Lão Vương rẽ vào con ngách nhỏ, Tiểu Linh thấy vậy lập tức theo sau, nơi này chẳng phải là nơi cô để mất dấu cô gái bí ẩn kia hay sao? Và bằng một cách thần kỳ nào đó, chiếc ổ khoá mà trước đó lão Vương nhất mực khẳng định nó không thể mở bỗng tự động rơi xuống đất, cánh cửa từ từ mở ra như đang mời chào.Lão Vương bước từng bước vô hồn tiến vào bên trong, Tiểu Linh vì sinh lòng tò mò nên cũng theo chân vào.
Khu vườn ban ngày ngập tràn sắc màu, được tô điểm bởi những bông hoa dã quỳ vàng rực rỡ tựa ánh mặt trời, ban đêm từng con đom đóm kết thành đàn dùng ánh sáng yếu ớt chiếu rọi khắp khu vườn.Tuy rất có hứng thú với nơi này, nhưng tuyệt nhiên cô không hề quên đi mục đích chính của bản thân.
Nhìn thấy lão Vương đang lại gần một cái giếng cũ, Tiểu Linh bất giác cảm thấy cái giếng này khá quen mắt, hình như trước đây đã từng nhìn qua một lần.Lão Vương cúi đầu bày tỏ sự thành kính trước giếng hoang, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Tiểu Linh đừng phía sau không thể nhìn thêm nữa, trực tiếp tiến đến gần.
Nhưng khi lại gần rồi cô mới phát hiện toàn bộ cơ thể lão đều ướt sũng, từng giọt nước liên tục nhỏ xuống mặt đất."Ông Vương...!"Cô hoang mang tính vươn tay chạm vào bờ vai đang không ngừng run lên vì lạnh, đột nhiên lão Vương quay phắt người dùng chiếc kéo sắc nhọn trên tay trực tiếp đâm thẳng vào cổ Tiểu Linh.
Do quá đỗi bất ngờ nên cô chẳng kịp né tránh, đến khi phản ứng lại thì máu từ động mạch không ngừng tuôn trào, hai tay bịt chặt lấy vết thương xong lập tức ngã ra đất, dòng máu đỏ tươi vương lại trên cánh hoa làm nó càng thêm nổi bật.Tiểu Linh choàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô chợt nhận ra bản thân đã ngủ gục trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ suốt đêm qua, trong tay vẫn còn cầm chắc lá bùa lấy từ phòng lão Vương.Nhắc đến lão Vương, nội tâm bỗng trào dâng loại cảm giác bất an khó tả.
Tiểu Linh vội vàng chạy sang phòng ngủ của lão Vương nhưng lại chẳng thấy ai ở đấy, vậy là đêm qua lão Vương không về nhà.
Trong lúc bản thân đang vô cùng quẫn trí, bỗng bên ngoài chuyền đến tiếng đập cửa dồn dập, nghe chừng người đợi bên ngoài không có đủ kiên nhẫn chờ đợi.Tiểu Linh vừa mở cửa, đập vào mắt là người đàn ông tên Tuấn Minh, nhìn bộ dạng nghiêm trọng của anh ta, dường như ngôi làng yên bình này đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ:"Có chuyện gì mà nhìn mặt anh có vẻ nghiêm trọng vậy?""Lão Vương sảy ra chuyện rồi!" Vừa nghe nhắc đến lão Vương, sắc mặt Tiểu Linh bỗng chốc thay đổi.Ở ngoài bờ sông, người dân trong làng gần như có mặt đông đủ, họ vây quanh thành vòng tròn xong bắt đầu xì xầm bàn tán to nhỏ với nhau, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
Đúng lúc Tuấn Minh và Tiểu Linh kịp thời chạy tới, đám đông dần tản ra nhường đường cho hai người, vừa trông thấy Tiểu Linh bọn họ lập tức chuyển chủ đề, quay sang chỉ trỏ cô, kèm theo là những lời lẽ đầy ác ý:"Là cô ta đó, đến đây chưa lâu mà xảy ra vô số chuyện.""Nghe nói là con cháu của Trần gia, vừa nhìn đã biết là thứ không tốt lành gì."Nghiễm nhiên Tiểu Linh sẽ không để đám người kia vào tầm mắt, chầm chậm di chuyển đến bên cái xác được phủ tấm vải trắng sơ sài.
Cô tính gỡ bỏ tấm vải nhìn mặt lão Vương lần cuối, nhưng đã bị trưởng làng và cũng là cha của Tuấn Minh ngăn lại:"Người chết vì đuối nước tuyệt đối không được gỡ bỏ tấm vải trắng xuống, nếu không toàn bộ người có mặt ở đây sẽ gặp tai hoạ!"Tiểu Linh là người theo lối sống hiện đại, dĩ nhiên sẽ không tin vào điều mê tín dị đoan này.
Cô thuận tay kéo tấm vải trắng xuống để lộ gương mặt tái nhợt, qua lời kể của Tuấn Minh, dù mới chết cách đây vài tiếng nhưng cơ thể lão Vương đã có dấu hiệu trương phềnh như người chết đuối lâu ngày.Trường làng vô cùng tức giận khi lời nói của mình bị coi nhẹ hơn không khí, còn người dân trong làng lòng đầy phẫn nộ khi thấy Tiểu Linh ngang ngược làm trái ý của trưởng làng.
Đối với mỗi người dân nơi đây, từ nhỏ họ đã được nhồi nhét tư tưởng trưởng làng là một người thông thái, đáng kính, lời ông ta nói ra đều phải một mực nghe theo, nếu tự ý làm trái sẽ gánh chịu sự trừng phạt theo luật lệ do già làng đề ra."Tại sao cô dám mở tấm vải trắng? Mau che lại, đừng để sự ngu ngốc của bản thân làm ảnh hưởng đến người khác!" Trường làng cố kìm nén cơn giận chỉ thẳng tay về phía Tiểu Linh chất vấn."Ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Theo như tôi được biết thì ông ấy chết vào đêm qua, nhưng cơ thể lại trương phình như ngâm trong nước lâu ngày!" Vừa nói Tiểu Linh nhẹ nhàng kéo cổ áo của lão Vương xuống, hàng lông mày bất giác nhăn lại, trên cổ có vết bầm tím hình bàn tay, chứng tỏ là bị bóp cổ dìm xuống nước đến chết.Tuấn Minh đứng bên cạnh tập chung lắng nghe không sót một chữ, bởi anh cũng là người mang tư tưởng hiện đại, không thích gò bó bản thân bởi các luật lệ cổ hủ của ngôi làng này.
Nhưng cha anh thì lại không nghĩ như vậy, ông ta thật sự nổi giận vì nghĩ Tiểu Linh đang cố tình hạ thấp địa vị của ông ta trước mặt tất cả mọi người."Cô nghĩ cô là ai mà dám ở đây khua tay múa chân? Nói năng hoang đường.""Thạc sĩ nhân chủng học chuyên ngành pháp y, tôi có đầy đủ chuyên môn để giám định thi thể!" Tiểu Linh lập tức phủi tay, bình tĩnh đứng dậy lạnh giọng đáp."Thạc sĩ pháp y? Đó là cái gì chúng tôi không quan tâm, chỉ cần biết lão Vương vì uống say nên ngã sông chết, cho nên người ngoài như cô đừng tùy tiện nhúng tay vào."Tiểu Linh hay tay nắm chặt, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại bị Tuấn Minh nhanh chóng kéo lại.
Sau khi thấy cô hoàn toàn đuối lý, ngoài mặt trưởng làng tỏ ra khuênh khoang đắc ý cho người khiêng cỗ thi thể về.
Cô chịu uất ức nhìn theo, vành mắt chợt đỏ hoe, biết lão Vương bị hại chết, nhưng chỉ vì cô là người ngoài, không có tiếng nói ở đây, nên chẳng thể làm gì hơn ngoài cắn răng nhẫn nhịn."Cô không sao chứ?" Tuấn Minh thấy đôi mắt cô rưng rưng giống như sắp khóc, liền ân cần hỏi han."Tại sao lại cản tôi?""Tôi chỉ không muốn cô bị người trong làng gây khó dễ!""Anh sợ tôi bị người trong làng gây khó dễ? Hay anh sợ cha của anh mất mặt trước mọi người?""Cô hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý đó!" Tuấn Minh gấp gáp biện minh cho mình, nhưng Tiểu Linh lúc này nào còn tâm trí để lắng nghe.Cô chẳng muốn tranh luận ai đúng, ai sai, âm thầm quay người rời đi, mà không hề hay biết bóng lưng đơn độc đó đã vô tình in sâu vào trong trí nhớ của anh.Tiểu Linh trở về Trần gia trang, nơi đây vốn đã thiếu thốn tiếng cười nói, giờ đây chỉ còn một mình cô, khung cảnh càng thêm vài phần u uất.
Đạp chân lên những chiếc lá khô, tiếng kêu xào xạc vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Cô còn nhớ như in, một thầy bói mù từng nói rằng bản thân cô dính phải lời nguyền độc ác từ nhiều đời trước, từ giờ đến lúc chết sẽ phải chấp nhận sống trong cô độc.
Ban đầu Tiểu Linh không cho đó là thật, thuật sĩ hành khất giang hồ chỉ toàn kẻ lừa đảo tìm cách mê hoặc chúng sinh, lừa thần bán thánh.Nhưng rồi khi tận mắt chứng kiến người thân bên cạnh, từng người một rời đi.
Cha mẹ, ông nội và giờ là lão Vương, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên cô chẳng còn ai bên cạnh.
Dựa theo trí nhớ, Tiểu Linh đi đến nơi có khu vườn hoa dã quỳ, cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, tất cả mọi chuyện giống như là một điềm báo.
Nhìn ổ khoá rỉ sét trước mặt, xong lại lặng lẽ bỏ đi.
Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói tựa như cơn gió thoảng qua:"Tiểu Linh...!" Cô lập tức quay đầu, sau lưng hoàn toàn không có người, Tiểu Linh chẳng cần nghĩ nhiều liền vội kết luận bản thân đã nghe nhầm tiếng gió thành tiếng người đang gọi mình.Cũng ngay ngày hôm đó, Tiểu Linh lủi thủi ngồi một mình tại phòng khách, bàn tay miết nhẹ lá bùa.
Cô vẫn có điều suy nghĩ không ra, tại sao lão Vương có nhiều lá bùa đến vậy, và liệu cái chết của lão ta có liên quan gì đến bùa chú hay ma quỷ?Trong khi vẫn còn đang mải suy nghĩ, bên ngoài cửa bỗng chuyền đến tiếng kèn trống, kèm với đó là tiếng nói cười vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Linh vội đem cất lá bùa vào trong túi rồi hiếu kỳ mở cửa ra xem.
Nhìn nhóm người ăn mặc kỳ quái, mang theo mặt nạ quỷ với hai chiếc răng nanh dài đang khua chiêng gõ trống dẫn dắt người dân hướng về phía cổng làng.
Cô sực nhớ đến lời của Tuấn Minh, anh ta có nói hôm nay sẽ tổ chức lễ hội dẫn độ linh hồn gì đó, vừa hay bản thân đang cảm thấy buồn chán, Tiểu Linh nhanh chóng chạy ra hoà mình vào đám đông.Dòng người tấp nập đứng vây quanh chiếc cây cổ thụ trăm năm tuổi, Tiểu Linh cố gắng chen lấn qua đám người, nhờ lợi thế dáng người thấp bé nên chẳng mấy chốc cô đã tìm được vị trí tốt để có thể xem được toàn cảnh nghi lễ.
Người mặc đồ đỏ, mang theo mặt nạ Chung Quỳ múa may trước gốc cây đại thụ, hai bên có người liên tục tung tiền giấy dẫn đường cho người âm.
Đúng lúc này Tuấn Minh từ xa đã nhìn thấy cô đứng lẫn trong đám đông, anh liền tìm cách tiếp cận, một phần cũng là để xin lỗi cô vụ việc vừa rồi.Đột nhiên cơ thể người đóng giả Chung Quỳ run lên bần bật, bất giác chĩa cây kiếm gỗ về phía cô, nhờ đó tất cả mọi người đều đổ dồn mọi sự chú ý lên Tiểu Linh."Cô gái này đã dính phải lời nguyền từ nhiều đời trước, toàn thân toát ra luồng chướng khí nặng nề, nếu không đem đi cử hành nghi thức chôn sống thì những người ở gần cô ta lâu ngày sẽ phải gánh nạn hoạ sát thân."Dân làng nghe xong không ai bảo ai, toàn bộ đều tìm cách xa lánh cô, duy nhất chỉ có Tuấn Minh là đứng ra nói giúp:"Đừng nói linh tinh, cô ấy chỉ là người bình thường, các người sao có thể tùy tiện đem đi chôn sống chứ?"Trường làng thấy con trai vì bảo vệ cho một cô gái xa lạ mà lỡ đắc tội với Chung Quỳ thì lập tức nổi trận lôi đình:"Tuấn Minh, không được ăn nói bừa bãi.
Thiên sư Chung Quỳ chưa bao giờ phán đoán sai, cô gái này từ lúc tới đây đã gây ra bao nhiêu điều thị phi, biết đâu lão Vương cũng chính là bị thứ xui xẻo như cô ta hại chết."Người trong làng nghe xong đều cho rằng lời trưởng làng nói hoàn toàn có lý, trực tiếp yêu cầu đem Tiểu Linh đi chôn sống, tránh hậu hoạ sau này.Tuấn Minh nghiến răng dùng thân thể cường tráng che chắn phía trước, Tiểu Linh gương mặt tối sầm, mím chặt môi ngoan ngoãn núp sau lưng anh.
Người hoá trang thành Chung Quỳ nhận thấy tất cả mọi người đang hiểu sai ý của mình, liền chầm chậm tiến lên giải thích:"Thực chất việc chôn sống chỉ là giả, nhân qua việc này biết đâu có thể giúp cô gái giảm bớt chướng khí.
Sau khi hoàn thành xong nghi thức, cô ấy sẽ được thả!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...