Oan Nghiệt Nhân Duyên FULL


*
Tháng bảy, Tử Cấm Thành càng ngày càng nóng bức, giống như pháo nổ cuối năm, chỉ cần vài tia lửa là có thể bùng cháy.

Sau khi Khâm Thiên Giám định ra ngày lành tháng tốt, thời cơ thuận lợi liền chính thức khởi hành, di giá đến Tây Uyển để tránh nóng.

Đội ngũ xuất phát từ Ngọ Môn, rẽ về phía tây hướng về phía Tây Uyên, phía trước là Hoàng đế và phi tần hậu cung, đương kim Thánh Thượng thờ ơ với nữ sắc cho nên phi tử hậu cung cũng không nhiều, ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì chỉ có thêm một vị Điền Quý phi và Lưu phi, một số mỹ nhân khác có địa vị không cao thì lưu lại Tử Cấm Thành.

Ngoài ra, còn có vài vị công chúa và một vị hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, vị này đứng thứ chín cho nên được gọi là cửu hoàng tử.

Phía sau bọn họ là hàng trăm quan lại, cuối cùng là gia quyến của bọn họ, bởi vì lần này Diên Hoà Đế đột nhiên nảy sinh ý tưởng mới cho nên đội ngũ năm nay đông hơn rất nhiều so với năm ngoái, mơ hồ quanh co uốn lượn hơn hai dặm.

Thẩm Gia đang ngồi trong xe ngựa, tuy rằng không gian bên trong xe ngựa rất lớn nhưng mùa hè oi bức lại phải ngồi trong xe ngựa cứ như đang chịu tội, Thẩm Gia nóng đến mức phải mở của sổ ra cho thoáng khí, không ngờ lại nhìn thấy Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc đầu đội mũ cánh phượng, một thân võ bào màu đỏ, khoác thêm áo giáp màu vàng kim, cổ tay áo thắt chặt, tay cầm Tú Xuân đao, đang cưỡi một con đại chiến mã, vai lưng thẳng tắp như tùng, như một vị võ tướng bừng bừng chí khí, thêm khuôn mặt tuấn tú làm toát lên khí chất của một vị thiếu niên oai hùng.

Tâm Thẩm Gia có chút nhộn nhạo, Tiểu Sát Tinh ăn mặc như vậy nhìn rất giống một con người.

Lúc này, Hoài Ngọc cũng nhìn thấy nàng, hắn thúc ngựa tiến lên đi đến một bên cửa sổ xe nàng.

Khi hắn đến gần, gương mặt tuấn tú của hắn càng thêm rõ ràng, gò má trắng nõn như ngọc, đôi mắt sáng ngời, môi hồng, ánh mặt trời chiếu vào trên chiếc áo giáp màu vàng kim làm loá mắt người nhìn, làm cho người ta có loại cảm giác không thể nhìn gần.

Thẩm Gia không biết như thế nào lại đột nhiên hỏi ra một câu vô nghĩa: “Ngươi, tại sao lại ở chỗ này?”
“Làm việc.

” Hoài Ngọc nhìn xung quanh, tựa hồ chút nhàm chán.

Cẩm Y Vệ là đội quân phụ trách bảo vệ an toàn cho thiên tử khi ngài đi ra ngoài, đội ngũ kéo dài, không chỉ phụ trách dọn đường còn phải canh chừng những chiếc xe ngựa bị tụt lại phía sau.

Hoài Ngọc nhíu mày, giống như không thích phơi nắng, hắn không chút để ý hỏi Thẩm Gia: “Nghe nói gần đây nhà ngươi tìm người mai mối cho ngươi à?”
Thẩm Gia nghĩ thầm đúng là, cái hay thì không nói, toàn nói những cái người ta không thích nghe, nàng uể oải gật gật đầu.


Hoài Ngọc nói: “Tên họ Trần kia cô có mơ cũng không được nữa à?”
Thẩm Gia khó hiểu liếc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ngươi vui vẻ như vậy làm gì, không có ta ở giữa gây khó dễ, không phải Thẩm Như sẽ gả cho Trần Thích sao? Đến lúc đó ngươi chỉ có mà khóc.

“Ngươi cứ yên tâm đi, ta đã có kế sách hay rồi, bảo đảm chỉ một lần là có thể bắt được Trần Thích.


Hoài Ngọc thấy nàng đã có tính toán trước, nhịn không được hỏi: “Kế hay gì cơ? Ngươi thì làm gì có kế nào hay chứ?”
Thẩm Gia nhấc cằm, gương mặt nhỏ tràn ngập sự kiêu ngạo: “Hừ, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.


Dứt lời, nàng liền đóng sầm cửa sổ lại.

Hoàng đế đi du hành, cứ cách năm dặm sẽ dựng liều, Thánh thượng không phải là một vị hoàng đế thích phô trương, trước khi khởi hành đã truyền thủ dụ cho Thái Thường Tự, những lễ nghi phiền phức có thể miễn.

Ven đường chỉ dựng một cái liều, là lều để Hoàng Đế và các vị quan lại nghỉ ngơi.

Thẩm Gia cũng xuống xe ngựa, đi dạo một vòng cho tỉnh táo sau đó mới vào lều trại uống trà.

Suy xét đến việc các nữ tử không thể tuỳ tiện xuất đầu lộ diện cho nên các nàng sẽ có chỗ nghỉ ngơi riêng, nữ hài tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng, khó có được một lần ra ngoài, vừa được ra ngoài liền trở nên hưng phấn không thôi, tốp ba tốp năm tụ tập bên nhau, ríu rít trò chuyện về những tin đồn thú vị trên đường đi hoặc là đỏ mặt bình luận về những cấm quân, người nào lớn lên oai phong phi phàm.

Thẩm Gia vén màn đi vào, mọi người đang thảo luận sôi nổi bỗng nhiên đồng loạt im tiếng.

Thẩm Gia coi như không nhìn thấy, nàng tự mình tìm một góc rồi ngồi xuống.

Khi nàng vừa mới đến kinh thành cũng từng muốn kết giao với vài ba người bằng hữu, nàng còn ngây ngô tặng không ít lễ vật, sau đó mới biết được mọi người đem nàng ra làm trò cười, bọn họ chướng mắt nàng vì nàng đến từ một hộ gia đình nhà giàu mới nổi ở Giang Nam.

Thẩm Gia vốn là một người kiêu ngạo, nghĩ rằng bọn họ xem thường nàng, nàng cũng sẽ xem thường bọn họ, từ nay sẽ không bao giờ nhiệt tình đối đãi với bọn họ nữa.

Thẩm Như là con của thê thiếp, vốn dĩ cũng không được các vị tiểu thư con của chính thất hoan nghênh nhưng lần trước bị Thẩm Gia lột y phục cho nên mọi người vô cùng đồng tình đối với nàng, vừa thấy nàng ấy đi vào, liền có người đứng lên tiếp đón gọi nàng đến uống trà.


Thẩm Như do dự nhìn Thẩm Gia đang ngồi trong góc, sau đó vẫn đi qua.

Thẩm Gia đói bụng liền cầm lấy một khối bánh phù dung lên ăn, bỗng nhiên nghe thấy phia sau lưng có người nhắc đến tên Hoài Ngọc, nàng vội vàng dựng lên lỗ tai lên nghe.

“…… dáng vẻ Hoài Ngọc cũng không tồi, các ngươi có nhìn thấy bộ dáng mặc áo giáp hôm nay của hắn không, cùng bộ dáng hoàn toàn khác bình thường.

Phù Phong Vương 16 tuổi mặc giáp nhận lệnh ra biên quan, một người một ngựa đi trong đêm tuyết bên ngoài Nhạn Quan Môn bắt gϊếŧ Ngoã Lạt vương, vang danh thiên hạ.

Ta nghe nói, Hoài Ngọc so với phụ vương của hắn còn tuấn tú hơn ba phần.


“Khụ khụ……” Thẩm Gia suýt nữa bị nghẹn điểm tâm.

Tân Di vội vàng rót cho nàng một tách trà, vỗ lưng giúp nàng nhuận khí: “Tiểu thư, có sao không?”
Thẩm Gia xua tay, ý bảo không có việc gì, một bên dùng chén trà che tầm nhìn, một bên liếc xem người vừa mới nói chuyện là ai, vậy mà lại có thể cảm thấy cái chữ “Tuấn tú” này có chút quan hệ với Hoài Ngọc, chẳng lẽ mắt bị mù rồi sao?
Nàng hoàn toàn đã quên lúc trước nàng ngồi trong xe ngựa nhìn Hoài Ngọc đến mức nói không nên lời.

Người nói chuyện là tiểu thư nhà Hộ Bộ thượng thư, khuê danh Trần Ấu Nguyên.

Bằng hữu tốt của nàng trêu ghẹo nàng: “Ây, Nguyên Nguyên động lòng rồi, coi trọng Tiểu Sát Tinh kia rồi sao?”
Trần Ấu Nguyên đỏ mặt: “Đừng nói bậy!”
“Phải thì phải, không phải thì không phải, cái này có gì mà không dám thừa nhận chứ?”
“Muội lại nói bậy! Có tin ta xé miệng muội không!”
Trần tiểu thư thẹn quá thành giận, nhịn không được vươn đôi bàn tay trắng như phấn, đuổi theo bằng hữu tốt đùa giỡn.

Mọi người đều bật cười, trong tiếng cười đùa lại nghe thấy có người nói: “Thánh Thượng yêu thương tiểu vương gia như vậy, nói không chừng sẽ tự mình chỉ hôn cho hắn, chỉ là không biết sẽ là vị cô nương nhà nào.

Thẩm Gia liếc nhìn người kia, nói thầm trong lòng, cái này ngươi không cần lo, nếu như không có chuyện xảy ra, tương lai Vương phi Phù Phong Vương chính là Thẩm Như.


Mọi người đang chơi đùa, tấm màn đột nhiên bị người ta vén lên.

Một vị thái giám mập mạp khoảng 40 tuổi, mặt trắng không có râu bước vào, gương mặt tươi cười: “Ta đến có chút không khéo, làm phiền các vị cô nương, xin hỏi Thẩm nhị cô nương có ở đây không?”
Tất cả các vị tiểu thư đều sững sờ, ngơ ngác không hẹn mà nhìn về phía Thẩm Gia đang ngồi trong góc.

Thẩm Gia đang ăn bánh, nghe vậy liền bỏ khối bánh xuống, không đứng dậy mà nhìn về phía vị thái giám: “Là ta, có chuyện gì sao?”
Mọi người: “……”
Vị thái giám đi tới, phía sau còn có hai nha hoàn đang bưng một cái thau đồng, bên trên phủ một tấm vải đỏ, không biết bên trong là cái gì.

Thái giám ân cần mỉm cười: “Chào Thẩm nhị cô nương, thời tiết hôm nay khá nóng, vạn tuế gia sợ cô nương nóng liền phái chúng ta đưa tới một chậu băng, xin cô nương nhận lấy.


Dứt lời liền lấy tấm vải đỏ ra, phía dưới quả nhiên là một chậu băng, ở giữa còn có thêm một ít quả vải.

Mọi người không khỏi líu lưỡi, thời tiết ngày hè nóng bức, khối băng này khó mà có được, quả vải được trồng ở Lĩnh Nam, lại rất dễ thối rữa, từ nam đến bắc hơn ngàn dặm, cho dù một đường ra roi thúc ngựa, bất quá cũng chỉ được có hai ba rương mà thôi, cho nên nó vô cùng trân quý, xưa nay đều là cống phẩm.

Thánh Thượng đột nhiên ban thưởng cho Thẩm Gia một chậu quả vải, là vì cái gì?
Trong lúc nhất thời, tâm tư của mọi người cũng khác nhau.

Đừng nói người khác, Thẩm Gia cũng có chút giật mình, nàng vào kinh không lâu, chưa từng gặp mặt thánh thượng, đối với nàng, thánh thượng như là một nhân vật trong thoại bản, vô cùng xa xôi.

Nàng cũng không biết nhận được ban thưởng phải tạ ơn như thế nào, đành phải đứng dậy từ trên ghế, chớp mắt chân thành mà nói: “Cảm ơn.


“……”
Tất cả các vị tiểu thư gần như muốn ngất.

Vị Thái giám mập mạp lại rất dễ sống chung, không hề có chút trách cứ nào, chỉ cười nói sẽ giúp nàng chuyển lời cảm ơn đến thánh thượng, sau đó ông hất cây phất trần trong tay rồi mang theo hai tiểu nha hoàn rời đi.

“Thật là không biết lễ nghĩa, đó là Lưu Cẩm, thái giám của Đông Xưởng, chỉ nói hai từ ‘ cảm ơn ’ là xong rồi sao, quả nhiên là nha đầu đến từ nông thôn mà.


Sau khi Thái giám rời đi, Trần Ấu Nguyên liền nói ra những lời trong lòng của mọi người.


Thẩm Gia thầm nghĩ, hoá ra đó là vị ở Đông Xưởng đại danh vang dội đó sao, quả là một người tốt bụng, không có chút hung dữ nào.

Nàng thầm nghĩ sẽ đáp trả đôi câu nhưng rồi lại lười nói ra, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ mắng nàng “nha đầu hoang dã” “Đồ quê mùa”, lần nào bọn họ cũng nói những lời như vậy, nàng nghe đến phát chán, hơn nữa nàng có quả vải để ăn, các nàng ấy lại không có, cho nên nàng vẫn nên khoan dung độ lượng một chút.

Nghĩ như vậy, Thẩm Gia lại thấy tâm trạng mình thoải mái hơn rất nhiều, nàng ngồi xuống vui vẻ ăn quả vải.

Tất cả các vị tiểu thư ở đây đều nói không nên lời.

Sau khi lên xe ngựa, nàng phát hiện bên trong xe ngựa cũng có một chậu băng, vừa rồi Giả thị lười không đi xuống nói rằng Thánh Thượng phái người đưa tới.

Tân Di hiếu kỳ nói: “Vì sao Thánh Thượng lại muốn ban thưởng cho tiểu thư?”
Giả thị nói: “Còn có thể vì cái gì chứ? Có lẽ là Thánh Thượng xem trọng lão gia nhà chúng ta cho nên mới ban thưởng cho tiểu thư.


Tân Di nhíu mày nói: “Vừa rồi ở trong lều, các vị tiểu thư khác đều không có, đại tiểu thư cũng không.


Giả thị nghe vậy liền giận dữ: “Nàng ta là con của tiểu thiếp, cũng muốn hưởng phúc khí như vậy sao?”
Tân Di đành phải im lặng nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc.

Đỗ Nhược lột vải, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nàng giơ tay lên nói: “A! Ta biết rồi, có phải Thánh Thượng nhìn trúng tiểu thư nhà chúng ta hay không, muốn tiểu thư tiến cung làm Quý phi sao?”
“……”
“Tiểu nha đầu! Ngươi nói bậy cái gì vậy hả?” Giả thị cốc đầu nàng một cái.

“Nếu mỗi ngày đều có vải ăn, tiến cung làm Quý Phi cũng không tồi mà.

” Thẩm Gia ngồi xổm trước thau đồng, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt khi khối băng tan ra, vui vẻ nói.

“Ừ, ừ.

” Đỗ Nhược gật đầu.

Tân Di: “……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui