Oan Gia Ta Yêu Nàng

- Tại sao thời gian rút ngắn đi chín ngày vậy? Diêm phu nhân, không phải thời gian càng dài thì sẽ càng có hi vọng hơn sao?
- Chính vì viên đơn đó tồn tại quá lâu nên ta không chắc rằng chín mươi chín ngày sau nó sẽ hết tác dụng. Nên chín mươi ngày là khoảng thời gian an toàn nhất rồi!
- Thì ra là vậy! Đa tạ Diêm lão phu nhân.
- Ta không phải vì ngươi, mà là vì con ta. Bây giờ các ngươi hãy hết sức bảo trọng. Sáng mai ta sẽ đem viên đơn đến. Bây giờ ta phải về, đi thực sự cũng lâu rồi, sợ cha con nghi ngờ. Chấn Phong con nên giữa khoảng cách, có biết không? Giữa con và cô ta không được phép có ái tình!
- Con biết! Con sẽ cẩn thận.
- Ta đi đây! Hai đứa cố bảo trọng đến sáng mai nhé!

Chấn Phong đứng dậy, tiễn Diêm lão phu nhân ra cửa, Tịnh Yên còn ngồi bệt trong phòng, chưa có đủ sức lực đứng dậy, tâm trí vẫn còn hoang mang chưa hồi phục.
- Mẹ cẩn thận, con chỉ tiễn đến đây!
- Tịnh Yên còn yếu trong người, nhất định từ đây đến sáng mai không được bước ra khỏi phòng! Nhớ chưa?
- Con biết rồi!
Chấn Phong nhìn thấy mẹ dần khuất, thở phào nhẹ nhõm, quay trở vào bước chân không còn nặng trịch mà hết sức nhẹ nhàng thư thái, tiến về phòng, khép cửa lại.
- Tịnh Yên cô còn chưa đứng dậy sao?

- .....
- Định ngồi đấy ăn vạ phải không?
- .......
- Cô có phải là nữ nhân không sao lại ở dơ vậy, dám phun canh sâm đầy giường, trên áo cũng dính mấy giọt, mặt mũi lại lem nhem.
- .............
- Kìa! Cô lấy lại khí thế đi huynh đệ!
Chấn Phong ngồi xuống bên cạnh Tịnh Yên “ Tiểu nha đầu chẳng phải cô gan lắm sao? Sao mặt mày lại ủ dột như vậy?”
Tịnh Yên lúc này quay sang Chấn Phong, nhào đến ôm chầm lấy “ Cho tôi mượn ... khóc... một... chút..hu...hu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui