc khí một người cả đời chỉ có một chút, nếu ngài có tài vận, vận khí khác sẽ ít đi một chút, cũng không thể tất cả tốt đều để cho một mình ngài chiếm toàn bộ.
Phụ thân con không tin, làm ăn càng làm càng lớn, cuối cùng còn không phải tha hương nơi đất khách, t.h.i t.h.ể rơi xuống biển, đến bây giờ cũng không tìm được trở về.”
“Đến tỷ tỷ của con, ta cũng nói với nàng như vậy, nàng cười hì hì không coi ra gì, cùng cha con giống nhau như đúc, trong mắt chỉ có tiền.
Nhắc tới hôn sự, nàng liền nói cả đời không lấy chồng, hiện tại tốt lắm, khiến cho các nữ hài tử trong nhà đều học theo nàng, một đám mặc nam trang, đi ra cửa hàng buôn bán, con cũng không ngăn cản, ngược lại trợ giúp bọn họ, hiện tại ngay cả con cũng không lập gia đình.
Dực Nhi à, chúng ta Tây phủ nhân khẩu ít, con có nghĩ tới hay không, chờ đến khi con và ta đều chống gậy, một gia nghiệp to như vậy, lại không có hậu nhân kế thừa, cuối cùng chỉ có thể cho người ngoài được lợi, con thật sự giống tỷ tỷ con đấy.”
Tạ Dực không chút nghĩ ngợi liền nói: “Sau khi con chết, tất cả đều để lại cho Châu Châu.”
Thẩm Gia nheo mắt, thầm nhủ cữu cữu ngươi đừng nói lời xui xẻo như vậy, lại nghe ngoại tổ mẫu nàng nói: “Cho Châu nhi? Con cũng không ngẫm lại Châu nhi là ai, con giao cho nàng, nàng sẽ bị kẻ gian ở Đông phủ gặm đến xương cốt cũng không còn.”
Thẩm Gia: “......”
Thật sự là cám ơn người, ngoại tổ mẫu, không nghĩ tới ta ở trong mắt người lại phế vật như vậy.
Tạ Dực suy nghĩ một chút nói: “Nhi tử vẫn còn sống thêm mấy chục năm, chờ Châu Châu sinh hạ hài nhi, nhi tử mang tới bên người dạy dỗ, dạy hắn cách kinh doanh, đợi nhi tử chết, cửa hàng chính là của nó.”
Tạ lão phu nhân nói: “Ngươi muốn dạy? Cha mẹ nó đồng ý sao? Ngươi cũng đừng quên, Châu nhi gả cho Vương gia, trưởng tử nó sinh ra sẽ phải kế thừa tước vị.”
Tạ Dực lập tức sửa lại: “Con gái cũng được, con gái tốt hơn.”
Tạ lão phu nhân cuối cùng cũng nhìn ra, Tạ Dực không phải đang thương lượng với bà, hắn là đang thông báo cho bà, cả đời này không cưới vợ cũng không sinh con, chỉ chờ đem con của cháu gái nhận làm con nuôi.
Hoàng hôn từ cửa sổ chạm trổ lọt vào, ở trên người Tạ Dực cắt ra ranh giới giữa sáng và tối, sườn mặt của hắn như núi cao ngất, một nửa chìm trong ánh chiều tà, một nửa không ở trong bóng tối, không hiểu sao làm sâu sắc thêm sự cô tịch của hắn, thật giống như một cái xác không hồn, rõ ràng là năm tháng vẫn còn dài, thân thể lại bắt đầu mục nát, già nua.
Tạ lão phu nhân bị cảm giác tĩnh mịch thâm trầm trên người hắn làm cho kinh sợ, theo bản năng nói: “Dực nhi, con không lẽ còn nghĩ...!người c.h.ế.t đã chết, nhưng người còn sống, còn phải tiếp tục sống, con…”
“Mẫu thân.”
Tạ Dực nhàn nhạt ngắt lời bà.
Thẩm Gia nghe được vò đầu bứt tai, trong lòng hoài nghi, cái gì mà người chết? Ai chết? Trong lòng cữu cữu có bóng hình của ai?
Tạ lão phu nhân vẻ mặt mờ mịt, miệng lẩm bẩm nói: “Có lẽ năm đó, ta không nên nói ra lời kia, con như vậy thật làm ta giật mình…”
Thẩm Gia nghe đến nhập thần, cả người thiếu chút nữa ghé vào dưới cửa sổ, trong lòng nói thầm, hai mẫu tử này nói chuyện sao lại giống như đánh đố thế? Nàng một câu cũng nghe không hiểu, nghe ra tựa hồ là cữu cữu có người trong lòng, chỉ là đã sớm chết.
Kỳ quái thật, ta chưa từng nghe cữu cữu nói qua a?
Phải biết rằng, cữu cữu của nàng chính là khách quen nổi tiếng của Tần Lâu Sở Quán, nợ đào hoa không ít, oanh oanh yến yến gì đó, đều là hồng phấn tri kỷ của hắn, người Kim Lăng đều nói nếu bàn về phong lưu, Tạ Thất công tử xưng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, từ khi nào lại mang trong lòng tương tư một người đã chết?
Thẩm Gia đang suy đoán lung tung, không đề phòng trên lỗ tai đau nhức, nàng bịt tai kêu to lên: “Ai ai ai! Đau quá, buông tay ra......”
Tạ Dực nhéo lỗ tai nàng, nói: “Lại nghe lén? Ta thấy hai lỗ tai này của con không cần nữa rồi, cắt cho ta nhắm rượu đi.”
Thẩm Gia vội vàng xin tha, làm nũng: “Cữu cữu hạ thủ lưu tình, Châu Châu đau quá.”
Tạ Dực hừ lạnh một tiếng, buông tay.
Thẩm Gia xoa xoa tai phải bị nhéo đỏ, tiến sát bên cạnh hắn nói: “Cữu cữu, nói đến nhắm rượu, người đói bụng sao? Hôm nay ta đi hồ Mạc Sầu, mang về cho người vịt muối Đàm Ký.”
Tạ Dực liếc nàng một cái: “Phu quân con đâu?”
Thẩm Gia khó hiểu: “Hỏi hắn làm gì?”
Tạ Dực nói: “Lúc con sinh ra, ta đã chôn hai vò Nữ Nhi Hồng trong sân, đến năm nay vừa đúng mười tám năm, thừa dịp phu quân con ở đây, nhanh chóng đào ra uống.”
Ở Giang Nam, khi hài tử chào đời, ở trong viện chôn xuống một vò rượu vàng là tập tục nhà nhà đều có, nếu là nhi tử, ngay tại thời điểm hắn thi đậu công danh rộng mở, gọi là “Trạng Nguyên Hồng”, nếu là nữ nhi, ngay sau khi xuất giá, nhất định phải để nhạc phụ và con rể cùng uống, như vậy cuộc sống phu thê mới có thể mỹ mãn hòa thuận.
Tạ Dực mặc dù không tính là cha ruột của Thẩm Gia, nhưng cũng nuôi nàng như con gái, cùng Hoài Ngọc uống một vò Nữ Nhi Hồng mười tám năm, coi như là một ý tốt.
Thẩm Gia bĩu môi nói: “Ta nào biết hành tung của hắn.”
Lời này kỳ quái, Tạ Dực cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, nhất thời hiểu ra: “Lại cãi nhau?”
“Không có!”
Thẩm Gia nổi giận đùng đùng vào nhà, cảm thấy tức giận với sự nhạy bén không đúng lúc của cữu cữu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...