Oan Gia Ta Yêu Nàng
Khi dì nuôi mất đi! Mỗi lúc đau dớn và khó khăn, Tịnh Yên chỉ biết ôm ấp dục vọng không có thực, khoảng thời gian hạnh phúc thực sự không kéo dài. Cảm giác thực sự sẽ đánh đổi tất cả để được nghe lại giọng nói thân thương khi xưa, nắm chặt tay dì. Không sợ đêm dài u tối, chỉ cần dì ở bên cạnh thì chuyện gì cũng có thể vượt qua. Không ngờ, gần một năm giấu mình trong nỗi cô độc, vẫn thể chưa quên được cảm giác cô đơn, vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống không có dì nuôi bên cạnh. Tịnh Yên cười nhạt, hóa ra cố gắng làm cho bản thân trở nên vui vẻ nhưng chỉ được một lúc, người đi đi lại lại cười cười nói nói nhiều như thế lòng đã không thực sự vui thì cố gắng đến mấy cũng khiến bản thân thêm ảm đạm. Ai nói, cười cười nói nói là vô tâm, vô tình. Thật ra chính họ mới là những con người đa sầu đa cảm dạt dào tâm trạng nhất.
- Tiểu Tịnh con còn không mau uống thì canh sâm tươi nguội mất, bổ lắm đấy!
Nước mắt thừa cơ hội tuôn trào “ Bác thật là tốt với con!”
- Trước sau gì cũng trở thành người một nhà! Ta không tốt với con thì tốt với ai? Đừng khóc, đừng khóc, có phải Chấn Phong bắt con chịu nhiều oan ức lắm không? Kể cho ta mẹ nghe, mẹ giúp con giải quyết nó.
- Con có thể gọi người là mẹ sao?
- Tất nhiên rồi! Chấn Phong nó bắt nạt con phải không?
- Không phải đâu..mẹ!
Tịnh Yên bao nhiêu năm rồi mới lần đầu tiên gọi mẹ, có một chút không quen, nhưng cảm giác rất hạnh phúc.
- Con không phải sợ, nói thật cho ta biết Chấn Phong nó ức hiếp con sao?
- Không.. phải.. con vì đói quá nên khóc thôi! Diêm đại ca rất tốt với con, chịu đựng con cũng rất giỏi nữa! Trong ngần ấy năm tồn tại, con chưa gây cho ai phiền phức nhiều như gây cho huynh ấy.
- Đàn ông ấy à! Họ là những sinh vật vô tình cũng là sinh vật ngọt ngào. Chỉ cần là người họ thực sự thương yêu thì con không gây phiền phức cho họ nữa, họ sẽ cầu xin con gây cho họ phiền phức. Còn khi họ không cần con nữa, chỉ cần một hơi thở của con họ cũng có cảm giác khó chịu như có người đang liên tục ném những viên đá góc cạnh vào lưng họ. Đến lúc ấy họ sẽ vô tình với con đến nỗi con không còn nhận ra họ trước đây nữa! Con uống canh đi, lúc nãy vào ta thấy còn cả nồi to, con uống hết ta sai người lấy thêm, không cần khách khí.
Tịnh Yên vội vàng uống canh,hết sức cảm động “ Con cám ơn mẹ! Mẹ thật lợi hại! Đàn ông họ đúng là vô tình bật nhất thiên hạ mà. “
- Sai, trên tình trường mây ngàn năm qua chuyện gì cũng đã chứng kiến. Khi một nữ nhi quyết định rời bỏ, quyết cắt đứt thì họ còn vô tình và tàn nhẫn hơn đàn ông cả vạn vạn lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...