Tối hôm ấy, biệt thự Thẩm gia.
Lục An Chi quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, cô chậm rãi bước đến tủ quần áo và mở cửa tủ để chọn đồ.
Bình thường khi đi ngủ, An Chi cũng chỉ mặc những bộ đồ ngủ bình thường và hôm nay cô cũng định mắc nó.
Tuy nhiên khi cầm bộ quần áo ngủ đó ra hai mắt cô lại vô tình để ý đến chiếc váy ngủ hai dây vừa ngắn vừa mỏng mà lần trước cô đã mặc đúng một lần.
An Chi lưỡng lự một hồi rồi cất bộ đồ kia đi, lôi chiếc váy ngủ ấy ra ngắm nhìn.
Lúc này trong đầu cô đang có một suy nghĩ rằng:
“Nếu mình mặc chiếc váy này lần nữa không biết Thẩm Hạo Thần sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Lần đầu tiên cô mặc anh đã thẳng thừng chê bai và nói không có hứng thú với cơ thể của cô, cho nên kể từ lần đó đến giờ An Chi chưa có mặc lại chiếc váy này.
Lục An Chi nhớ đến lời Hạ Tiểu Vy nói lúc trưa nay, cô ấy nói nếu cô mặc hở hang chắc là sẽ khiến Thẩm Hạo Thần chết mê chết mệt, nhưng liệu lần này anh có phản ứng không nhỉ?
Suy đi nghĩ lại một hồi cuối cùng An Chi vẫn quyết định mặc nó, cô xõa tóc đứng nhìn mình trong gương sau đó cẩn thận xịt thêm chút nước hoa cho thêm phần quyến rũ.
Xong xuôi, An Chi mới hít thở một hơi thật sâu để bước ra ngoài tiếp cận Thẩm Hạo Thần.
Tuy nhiên có một điều cô không lường trước được là khi vừa mở cửa ra đã chạm mặt Thẩm Hạo Thần.
Vì phòng hai người họ ở cạnh nhau nên không tránh khỏi việc chạm mặt liên tục nhưng có điều lần chạm mặt này lại khiến An Chi xấu hổ.
Thẩm Hạo Thần đang định mở cửa đi vào thì bắt gặp Lục An Chi từ trong phòng đi ra.
Anh bày ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi thấy cô mặc chiếc váy hai dây mỏng tanh làm tôn lên đường cong cơ thể quyến rũ.
Hai người họ đứng im lặng nhìn nhau một lúc cho đến khi Lục An Chi bất ngờ lên tiếng:
“Anh nhìn cái gì?”
Thẩm Hạo Thần tạm rời mắt khỏi người An Chi, anh lắc đầu:
“Không có gì.”
Sau đó An Chi làm bộ lướt qua người anh một cách nhẹ nhàng, hương nước hoa trên người cô thoang thoảng lướt qua đầu mũi đã thành công lấy được sự chú ý của anh.
Thẩm Hạo Thần quay lại nhìn theo bóng lưng của An Chi, anh chằm chằm nhìn cô mãi mà không bước vào phòng, cho đến khi An Chi bước xuống cầu thang và đi mất anh mới chịu đẩy cửa đi vào bên trong.
Lục An Chi chạy thẳng xuống bếp, cô rót chút nước lạnh rồi uống một hơi hết sạch.
Ban nãy khi đi qua Thẩm Hạo Thần đột nhiên cô cảm thấy run run, chẳng hiểu sao nhưng cô lại thấy ngại khi bắt gặp anh trong tình cảnh ấy.
“Lục An Chi, mày làm sao thế? Tự dưng lại ngại ngùng, trước đây mày có thế đâu.”
An Chi vội vàng vỗ vỗ vào hai má của mình, chính bản thân cô cũng không biết loại cảm giác đang tồn tại trong cô bây giờ là gì nữa.
Đứng đó một lát, An Chi liền quay người định trở về phòng.
Lúc này cô mới bất ngờ giật bắn mình khi thấy Thẩm Hạo Thần xuất hiện lù lù phía sau lưng.
“Giật cả mình! Thẩm Hạo Thần, sao anh bất thình lình xuất hiện như ma vậy?”
Thẩm Hạo Thần lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt anh rất muốn ngắm thân hình cô nhưng lại giả bộ không để ý mà quay đi chỗ khác, anh nói:
“Lên phòng của tôi đi, bà nội muốn gọi video cho tôi và cô.”
“Ờ…”
Thật may là An Chi vẫn còn một người bà nữa, dù cô mới chỉ biết đến bà nội Hạo Thần chưa lâu nhưng đối với cô thì bà ấy cũng là người mà cô rất kính trọng.
Lục An Chi theo Thẩm Hạo Thần vào phòng ngủ, anh đưa tay bật điện lên sau đó cả hai cùng ngồi cạnh nhau gọi video cho bà nội.
Tút… Tút… Tút…
[Hạo Thần, An Chi, hai đứa vẫn khỏe chứ?]
“Con chào bà, bọn con vẫn khỏe, bà điều trị bệnh thế nào rồi ạ?”
[Bà vẫn đang trong quá trình điều trị nhưng bà nhớ hai đứa quá.]
“Khi nào được nghỉ, bọn con sẽ bay sang đó để thăm bà, bà ráng chờ chúng con thêm chút nữa nha.”
An Chi và Hạo Thần giấu bà chuyện bà của An Chi đã qua đời, bởi nếu biết điều đó có lẽ bà của Hạo Thần sẽ sốc lắm, dù sao thì bà ấy cũng đang phải làm điều trị mà.
Cứ như thế, hai người họ phối hợp cực ăn ý để bà nội không phát hiện ra.
Mãi cho đến nửa tiếng sau, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
“Nhìn bà cười tươi như vậy chắc là cuộc điều trị đang diễn ra khá tốt đẹp.” An Chi khẽ mỉm cười.
“Ừm, tôi cũng nghĩ giống cô.”
Không khí lúc này bỗng dưng trở nên gượng gạo, An Chi liền ấp úng nói:
“Vậy… tôi về phòng đây.”
Lục An Chi định rời khỏi giường trở về phòng mình, nhưng đúng lúc đó Thẩm Hạo Thần lại kéo cô lại khiến cả hai đều ngã xuống mặt giường.
“Chờ chút…”
“Oái!”
Lúc mở mắt ra An Chi đã phát hiện Hạo Thần đang đè lên người mình, cô tròn mắt nhìn cô sau đó phát hiện dây váy đã bị tuột xuống.
Cô vội vàng kéo dây áo lên nhưng hai tay lại bị Thẩm Hạo Thần giữ chặt lấy.
Cả hai im lặng nhìn nhau, Hạo Thần không nói gì mà cứ từ từ cúi xuống càng lúc càng gần.
“N… này…”
An Chi lúng túng không biết làm gì tiếp theo nhưng thay vì chống trả cô lại chọn cách nằm yên và nhắm hai mắt lại trong căng thẳng.
Thẩm Hạo Thần mỉm cười nhìn phản ứng của cô, anh bỗng dừng toàn bộ hành động của mình lại giữa chừng sau đó cốc mạnh vào trán An Chi.
“Cô đang nghĩ gì vậy? Tưởng tôi sẽ hôn cô à?”
Lục An Chi xấu hổ đẩy Thẩm Hạo Thần ra, cô bực mình rời khỏi giường cáu gắt đáp:
“Ai mà thèm chứ, anh nghĩ quá nhiều rồi đó.”
Nói thật thì trong khoảnh khắc đó Thẩm Hạo Thần đã muốn hôn An Chi, à không… anh còn muốn hơn thế nữa cơ nhưng anh đã kịp thời kiềm chế được.
Dù bị ăn chửi nhưng còn hơn là không kiểm soát được mà gây ra chuyện đại trọng.
Hôm sau.
Thẩm Hạo Thần đang sửa soạn để chuẩn bị đi làm thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc… cốc…
“Mời vào.”
Cửa mở ra, Lục An Chi lấp lấp ló ló bẽn lẽn đi vào trong phòng anh.
Cô liếc mắt nhìn anh một lúc rồi nói:
“Anh giúp tôi một chuyện được không?”
Thẩm Hạo Thần ngơ ngác:
“Chuyện gì?”
“Kéo khóa váy ở sau lưng giúp tôi.”
Lục An Chi nhớ đến chuyện Hạo Thần kéo khóa váy cho Phó Phương Hoa hôm qua nên cô mới muốn thử một lần.
Cô muốn thử nếu là cô thì anh có chịu ra tay giúp cô kéo khóa váy hay không.
“Vì khóa ở sau lưng nên tôi không với tay đến được, anh giúp tôi nhé?”
Thẩm Hạo Thần không nói gì mà bước đến sau lưng An Chi, An Chi thấy vậy liền lập tức vén tóc sang một bên vui vẻ chờ đợi khoảnh khắc anh kéo khóa váy giúp mình.
Thẩm Hạo Thần nhìn thấy tấm lưng trần trắng muốt của An Chi là lại nhớ tới đêm qua anh biết bản thân mình có phản ứng với cơ thể của cô, anh đơ người nhìn lưng cô một lúc như người mất hồn rồi bất giác quay mặt bỏ đi.
“Cô tự đi mà kéo, không ai rảnh!”
Câu trả lời của Thẩm Hạo Thần khiến An Chi hụt hẫng, cô phồng má giận dữ rồi tự mình kéo khóa váy lên.
“Tên đáng ghét, tôi không cần.”
An Chi nổi giận chạy ra khỏi nhà trước Hạo Thần nhưng cô đâu biết anh đang phải kiềm chế bản thân mình khổ sở thế nào.
Tập đoàn SanFia.
Nghiêm Tống vừa đi bộ trên sảnh công ty vừa uống nước, cậu ấy mới đi làm việc mà Thẩm Hạo Thần giao cho nên có chút mệt và khát nước.
Đúng lúc ấy, Thẩm Tố Nhi không biết từ đâu chạy đến vỗ vai Nghiêm Tống khiến cậu ấy suýt chết sặc.
Bốp!
“A Tống, xin chào.”
Nghiêm Tống hoảng hốt quay sang:
“Tiểu thư?”
“Sao mấy ngày nay cậu cứ tránh mặt tôi mãi thế?” Tố Nhi phụng phịu.
Nghiêm Tống né tránh Tố Nhi, cậu ấy đáp:
“Tôi đâu tránh mặt tiểu thư chỉ là…”
“Chỉ là làm sao?”
Thẩm Tố Nhi cứ quấn lấy Nghiêm Tống làm cậu ấy khó xử vô cùng.
“Chỉ là tôi thấy giữa tôi và tiểu thư không nên thân thiết, chúng ta đừng nên gặp nhau thường xuyên thì vẫn tốt hơn.”
Thẩm Tố Nhi tỏ ra không hài lòng, cô ấy không ngại ngùng gì mà đến ôm cánh tay Nghiêm Tống trước mặt bao nhiêu người trong công ty.
“Sao lại đừng nên thân thiết? Tôi cứ thích thân thiết với A Tống đó thì làm sao?”
Nghiêm Tống khó xử muốn rút tay về nhưng Tố Nhi cứ giữ chặt lấy thành ra là hai người họ cứ giằng co qua lại ngay dưới sảnh công ty.
Đúng lúc ấy Thẩm Hạo Thần đi qua nhìn thấy, anh tới giải vây cho thư ký của mình.
“Này Thẩm Tố Nhi, chị không thấy Nghiêm Tống đang khó xử vì chị à?”
“Em quan tâm làm gì chứ?”
Thẩm Hạo Thần quay sang nói với Nghiêm Tống:
“Chúng ta đi gặp đối tác thôi.”
“Vâng.”
Lúc Thẩm Hạo Thần và Nghiêm Tống rời đi, Thẩm Tố Nhi không quên hét lên:
“Chiều tối An Chi nói muốn về nhà mẹ đẻ lấy chút đồ, em nhớ tới đón con bé đấy nhé.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...