Thẩm Hạo Thần trừng mắt nhìn Cố Hiên, hai người họ đấu mắt với nhau mà An Chi cũng cảm thấy áp lực thay.
Để trả đũa Hạo Thần, An Chi liền chủ động khoác tay Cố Hiên sau đó nói:
“Thẩm Hạo Thần, tôi đến đây cùng với giám đốc vậy nên tôi sẽ đi cùng anh ấy.
Còn anh… tôi nghĩ là Phó tiểu thư đang đợi anh đấy.”
Câu nói của An Chi khiến Hạo Thần càng tức tối và khó hiểu hơn, anh im lặng nhìn hai người họ một lúc rồi mới chịu buông tay.
Vậy mà anh lại phải trơ mắt nhìn vợ mình khoác tay người đàn ông khác trong bữa tiệc này như vậy.
Cố Hiên chủ động dẫn An Chi đi gặp gỡ những vị khách mà anh ta quen biết trong bữa tiệc mà đến nằm mơ cô cũng không thể tin được sẽ có một ngày cô gặp họ.
Người đầu tiên Cố Hiên muốn giới thiệu cho An Chi đó chính là nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp - Belle.
“Chào giám đốc Cố, anh vẫn khỏe chứ?”
“Chào cô Belle, tôi có một người này muốn giới thiệu với cô.”
Belle là nhà thiết kế nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang bên Pháp, không chỉ thế sức ảnh hưởng của cô ấy cũng khá lớn bên ngoài thế giới nữa.
Nói thực thì khi mới học thiết kế, An Chi đã luôn lấy hình mẫu của Belle làm người mình muốn hướng tới.
“Cô ấy là Lục An Chi, là nhân viên của CM.
Cô ấy có một niềm đam mê mãnh liệt với ngành thiết kế thời trang và cô ấy cũng rất hâm mộ cô đấy Belle.”
Cố Hiên chủ động giúp An Chi tiếp cận thần tượng của cô, lần đầu gặp một người nổi tiếng như vậy An Chi không tránh khỏi sự lúng túng và ngại ngùng.
“Ồ thì ra là thế, rất vui được gặp cô, tôi là Belle.”
Belle chủ động chìa tay ra làm quen với An Chi, khoảnh khắc được nắm tay thần tượng đã khiến trái tim An Chi như tan chảy.
Nhìn gương mặt rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc trên môi An Chi, Cố Hiên cũng cảm thấy vui lây.
Tuy nhiên có một người lại không được vui như vậy, Thẩm Hạo Thần vẫn đứng từ xa quan sát hai người họ với ánh mắt sắc như dao găm.
Anh khó chịu khi thấy An Chi cười, bực tức khi thấy cô thoải mái nói chuyện với Cố Hiên và những người khác.
Phó Phương Hoa xách váy đến chỗ Hạo Thần, cô ta hướng mắt theo phía anh đang chăm chăm quan sát và phát hiện ra anh đang nhìn An Chi.
Lúc này trong lòng cô ta rất ghen tị xen lẫn vào đó còn có chút tức giận nữa.
“Hạo Thần, chúng ta đến chỗ ba của em đi, ông ấy đang tìm anh.”
Thẩm Hạo Thần siết chặt lấy ly rượu, anh dốc một hơi uống sạch rượu trong ly rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Thái độ của anh như vậy không phải là đang ghen đó chứ?
Về phía An Chi, trong lúc trò chuyện cùng thần tượng thì cô vẫn thỉnh thoảng liếc mắt thăm dò Thẩm Hạo Thần.
Nhưng khi thấy anh đứng cạnh Phó Phương Hoa thì cô lại quay ngoắt đi, chẳng muốn để tâm nữa mặc dù trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cứ như thế nhờ sự giúp đỡ của Cố Hiên mà An Chi được làm quen với khá nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang, cô được học hỏi kinh nghiệm từ họ và nhất là được thỏa mãn mong ước của mình.
Dù là lần đầu dự tiệc nhưng An Chi cũng hòa nhập với không khí của bữa tiệc rất nhanh, cô nói chuyện và uống rượu cùng những vị khách ở đây với tâm thế rất thoải mái.
Lát sau, Cố Hiên bỗng ghé tai nói với An Chi:
“Em đứng đây chờ anh chút, anh đi vệ sinh một lát sẽ quay lại.”
“Vâng.”
Cố Hiên nhắc nhở An Chi đợi mình vì đây là lần đầu An Chi dự tiệc, hơn hết cô lại chẳng quen ai cho nên sẽ gặp ít nhiều khó khăn.
Cố Hiên vừa rời đi, An Chi liền cầm ly rượu xách váy định đi quanh quanh nhưng vô tình bị chặn đường bởi một người đàn ông lạ.
“Chào người đẹp, thấy cô đi cùng Cố tổng của tập đoàn CM chắc cô là bạn gái của anh ta hả?”
An Chi mỉm cười lắc đầu:
“Không, tôi không phải bạn gái anh ấy, tôi chỉ là… cấp dưới của anh ấy thôi.”
Nghe cô nói xong người đàn ông kia bỗng cười phá lên, anh ta có vẻ rất vui khi biết cô không phải bạn gái của Cố Hiên.
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi là Thái Tư Vũ, tôi có thể mời cô một ly được không?”
“À… được thôi.”
An Chi cụng ly với Thái Tư Vũ mà không chút đề phòng, lúc cô uống ly rượu đó ánh mắt của Thái Tư Vũ nhìn cô càng lúc càng trở nên đểu hơn.
Hắn liếc nhìn An Chi từ trên xuống dưới, có lẽ tên này đã bị vẻ đẹp của cô mê hoặc rồi nên mới chủ động tiếp cận cô như vậy.
“Không biết cô có đang rảnh không, tôi có thứ này muốn cho cô xem.”
“Anh nói thứ gì cơ?”
“Cô cứ đi theo tôi là biết.”
Thái Tư Vũ đột nhiên ôm lấy hai vai của An Chi rồi đẩy cô đi, hành động của hắn khiến An Chi có chút bất ngờ.
Tuy nhên chưa đợi cô phản kháng thì ngay lập tức có một bàn tay khác nắm lấy cổ tay cô và kéo mạnh về phía mình.
“Oái…”
Lục An Chi vô thức đập người vào vòm ngực của một người đàn ông, lúc cô ngẩng lên thì mới biết đó là Thẩm Hạo Thần.
Anh để cô đứng sau lưng mình sau đó tiến thêm một bước, căng thẳng đối mặt với Thái Tư Vũ.
“Thái thiếu gia lại định giở trò gì với cô gái này vậy?”
Câu nói của Thẩm Hạo Thần khiến Thái Tư Vũ chột dạ, gương mặt hắn bỗng trở nên sượng trân, đành phải cười trừ:
“Haha, Thẩm thiếu nói thế là sao chứ? Tôi chỉ muốn làm quen với cô gái này một chút thôi mà, sao anh lại nói tôi giở trò?”
“Làm quen sao? Anh không ngại việc chồng cô ấy sẽ phản ứng ra sao à?”
Lúc Thẩm Hạo Thần nghiêm túc trông anh thực sự rất ngầu và thu hút.
Lục An Chi cứ bị cuốn theo, cô im lặng nhìn anh, quan sát kĩ từng biểu cảm trên gương mặt đẹp trai ấy.
“Cái này anh không thể trách tôi được vì tôi đâu biết cô ấy đã có chồng hay chưa.
Với cả chồng cô ấy cũng không ở đây, tôi quan tâm gì đến việc chồng cô ấy sẽ phản ứng như thế nào chứ?”
“Tôi e là chồng cô ấy sẽ không thích điều này.”
“Tại sao anh lại nói vậy? Như thể anh là chồng cô ấy vậy?” Thái Tư Vũ cười gượng.
“Anh nói đúng rồi đấy.”
Nói rồi Thẩm Hạo Thần liền kéo tay An Chi rời đi, cô vội vã xách váy chạy theo anh, hai người họ đã khiến Thái Tư Vũ kia kinh ngạc đến đứng hình.
Thẩm Hạo Thần kéo Lục An Chi ra bên ngoài bữa tiệc, cô lúc này mới có ý định phản kháng lại nên liên tục giãy giụa.
“Thẩm Hạo Thần, buông tay tôi ra đi.”
Thẩm Hạo Thần chẳng đáp lại, anh đẩy cô đập lưng vào tường sau đó lớn giọng quở trách:
“Nếu tôi không đến đó kéo cô ra thì chắc cô đã đi cùng cái tên họ Thái đó rồi đúng không?”
Lục An Chi khó hiểu cãi trả:
“Thì sao? Tại sao anh lại nổi giận với tôi?”
“Cô không biết tên Thái Tư Vũ đó nổi tiếng là tay chơi gái à? Hắn qua lại với rất nhiều phụ nữ, số bạn gái hắn có đếm trên đầu ngón tay không xuể.
Người như hắn nhìn là biết có ý đồ xấu rồi vậy mà cô còn muốn đi với hắn sao?”
Lục An Chi cũng là lần đầu tiếp xúc với Thái Tư Vũ nên sao cô biết hắn là một kẻ tồi tệ như lời anh nói được.
Không biết thì không có tội vậy mà Thẩm Hạo Thần lại lớn tiếng mắng cô khiến cô thực sự bức xúc.
“Tôi đi với ai hay làm gì hay ra sao thì cần anh quản ư? Anh cũng giấu tôi chuyện đi dự tiệc ở đây đấy thôi.”
“Chuyện riêng của tôi thì tôi nói cho cô biết để làm gì chứ?”
“Vậy thì anh cũng đừng quan tâm đến chuyện riêng của tôi, chúng ta đã từng nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau rồi mà.
Anh chẳng có cái tư cách gì để nổi giận với tôi cả.”
Lục An Chi tức giận xổ ra một tràng như tát vào mặt Hạo Thần, cô lập tức đẩy anh ra rồi quay trở lại bữa tiệc.
Thẩm Hạo Thần cũng chỉ đang muốn tốt cho cô thế nhưng lại vô tình khiến cô nổi giận.
Lúc An Chi đi vào bữa tiệc cũng là lúc Phó Phương Hoa chạy ra ngoài tìm Hạo Thần, Hai cô gái chạm mặt nhau nhưng An Chi lại lạnh lùng rời đi còn Phương Hoa thì ngơ ngác không hiểu.
Đến khi cô ta thấy Hạo Thần đang thẫn thờ đứng bên ngoài mới chạy đến nói với anh:
“Hạo Thần sao anh lại ra ngoài này?”
“Tôi muốn hít thở chút không khí.”
“Vậy để em đứng cùng với anh nhé?”
Khoảng hai tiếng sau, khi bữa tiệc kết thúc.
Lúc này khách khứa cũng lần lượt về hết, An Chi thì đã có dấu hiệu say xỉn.
Hai má cô đỏ ửng cả lên, người thì đứng không vững mà suýt thì ngã.
“An Chi, em say rồi sao?” Cố Hiên giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi.
Lục An Chi híp mắt lại cười cười, cô lắc đầu:
“Không, em không say…”
“Để anh dìu em ra ngoài.”
Cố Hiên dìu An Chi ra khỏi cửa biệt thự thì bất ngờ Thẩm Hạo Thần xuất hiện, anh chẳng nói gì mà bế ngoắc An Chi lên.
Cô mơ hồ mở mắt nhìn anh, lúc thấy gương mặt của Thẩm Hạo Thần, Lục An Chi liên tục giãy giụa và la hét:
“Thẩm Hạo Thần đáng ghét bỏ tôi ra, tôi không cần anh bế, không cần…”
“Bỏ cô ấy ra đi, cô ấy đã nói không cần anh bế rồi mà.” Cố Hiên nhíu mày.
Trước sự phản kháng của An Chi, Thẩm Hạo Thần không thèm để tâm đến, anh cứ một mực ẵm cô thật chặt.
“Tôi sẽ đưa vợ tôi về, không cần phiền đến Cố tổng.”
Lục An Chi say xỉn đá chân văng lung tung làm rơi cả giày cao gót, Phó Phương Hoa đứng nhìn thôi cũng cảm thấy tức giùm Thẩm Hạo Thần.
“Buông tôi ra tôi tự đi được.”
An Chi giãy giụa mạnh quá nên Thẩm Hạo Thần không giữ nổi, khiến cô ngã lăn xuống đất.
Cô úp mặt xuống bãi cỏ rồi lẩm bẩm nói trong cơn say:
“Bổn tiểu thư không cần ai bế, bổn tiểu thư tự đi được, không cần ai bế cả…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...