Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!
“ Lý Kim Thanh, cậu đừng có quá đáng!” Thiên Nam nghiêm trọng, gằn từng chữ. Ánh mắt mỗi lúc một lạnh như thể xé tan trận mưa tuyết mùa đông cũng như trái tim của người con gái trước mặt. Nhưng mặc cho cậu hung dữ đến thế nào, cô vẫn cố ép cánh môi phải cười, song chung quy vẫn không thể tỏ ra bình thản trước Nam được:
“ Ở đây chẳng còn gì để tớ lưu luyến cả ngoại trừ... Nam, cậu biết mà nó không phải vô duyên vô cớ.”
“ Tớ xin lỗi. Nhưng năm đó thật sự đã kết thúc rồi. Chúng ta chỉ là...bạn.”
Tiếng “ bạn” sau cùng vang lên tuyệt nhiên đã làm cho những mong chờ của Thanh trở nên vụn vỡ. Cuối cùng cũng không thể kìm được mà rơi nước mắt. Vì cái gì? Tại sao cậu ấy lại tuyệt tình đến mức ấy? Cô đã từ bỏ tất cả thậm chí là cãi lời ba mẹ về nước để nhận lại cái gì, cay đắng, đau đớn đến xé lòng ư? Cô một chút cũng không cam chịu.
Đưa tay lên quệt những giọt nước mắt, Thanh nói chuyện có phần nức nở:
“ Bạn ư? Nam, cậu nói dối! Có phải cậu vẫn còn giận tớ hay không? Tớ biết, tớ có lỗi nhưng ai trong đời mà không phạm phải sai lầm đâu, suy cho cùng cái quan trọng là biết sửa chữa nó. Cho nên cậu cho tớ một cơ hội nữa, nhé Nam?!”
Tiếng nỉ non của người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không ngừng vang lên dội thẳng vào lồng ngực Thiên Nam. “ Nam, rõ ràng cậu vẫn còn thích tớ. Tại sao lại trốn tránh?!”
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt từng khiến cậu si mê. Một đôi mắt đẹp, lại bao la màu trời, màu biển. “ Xin lỗi, có người đang chờ tớ ở nhà. Tớ về trước!” Thanh âm trầm ổn vang lên, sắc mặt cũng không chút biến hoá, chỉ là ý lạnh trong mắt càng sâu. Cậu rút một tờ tiền đặt lên bàn, đứng dậy rời đi khiến Lý Kim Thanh như trời trồng nhìn bóng cậu cứ thế mà mất hút.
Quả nhiên là không dễ dàng, nhưng tới mức này rồi cô có bị đánh chết cũng sẽ không từ bỏ.
..…
Linh đang nằm ườn ở sofa, nghe tiếng chuông quen thuộc liền chạy ra mở cửa cho Hoàng Thiên Nam. Cũng không nói là quen thuộc vì từ khi đến ở nhờ, cô mới biết cậu vốn vẫn luôn ở một mình cũng do ba mẹ cậu suốt ngày đi công tác xa.
Chiếc túi lớn túi nhỏ được Nam xách vào nhà. Nhanh chóng đóng cửa lại rồi theo vào nhà, Linh cứ rối rít bên tai Nam.
“ Cậu về trễ quá đấy. Thời tiết dạo này thất thường cậu nên chú ý một chút, đừng để người khác lo lắng chứ!”
“ Xin lỗi, cậu đợi một chốc đi. Bữa tối sẽ xong nhanh thôi!”
“ Ừm, vậy tôi lên phòng nghỉ ngơi một lát.” Nói rồi đi thẳng lên phòng, một cái cũng không ngoái đầu lại. Nam nhìn theo, ánh mắt có chút phức tạp song cậu lại thôi không nhìn nữa mà đeo tạp dề vào bếp.
Kể ra thì Linh rất dễ ăn nên cậu chỉ nấu vài món đơn giản vả lại giờ cũng đã quá bữa tối. Nhìn đồng hồ, đã qua lâu như vậy nhưng Linh mãi vẫn chưa xuống. Nam đành phải lên gọi, chắc là cô nàng ngủ quên đây mà. Cái con người bê bối này!!
Cậu bước lên phòng nhìn con người đang quấn chặt lấy cái mềm, ngủ đến mê mệt kia, bực mình gọi:
“Linh, đồ ăn xong rồi! Dậy thôi!!”
Thấy không có tiếng trả lời, Nam bước đến gần hơn, toan kéo mềm ra thì thấy Linh bật dậy nhưng ánh mắt lại phủ một tầng nước mơ màng, mặt không hiểu sao lại đỏ như quả cà chua. Bàn tay Nam không chút tự chủ nhẹ nhàng áp lên trán của Linh, nó nóng hổi khiến cậu trở nên hốt hoảng:
“Cậu sốt rồi!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...