Hai bên tả hữu của chiếc xe ngựa này đứng đầy kỵ sĩ mang binh khí, tình cảnh như thế làm cho một đám thợ thủ công đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên lặng, không chỉ vì bị khí thế của đoàn người áp đảo, mà quan trọng nhất là chiếc xe ngựa thật sự rất quý giá.
Bốn con tuấn mã thuộc loại quý hiếm, càng xe ánh vàng rực rỡ, trên trục bánh xe gắn đầy cổ ngọc xanh trắng, những điều này cũng đủ chứng tỏ chủ nhân của nó thuộc hàng tôn quý. Hơn nữa dùng những vật quý như vậy làm bánh xe, mà xe ngựa lại thường xuyên đi lại, nhưng lại không hề ảnh hưởng sức nặng, có thể thấy được người chế tạo chiếc xe ngựa này đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
“Không cho phép nhổ ra.” Người lái xe thấy Ngưu Tố có ý định nhổ vật cứng cùng mấy chiếc răng gãy trong miệng ra, lấp tức quát lên ra lệnh.
Ngưu Tố không dám cử động, đành phải giương mắt nhìn qua màn xe được kết từ những hạt trân châu lớn nhỏ bằng ngón tay cái, hy vọng người ở bên trong thiện tâm buông tha cho gã.
Ánh mắt Đường lão lục biến đổi, tại hướng các thợ thủ công vừa đi tới, liền nhanh chóng cúi đầu xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà thân thể của y vừa lệch một chút, mười mấy tên hán tử mặc trang phục màu xanh từ bốn phía nhanh nhẹn thiết lập vòng vây.
Tái ngẩng đầu, Đường lão lục phát hiện trên nóc nhà đứng bảy, tám gã ăn mặc đồng dạng với những người kia, tay bọn họ kéo trường cung đã lấp sẵn tên nhắm ngay đám thợ thủ công.
Những thợ thủ công này dùng tay nghề kiếm cơm làm sao gặp qua trận thức như thế? Nguyên một đám sợ tới mức mặt tái nhợt như người chết, không dám động đậy.
Đường lão lục cúi đầu càng thấp hơn, ánh mắt của y hơi hơi nâng lên, liếc nhìn bốn phía, tựa như đang tìm đường trốn thoát.
“Chân của ngươi cử động một chút, ta sẽ làm cho trên người của những người ở nơi này xuyên thủng vài trăm lỗ nhỏ.”
Thanh âm lãnh ngữ từ trong xe ngựa truyền ra rất dễ nghe, trong mắt Đường lão lục rốt cuộc lộ ra ý hiểu rõ không thể làm gì khác cùng nụ cười khổ, y dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế đá đặt ở bên ngoài lều, nhìn về phía xe ngựa yên tĩnh đợi chờ đối phương làm gì tiếp theo.
Hai gã kỵ sĩ hai bên xe ngựa nhảy xuống, xuất ra một đoạn lông màu trắng thật dày, “Phần phật” một tiếng trải trên mặt đất, kéo dài đến trước mặt Đường lão lục.
Tấm thảm này vừa dài vừa rộng, toàn thân tuyết trắng lại bốc lên mùi thơm ngát, không biết là da lông của chồn hay là của động vật quý hiếm nào, cứ như vậy bị người trải thẳng tấp lên mặt đất lầy lội bẩn thỉu, chỉ là vì tránh làm dơ hài của người trong xe, Đường lão lục rốt cuộc thở dài một tiếng.
“Nếu bản tính của ngươi thích sạch sẽ, ghét bỏ nơi nhỏ bé này, cần gì phải tới tìm ta?”
“Đồ thối tha như ngươi tài giỏi lắm sao? Đáng giá ta phải lao lực cố tình tìm kiếm?”
Người trong xe vừa nói xong lời này thì nhấc bức rèm che lên, hiện ra một thần sắc mê hoặc lòng người, những người đi theo xe ngựa cung kính gục đầu xuống.
Đám thợ thủ công chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, trước mặt là một vị công tử trẻ tuổi mặc quần áo màu vàng kim nhạt đang đứng, trên vai hắn choàng một kiện áo lông màu tím có một ít lông tơ tuyết trắng ở trên cổ, trên đai lưng màu xanh nhạt khảm đều những bảo thạch màu vàng nho nhỏ, trên đầu vị công tử này cài một cây trâm bạch ngọc hình rồng cổ xưa, làm nổi bật lên sự ưu nhã cùng cao quý của người này.
Ly kỳ nhất chính là – vị công tử này rõ ràng một thân trang phục xa xỉ hoa lệ, lại không có nửa phần hương vị tục tằng, khí tức hắn tôn quý, thần sắc ngạo mạn, giống như những quần áo xinh đẹp cùng bảo thạch quý báu trời sinh ra này là nên đặt tại trên người của hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể phát huy hết sự mỹ lệ tinh tuý của châu báu cùng ăn mặc rất độc đáo này.
Giờ phút này, vị công tử kia khẽ ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt màu tím trong sáng nhu hoà. Dị đồng như thế, làm cho nội tâm người nhìn thấy hắn đều cả kinh. Đám thợ thủ công như ngừng hô hấp, không thể ngờ trên đời này lại có người xinh đẹp tôn quý như vậy, cuối cùng trong lòng cũng không thể đào ra một lời hay nào để miêu tả dung mạo có thể nói hoàn mỹ của người này.
Những người này tạm thời quên mất sợ hãi, há mồm thật to sững sờ nhìn vị công tử này, cùng cảm thấy trước mắt chói loá, trong lòng trống rỗng, chỉ có thể ngốc lăng nhìn đôi giầy mềm dưới chân người này giẫm lên tấm lông tuyết trắng, chậm rãi đi đến trước mặt Đường lão lục.
Trước lều hoàn toàn yên tĩnh.
Thần sắc của công tử kia lạnh như băng, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve một con tiểu hắc miêu đang híp mắt ngủ gà ngủ gật trong lòng hắn, đôi mắt màu tím trong sáng phát ra quang mang nhìn về phía Đường lão lục thì hoá thành lưỡi trượt sắc nhọn, biến hoá này làm cho những người khác không hẹn mà cùng nhau đánh vài cái rùng mình.
“Ta nào dám tự mình đa tình, làm cho đường đường là Long nhị công tử nhớ thương? Ta chỉ là thay ngươi đau lòng vì tiêu tốn nhiều bạc như vậy. Ai, ngươi hành động phô trương lãng phí, tựa như thích phá hỏng những thứ tốt đẹp.”
Ánh mắt Đường lão lục như cũ, sắc mặt không thay đổi chút nào, giống như với hắn mà nói gặp được mỹ nhân hiếm thấy cùng vô thượng tài phú này cũng như bùn cát tầm thường nhiễm dưới chân không có gì lạ.
“Không nhọc phiền ngươi lo lắng, Đường Mặc Phi, dù sao mua những vật này đều là bạc của cha ngươi tự mình kéo đến nhà của ta làm sính kim. Cha ta đã nhận, ta nếu không dùng, chẳng phải có lỗi với tâm ý của hai vị lão nhân gia?” Người vừa đi tới nhìn Đường lão lục nói, hắn nhíu đôi lông mày đẹp, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ô uế”.
“Dạ”. Không đợi những thợ thủ công ngốc lăng nhìn vị công tử này lấy lại tinh thần, sau xe ngựa hai gã kỵ sĩ thân thủ kiện tráng nhảy xuống, nhanh chóng chạy vội tới giếng nước bên cạnh lều gánh tới hai thùng nước, “Rầm” một tiếng tát vào bánh xe ngựa, từ trong tay áo bọn họ móc ra một tấm khăn màu bạc không phải lụa không phải bố, tại bánh xe cẩn thận lau chùi bốn phía.
“Oa, dùng sợi tơ tầm cao cấp để làm khăn lau? Hào hùng vạn trượng như vậy cũng chỉ có Long nhị công tử mới có thể phô diễn.” Đường lão lục lắc đầu liên tục, nặng nề thở dài một hơi, “Lúc ngươi rời đi, bánh xe còn không phải sẽ lại bị dơ.”
“Nếu ô uế, ta sẽ sai bảo bọn họ tái lau thêm lần nữa.” Trả lời vấn đề này vẫn là thanh âm vô cùng dễ nghe.
“Quên đi, bản thân ta cũng quên mất, mỗi lần ngươi xuất hành nhất định phải lau chùi xe ngựa nhiều lần.”
“Đường lão lục, ngươi cự nhiên quen biết với Long nhị công tử đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết? Hắn như thế nào lại gọi ngươi là Đường Mặc Phi?” Ngưu Tố nghe được đối thoại của bọn họ, trợn tròn hai con mắt, không hiểu gì cả, miệng ấp a ấp úng hỏi.
“Lúc trước ta nói họ Đường, ở nhà đứng thứ sáu. Các ngươi không có hỏi tên ta đầy đũ liền thuận tiện gọi ta Đường lão lục, cái này cũng không nên trách ta a.” Đường Mặc Phi hì hì cười, quay lại nhìn về phía Long nhị công tử không để cho người đến gần, “Vị công tử ở trước mặt các ngươi này, danh hào của hắn xem như đại danh đỉnh đỉnh sao? Chỉ sợ là danh xinh đẹp lừng lẫy a?”
Đường Mặc Phi nói chuyện toàn bộ không có đứng đắn, y đem bốn chữ ‘ danh xinh đẹp lừng lẫy’ dùng trên người nam nhân, nói rõ chính là trêu ghẹo Long nhị công tử.
Long Vũ rốt cuộc nhăn lại đôi lông mi thanh tú, thân thể của hắn tựa hồ có chút lung lay, vẫn không thấy bất kỳ động tác nào, chỉ nghe “Ba” một tiếng giòn tan, áo lông dày đặc trên người Đường Mặc Phi nứ ra một đoạn lỗ hổng thật sâu thật dài, cùng với y phục phía dưới cũng theo đó bị rách ra, lộ ra làm da trống trơn, nhưng lại không làm thịt bị thương.
Năng lực tiên thuật thần kỳ như thế, những thợ thủ công kia không hiểu võ nghệ cũng biết rõ bọn họ cũng không có năng lực thoáng vung roi đã đánh nứt áo lông ra, cho nên mơ hồ đoán được người đánh ra roi này dùng sức rất mãnh liệt, dùng sức rất khéo léo, có thể nói độc nhất vô nhị.
Thấy Long Vũ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, một tay ôm tiểu miêu, tay kia nhẹ nhàng cầm trường tiên mềm nhẹ tơ vàng, trong cổ bọn thợ thủ công nhấp nhô, không tự chủ được nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng.
“ Hôm nay cơn tức của ngươi càng lúc càng lớn, động một chút lại vung roi đánh người, chẳng lẽ ngươi không thấy rõ trên người của ta chỉ có một kiện áo lông này sao? Phá hư nó, ngươi sẽ bồi thường sao? Còn có, Ngưu đại ca người ta tâm mắt thành thật, hắn cũng không phải cố ý mạo phạm ngươi. Hộ vệ của ngươi đã xoá sạch một loạt răng nanh của người ta còn chưa đủ sao? Ngươi tha cho hắn đi.”
“Làm sao ngươi biết hắn không phải vì thích đồ vật mà hộ vệ nhà ta đã đưa cho hắn, cho nên vui mừng đến không nỡ nhổ ra?” Long Vũ chọn chọn mi, hơi thoáng nhìn về phía Ngưu Tố, ngạo nghễ ra lệnh, “Ngươi nhổ ra nhìn xem, vật đánh ngươi là gì?”
Ngưu Tố nghe vậy sững sờ, sau khi tỉnh ngộ lại liền vội vàng phun vật cứng cùng răng gãy trong miệng ra. Gã trừng mắt nhìn lại, phát hiện vật đánh tiến trong miệng là một hạt kim châu vàng tươi, lập tức khom lưng chộp lấy, nắm vững chắc trong tay. Gã ngạc nhiên vui mừng bất định, hình như ngay cả đau đớn trong miệng cũng quên mất đi.
“Xem ra, cái ngươi gọi là bằng hữu thật sự rất yêu thích đồ vật mà hộ vệ nhà ta ném cho hắn.” Long Vũ lạnh lùng nói xong, quay đầu lại liếc mắt Đường Mặc Phi một cái, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, “Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cố tình biến thành bộ dạng bẩn thỉu này ta sẽ không nhận ra được sao?”
“Gần đây Long nhị công tử ra tay thật hào phóng, hạt châu này cũng đủ bồi thường dược phí, có lẽ cũng có thể cho Ngưu đại ca mua một khối đất màu mỡ sống qua ngày, cho nên ta không có lời nào để nói.” Đường Mặc Phi nói xong, đem thân mình tới gần Long Vũ, khẽ cười nói: “Về phần ta … Ngươi cũng biết ta có rất nhiều bằng hữu. Cái gọi là nhập gia tuỳ tục, ta lại tới đây ở tạm, sẽ cảm thấy ngượng ngùng nếu ăn không ngồi rồi, nhìn bằng hữu chịu tội.”
“Ngươi tắm rửa sạch sẽ cho ta, thối chết!” Long Vũ đem tiểu miêu trong ngực đưa cho tuỳ tùng sau lưng, bước lui một bước lấy tay che mũi lại, nâng lông mày trách mắng.
“Haha, cái này thật có chút khó làm. Trong ngày mùa đông, tắm rửa nhiều lần sẽ làm tổn thương nguyên khí. Được rồi, quý nhân như ngươi rất bận rộn, tìm ta có chuyện gì nói mau, sau đó nhanh một chút trở về miễn cho cha nương ngươi lo lắng. Mọi người ở đây cũng muốn nghỉ ngơi.”
Đám thợ thủ công thấy Đường Mặc Phi cùng Long Vũ quen nhau, vốn đã phi thường kinh ngạc, hiện tại nghe hai người họ nói chuyện tuỳ tiện, xem ra quen biết đã lâu, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái: nhìn thế nào cũng không thể tin, người lưng còng này cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, cả người thì lôi thôi lại bẩn thỉu, cùng với vị Long nhị công tử xinh đẹp tuyệt trần, xuất thân cao quý chính là bằng hữu của nhau.
Bọn họ đứng ở một chỗ, cảm giác không cân đối càng phát ra mãnh liệt, nếu không phải hiện tại Long Vũ đang đứng trước mặt bọn chúng, bọn chúng thật sự khó mà tin được hắn thật sự là tìm đến loại người như Đặng Mặc Phi.
“Ngươi đừng giả ngây giả dại nữa! Chẳng lẽ ngươi còn không biết tại sao ta đến đây?”
Long Vũ nói đến đây, trong mắt một mực trấn tĩnh rốt cuộc hiện lên một chút thần sắc căm hận.
“Ta nhất định phải bắt ngươi trở về, sau đó ngay tại trước mặt mọi người hưu ngươi!”
“Khụ! Ta nói này, ngươi chưa biết rõ sao? Bọn họ nói ngươi là lão bà của ta? Cái gì hưu với không hưu? Muốn hưu cũng là ta hưu mới đúng. Nói sao, ngày ấy thành thân, ta không phải không đi sao? Cho nên bây giờ chúng ta còn chưa tính là người một nhà, ngươi nguyện ý gả cho ai cũng không sao cả, ta đều giơ hai tay tán thành bất kỳ quyết định nào của ngươi, chỉ cầu ngươi đừng tới tìm ta nữa.”
“Ba.” Lại một roi hạ xuống, chính xác ngay lỗ hổng vừa bị roi đầu tiên xé rách.
Không biết Long Vũ ra sức như thế nào, lực đánh xuống lớn như thế nhưng chỉ làm cho đầu vai của Đường Mặc Phi sưng đỏ, không có làm tổn thương chút da thịt nào
“Hí.” Đường Mặc Phi khoa trương nhảy lui về sau hai bước, bụm lấy vai, cố tỏ vẻ ra vô cùng đau đớn.
Đám thợ thủ công ngồi chồm hổm ở một bên xem kịch vui đều há mồm trợn mắt, đánh chết bọn họ cũng không thể tin Đường Mặc Phi chính là tên ngu ngốc không biết hưởng phúc mà bọn chúng vừa nói đến.
Nhìn xem tướng mạo cùng khí chất của hai người kém xa nhau như thế, tất cả bọn chúng đều choáng váng, không nghĩ ra Đường Mặc Phi có lý do gì để đào hôn? Mọi người cùng cảm giác Đường Mặc Phi là người quái dị, dân cờ bạc chả ra gì, sở tác sở vi không hề đạo lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...