Thẩm Hạo Thần và Cố Hiên đứng ngơ người nhìn An Chi say xỉn nằm trên mặt đất sau đó cả hai đều bước đến đỡ cô dậy.
Thẩm Hạo Thần khó chịu nhìn Cố Hiên và Cố Hiên cũng thế, hai người đàn ông cứ thế giữ lấy tay An Chi không ai chịu nhường ai.
Phó Phương Hoa đứng một bên chứng kiến cảnh tượng Lục An Chi được hai người đàn ông quan tâm tới khiến cô ta tức đến sôi máu.
Nhất là Thẩm Hạo Thần, anh vậy mà lại ngó lơ cô ta trong suốt bữa tiệc.
Phương Hoa giận dữ chạy lên phòng, cô ta mở cửa phòng của mình ra sau đó bắt đầu ném đồ đạc trong phòng.
Rầm!
Choang!
Người giúp việc nghe thấy tiếng đổ vỡ liền chạy lên xem thử thì phát hiện Phó Phương Hoa đang điên cuồng đập đồ.
"Tiểu thư, xin cô bớt giận."
Phó Phương Hoa lúc này chẳng hề để tâm đến bất cứ điều gì hết.
Nỗi giận dữ và ghen tị trong lòng cô ta đang cháy dữ dội như một ngọn lửa trong người, khiến bản thân muốn phát điên lên.
Cô ta vừa ném đồ vừa la hét:
"Khốn kiếp! Tại sao, tại sao ai cũng chỉ quan tâm đến cô ta chứ? Tại sao thế hả?"
Chẳng mấy chốc đồ đạc trong phòng của Phó Phương Hoa đều vỡ tan tành, từ những món đồ nhỏ cho đến những món đắt tiền đều bị cô ta đập vỡ không thương tiếc.
Người giúp việc không thể ngăn cản Phó Phương Hoa vì vậy liền chạy xuống nhà nói với cha cô ta.
Lúc này Phó lão gia đang tiễn những vị khách còn lại thì bất ngờ có một người giúp việc hớt hải chạy đến thông báo:
"Lão gia, xảy ra chuyện rồi.
Tiểu thư đột nhiên nổi giận rồi đập phá đồ ở trên tầng, chúng tôi không thể ngăn cô ấy lại được."
Phó lão gia cau mày và ngay lập tức rời đi, ông ấy cũng ngờ ngợ đoán được lý do tại sao con gái mình lại nổi giận rồi.
Khi Phó lão gia đi lên tầng hai, tiếng đổ vỡ vẫn còn đó chứng tỏ Phó Phương Hoa vẫn chưa ngưng việc đập phá đồ đạc lại.
Thấy con gái điên cuồng đập đồ trong cơn tức giận, Phó lão gia liền lớn tiếng:
"Phương Hoa, con có dừng ngay lại không!"
Vừa nghe thấy giọng nói của ba mình, Phó Phương Hoa lập tức dừng lại.
Cô ta thở hổn hển quay sang nhìn ba sau đó ấm ức khóc lóc.
"Ba..."
Phó lão gia thương con gái vậy nên khi thấy Phương Hoa khóc liền nhẹ nhàng hỏi:
"Có phải lại chuyện liên quan đến Thẩm Hạo Thần không?"
Phó Phương Hoa mếu máo gật đầu sau đó ngồi bệt xuống sàn nhà khóc nức nở.
Cô ta vừa khóc vừa kể lể:
"Con đã cố tình mời anh ấy đến bữa tiệc để bọn con có không gian riêng vậy mà Lục An Chi đó...!cô ta còn theo tới tận đây nữa.
Trong suốt buổi tiệc Thẩm Hạo Thần không thèm để ý tới con, anh ấy chỉ quan tâm Lục An Chi, anh ấy đã thay đổi rồi..."
Phó lão gia thở dài bất lực, ông ấy cũng hết cách với đứa con gái cứng đầu này của mình rồi.
Phó Phương Hoa là người được nhiều đàn ông để mắt tới nhưng cô ấy lại chỉ thích duy nhất một mình Thẩm Hạo Thần.
"Phương Hoa, Thẩm Hạo Thần đã có vợ rồi, con không thể buông bỏ được hay sao? Dù sao thì nó cũng không thích con, con việc gì phải đau khổ vì nó?"
Phó Phương Hoa lập tức vênh cổ cãi lại:
"Ba thừa biết là con thích Thẩm Hạo Thần rồi mà, đáng lẽ lúc anh ấy kết hôn ba phải nói cho con biết hoặc ngăn cản mới phải."
"Giờ con quay ra trách ba sao? Ba nói rồi, từ bây giờ đừng tơ tưởng đến Thẩm Hạo Thần đó nữa.
Con có biết là ngoài kia biết bao nhiêu đàn ông muốn có được con không? Ba sẽ không để mặc con bị gán cái mác người thứ ba đâu."
Phó lão gia nổi giận xoay người rời đi, trước khi đi ông ấy còn căn dặn người giúp việc:
"Dọn dẹp đống này đi để tiểu thư còn nghỉ ngơi."
"Vâng thưa lão gia."
Phó Phương Hoa đứng dậy nhìn bóng lưng ba mình rời đi, cô ta khẽ lau nước mắt sau đó đứng nhìn bản thân trong gương.
Trong khi người giúp việc tất bật dọn dẹp đống đồ mà cô ta làm vỡ thì Phó Phương Hoa lại đứng một chỗ, đăm chiêu nhìn vào gương rồi lẩm bẩm:
"Đương nhiên con sẽ không làm kẻ thứ ba, con sẽ đường đường chính chính trở thành chính thất, ba cứ chờ mà xem."
Cùng thời điểm đó tại biệt thự Thẩm gia.
Thẩm Hạo Thần đưa An Chi về biệt thự nhưng cô lúc này đã say khướt nên anh mới phải bế cô lên.
Lục An Chi nằm trong vòng tay của Thẩm Hạo Thần ngoan ngoãn ngủ ngon như một chú cún, cô không còn giãy giụa hay làm hành động gì mất kiểm soát.
Sau khi mở cửa phòng, Thẩm Hạo Thần liền đặt An Chi xuống mặt giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Hạo Thần sắn tay áo lên, anh im lặng ngồi bên đầu giường nhìn An Chi một lượt rồi bất chợt cau mày khó chịu.
Điều khiến anh khó chịu đó là chiếc váy trên người cô, nó là mẫu thiết kế của tập đoàn CM nên anh mới không hề thích.
Thẩm Hạo Thần đi tới tủ quần áo của An Chi chọn lấy một bộ đồ, lúc anh định đem nó ra nhờ giúp việc thay hộ thì không hiểu sao lại chần chừ không bước tiếp.
Thẩm Hạo Thần buông tay khỏi tay nắm cửa, anh quay lại nhìn An Chi đang ngủ say trên giường sau đó chầm chậm tiến gần đến phía cô.
Dù sao cũng là vợ chồng, hơn nữa An Chi lại đang say, nếu giúp cô thay đồ chắc cũng chẳng sao đâu.
Thẩm Hạo Thần nghĩ vậy liền tự mình cởi chiếc váy trên người An Chi ra.
Trong lúc cởi, Lục An Chi mơ hồ mở mắt tỉnh dậy, cô thẫn thờ nhìn anh sau đó nhìn bàn tay của anh đang đặt ở ngực của mình.
"Thẩm Hạo Thần, anh đang làm trò gì vậy?" An Chi khẽ hỏi.
Thẩm Hạo Thần bình tĩnh đáp:
"Yên tâm, tôi chỉ đang giúp cô thay đồ."
"Thay đồ?"
Lục An Chi đột nhiên trợn trừng mắt lên, cô giơ tay tát thẳng vào mặt Thẩm Hạo Thần một cái rõ đau.
Bốp!
"Lục An Chi, sao cô tát tôi?"
An Chi giận dữ kéo chăn che người, cô say thì say thật nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.
"Anh còn dám nói? Anh đang định giở trò đồi bại với tôi còn gì?"
"Tôi đã nói là giúp cô thay đồ rồi mà."
"Anh định ***** *** tôi có phải không? Bớ người ta, Thẩm Hạo Thần định cưỡng...!ư..."
Lục An Chi tự dưng hét to lên khiến Thẩm Hạo Thần hoang mang, nếu để người giúp việc hay một ai trong biệt thự nghe thấy thì toang mất.
Vì thế anh đã vội chạy đến lấy tay bịt chặt miệng An Chi lại, đồng thời giải thích:
"Cô đừng có mà nói linh tinh! Tôi đã nói là tôi chỉ đang giúp cô thay đồ."
An Chi cạy ngón tay của Hạo Thần ra khỏi miệng mình, cô không tin những gì anh nói.
"Đừng tưởng lừa được tôi, rõ ràng anh tính giở trò với tôi..."
Thẩm Hạo Thần bỗng dưng trở nên nghiêm trọng, anh bóp lấy má An Chi, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào cô rồi khẽ nói:
"Nếu cô còn nói tôi giở trò nữa thì đừng trách tôi sẽ làm điều đó thật đấy."
Lục An Chi đỏ mặt không ho he lấy một lời, cô tròn mắt nhìn anh sau đó buông thõng hai tay xuống.
Thẩm Hạo Thần thấy cô đã bình tĩnh trở lại liền đứng dậy, đưa quần áo cho cô:
"Xem ra cô vẫn còn tỉnh táo, nếu vậy thì tự thay đồ đi."
Thẩm Hạo Thần quay người rời khỏi phòng, Lục An Chi im lặng nhìn anh sau đó trùm chăn qua đầu và nằm bất động trong chăn.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài phòng của An Chi bỗng có tiếng gõ cửa, tuy nhiên lại không thấy ai trả lời.
Thẩm Hạo Thần bê bát canh giải rượu vào trong phòng ngủ, anh đặt bát canh xuống mặt bàn sau đó đến trước đầu giường thở dài.
"Lục An Chi, dậy uống canh giải rượu đi."
Lục An Chi nằm im bất động, thấy thế Thẩm Hạo Thần liền kéo chăn ra thì bất ngờ phát hiện An Chi chỉ mặc mỗi đồ lót.
Chắc là trong lúc thay đồ cô đã nửa tỉnh nửa mơ thế nào mà không mặc quần áo rồi ngủ thiếp đi luôn.
"Đúng là không thể hiểu nổi."
Thẩm Hạo Thần đỏ mặt giận dữ, anh kéo chăn che người cô lại rồi tính ra khỏi phòng.
Tuy nhiên đúng lúc ấy điện thoại An Chi thông báo có tin nhắn gửi đến, Thẩm Hạo Thần cầm bát canh lên thì vô tình đọc được tin nhắn qua thanh thông báo.
Tin nhắn đó là của Dương Chí Thành, hắn nhắn cho An Chi rằng:
[An Chi, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện một chút được không? Anh có chuyện gấp muốn nói với em, hi vọng em sẽ đến.]
Thẩm Hạo Thần đọc xong tin nhắn, gương mặt liền tối sầm lại trở nên nghiêm trọng.
Anh đi đến dùng vân tay của An Chi để mở khóa điện thoại cô, đợi đến khi Dương Chí Thành gửi địa chỉ và thời gian gặp mặt thì anh lập tức xóa tin nhắn để An Chi không biết.
"Dương Chí Thành, cái tên khốn này lại tính giở trò gì đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...