Oan Gia Ngõ Hẹp

“Phương Nam Nhân! Chiếc đũa sắp sửa chọt vô trong lỗ mũi ngươi rồi kìa!” An Hảo một tiếng hà đông sư tử rống, đem linh hồn nhỏ bé đương du đãng đến nơi nào không biết của ta lập tức bay trở về.

Ta “Nga nga” hai tiếng, cúi đầu bới một miếng cơm. Nàng quăng đũa trừng mắt ta nói: “Mấy ngày nay thật không cách nào chịu được! Gọi ngươi nấu cơm, ngươi không phải phân tâm thiếu chút nữa gây cháy nhà thì cũng là quăng một lọ muối vô nồi! Bây giờ gọi cơm ngoài về, ngươi lại ăn mà hồn vía thì bay đâu mất! Ngươi nói ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả?! Nếu ngươi để ý như vậy thì trực tiếp đi hỏi hắn a!”

Ta giật mình ngây người một lát, cuối cùng lúng ta lúng túng cúi đầu không chút khí lực nói: “Hỏi như thế nào a, quên đi. . .”

An Hảo vỗ bàn căm tức ta: “Cái gì mà hỏi như thế nào! Trực tiếp hỏi hắn cùng hồ ly tinh kia có quan hệ gì? ! Để hắn cùng cô ta tìm cơ hội phân rõ giới hạn!”

Ta nói: “Sao mà phân rõ giới hạn a. . . Người ta là đại diện bên đối tác phái tới, chúng ta đem làm thần tài cung nghênh còn không kịp!”

“Ta kháo! Ngươi nói là tình yêu trọng yếu hay tiền trọng yếu a!”

Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Tiền!”

Vì vậy An Hảo triệt để hết chỗ nói, nàng vung tay lên nói: “Quên đi mặc kệ ngươi, ngươi thích làm gì thì làm đi!”

Ta nằm ở trên giường nhớ tới buổi tới vài ngày trước, Lâm Nhiên mang ta đi xem pháo hoa, ngay khoảnh khắc ta hạnh phúc không gì sánh được thì tình tiết cẩu huyết của kịch truyền hình lại trình diễn. Cô nàng mỹ lệ xinh đẹp xuất hiện, đứng đối diện cách ta cùng Lâm Nhiên liếc mắt đưa tình. . .

Trước đây cùng An Hảo xem kịch Quỳnh Dao, mỗi khi ‘tiểu tam’ (*) xuất hiện hai chúng ta đều cùng nghiến răng nghiến lợi. An Hảo nói nếu như nàng gặp gỡ tình huống như vậy, nàng liền hoa lệ bước qua quăng một cái tát cho đôi cẩu nam nữ nọ, nói: “Người theo đuổi lão nương còn nhiều mà, lão nương không thèm loại đàn ông bị người khác dùng qua!” Sau đó xoay người, phất ống tay áo không mang theo một gợn mây mà đi.

(*người thứ ba)

Ta hỏi vì sao cũng phải đánh tên kia một cái tát a? Nàng nói: “Ta kháo, ngay cả một tiểu tam cũng không xử lý được còn tính là đàn ông sao? !”

Vì vậy ta suy nghĩ sâu xa một lúc liền gật đầu, tiếp nhận một cách sâu sắc, sau đó ta nói: “Nếu như ta gặp loại sự tình này, ta liền trực tiếp tiến lên quăng ngã cô ta, vỗ vỗ tay bảo, ‘Tiểu tam, muốn đánh nhau sao?’ ”

Thế nhưng giây phút nọ khi ta nhìn hai người trước mắt, một người bận âu phục thẳng thớm, khuôn mặt anh tuấn thâm tình rung động, một người tay áo nhẹ bay nói chuyện vui vẻ khóe mắt mỉm cười, ta đột nhiên nghĩ hai người sao lại xứng đôi như vậy, xứng như hoàng tử cùng công chúa, khiến người thân đầy bụi đất như ta giống như một cô người hầu làm việc vặt.

Nàng hỏi hắn: “Nhiên, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ pháo hoa ở đây sao?”

Nhiên, vẫn còn nhớ rõ, pháo hoa ở đây.


Đại não ta tự động lọc lấy từ ngữ quan trọng ra, sau đó tự động phát đi phát lại bên tai.

Ta nghe Lâm Nhiên nói với nàng: “Lúc nào về vậy?”

Nàng quyến rũ cười: “Vừa mới hôm qua.”

Lâm Nhiên gật đầu: “Ừ, xin lỗi, anh với bạn gái anh còn có chút việc, bọn anh đi trước.”

Nàng lúc này mới nhìn đến ta, tỉ mỉ quan sát ta một chút, sau đó mỉm cười nói với Lâm Nhiên: “Nhiên, gu của anh thay đổi không ít a.”

Lâm Nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói: “Thời gian qua lâu, đương nhiên sẽ có thứ cần thay đổi.”

Nàng đột nhiên cười, nói: “Vậy sao anh còn nhớ rõ pháo hoa nơi bờ sông này?”

Lâm Nhiên nhíu mày nhìn nàng, không trả lời, quay đầu nhìn ta nói: “Anh đưa em về.”

Trên đường lái xe về nhà, ta vẫn trầm mặc, Lâm Nhiên bảo: “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Ta lắc đầu: “Không có.”

Hắn cười cười: “Thật không có? Cơ hội chỉ có một lần a, bây giờ anh để mặc em tra khảo, bất luận chuyện gì cũng tuyệt đối cung khai, em xác định cơ hội tốt như vậy em sẽ bỏ qua sao?”

Ta trợn mắt nhìn hắn nói: “Xí, lão nương không thèm!”

Hắn cười cười, không nói gì nữa. Tiễn ta đến dưới lầu, hắn thủ thỉ: “Đi ngủ sớm một chút, không nên suy nghĩ lung tung.”

Ta lẩm bẩm trả lời: “Hôm nay mệt muốn chết, mới không có thời gian với khí lực suy nghĩ vớ vẩn đâu!”

Thế nhưng buổi tối ta một người nằm ở trên giường bắt đầu miên man suy nghĩ. Sao có thể không nghĩ ngợi vẩn vơ đâyi? Đột nhiên xuất hiện một người ưu tú như vậy, coi như cùng hắn không có quan hệ như trước đây, cũng không có nghĩa là hiện giờ hoàn toàn không có vướng mắc. . .


Ta phiền não lật qua lật lại ngủ không được. Phụ nữ thực sự là một loại động vật mâu thuẫn. Khi hắn để cho ta có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi, ta thực sự cái gì cũng không muốn hỏi, không muốn nghe, không muốn biết. Ta hỏi cái gì bây giờ? Hai người trước đây có quan hệ gì? Hai người trước đây từng rất ngọt ngào sao? Sau lại vì sao mà chia tay? Bây giờ còn cảm tình không?

Biết đến càng nhiều sẽ chỉ làm ta càng thêm rối rắm, ta sẽ càng ngày càng chú ý tới quá khứ của hắn, nhớ tới đã từng có một người tại cuộc sống của hắn chiếm một vị trí quan trọng, ta sẽ bối rối. Cho nên ta không muốn biết, một chút cũng không muốn biết. Lúc nên giả bộ hồ đồ, chính là cứ giả hồ đồ một tí đi.

Thế nhưng hiện tại thì sao? Ta không hỏi, hắn chẳng nói, ta liền thấy ngột ngạt. Ngươi vì sao lại không chủ động nói cho ta biết? Lẽ nào thực sự có gì không thể để ta biết sao? Bọn ngươi trước đây rốt cuộc đã từng như thế nào…

Ta nghĩ mình thực sự là bị bệnh tâm thần, biết rõ không thể như vậy nhưng vẫn không khống chế được chính mình. . .

Ngày thứ hai vừa đến công ty, chợt nghe nói đại diện công ty đối tác bên Mỹ hôm nay sẽ tới đây. Ta chỉ là nhân viên quèn tầng chót nhất, chuyện tình ở tầng cao không hề dính dáng đến ta, cho nên ta cũng không quan tâm lắm, vẫn như trước làm công việc của mình, thuận tiện tiếp tục miên man suy nghĩ.

Thế nhưng, đương Lâm Nhiên mang theo vị đại diện kia tham quan công ty, đi tới phòng của chúng ta, ta hoàn toàn choáng váng. Bởi vì ta thấy cô gái khiến ta trắng đêm chưa ngủ, hôm nay phải mang đôi mắt gấu mèo đi làm kia, nàng một bên phóng nụ cười tới mọi phương, một bên nhẹ nhàng nghiêng đầu nghe Lâm Nhiên giới thiệu.

Chị Vương bên cạnh cảm thán một câu: “Chậc chậc, thực sự là Kim Đồng Ngọc Nữ a. . .” Ta quay đầu trừng sang, chị ta giật mình nói, “Tiểu Phương, cô làm chi mà dùng ánh mắt sát khí như thế nhìn tôi vậy?”

Sát khí? Nếu như ánh mắt có thể giết người, ta đã sớm đục trên người cô ta mười vạn tám ngàn cái động a!

Mấy ngày kế tiếp, Tương đại biểu mỗi ngày đến công ty chúng ta đưa tin, mà lời đồn đãi nhảm nhỉ trong công ty cũng bắt đầu lan ra với tốc độ ánh sáng. Ta mỗi ngày nghe người bên cạnh rủ rỉ mấy tin tức này, càng ngày càng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Càng làm phong phú thêm hiệu quả của tràng hài kịch này chính là, “Sóng thần” tiểu thư đột nhiên giải hòa với ta. Ngày đó nàng ta ở trong công ty nhìn thấy Lâm Nhiên, sau đó biết Lâm Nhiên không ngờ là tổng tài nắm trong tay mạch máu tài chính của chúng ta, nhất thời giống như bị sét đánh ngây ra như phỗng. Sau nàng nhìn thấy ta, trầm thống không gì sánh được nói: “Vốn đàn ông dễ nhìn trên đời không nhiều, phân một phần ba cho BL (*), một phần ba cho phú bà, còn một phần ba lọt lưới thì cũng hơn phân nửa là dạng đẹp trai mà ngu ngốc! Nhân tài trải qua sàng lọc ít ỏi như vậy lại còn muốn làm bông hoa lài cắm vô bãi phân trâu!”

(*BL: boyxboy)

Vì vậy ta vẻ mặt hắc tuyến nói: “Thật xin lỗi, để cô sáng sớm đụng phải phân trâu.. .”

Nàng ưỡn ngực nói: “Cô có SIZE lớn bằng tôi sao? !”

Ta dại ra, lắc đầu: “Không có.”


Nàng tiện đà phẫn hận nói: “Tôi kháo, vậy tại sao cô có thể câu được cá lớn mà tôi lại không? !”

Ta suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy cô hẳn là càng nên vui vẻ mới đúng, tôi như vậy còn câu được, điều kiện của cô so với tôi tốt như vậy khẳng định sau này sẽ câu được một con rất bự!”

Nàng trầm tư một chút, sau vẻ mặt mừng rỡ vỗ vỗ vai ta nói: “Đồng chí, cô nói rất đúng!”

Vậy là chúng ta từ giai cấp địch nhân chuyển hóa thành đồng chí cách mạng. Bởi vì quan hệ của ta với Lâm Nhiên còn không có công khai trong công ty, cho nên hiện tại biết được cũng chỉ có hai người là “Sóng thần” cùng Lâm chim công mà thôi, thế là bọn họ đều tự dùng phương thức rất ư tự kỉ của mình mà an ủi ta.

“Sóng thần” nói: “Người anh em, lấy lại tinh thần đi! Cô xem tôi SIZE lớn như vậy cũng không sợ cô ta, cô bằng phẳng như bãi sông căn bản không cần tính toán nữa, còn sợ cái gì? !”

Lâm chim công nói: “Ai u, Phương Nam Nhân thả lỏng đi, cô ta một là không đẹp bằng ta, hai là cũng không xấu như ngươi, hai cái cực phẩm cô ta không chiếm được, Lâm Nhiên nhất định chướng mắt người không có gì đặc biệt như thế. . .”

Vì vậy dưới sự “điều trị” của hai người, ta càng thêm rối rắm. . .

Đương hôm nay lúc ta nghe nói đại mỹ nữ Tương đại biểu là người tốt nghiệp trường đại học XX đứng đầu Trung Quốc, lại đi du học tốt nghiệp thạc sĩ ở trường đại học OO đứng đầu nước Mỹ, tài năng không gì không làm được, trên thông thiên văn dưới biết địa lý, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, không làm nữ tử xuyên không quả thực là thẹn với quỷ thần… thì dạ dày ta đau đến mức ăn không ngon, vì vậy ưu thương ngồi ở sân thượng ngửa mặt lên trời bốn mươi lăm độ nhìn sợi dây anten.

An Hảo trợn mắt nói: “Ngươi bớt buồn chán đi a, bất kể nàng ta là thiên tiên hạ phàm hay là yêu nghiệt đầu thai, chỉ cần trong mắt Lâm Nhiên nhìn thấy ngươi tốt không phải được rồi sao?”

Ta thương cảm hề hề đáp lại: “Thế nhưng người ta là cao tài sinh tốt nghiệp đại học XXOO, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đại não nhất định rất phát triển a!”

An công chúa trừng mắt: “Phi! Cần thông minh như vậy làm gì? Lâm Nhiên hắn cũng không phải kết hôn với đại não! Hơn nữa, hắn nếu như không muốn tìm một người đầu óc tốt, ngươi không có đại não không phải còn có tiểu não sao!”

Ta trừng mắt An Hảo nghẹn ngào nửa ngày, vẫn không hiểu được nàng rốt cuộc là khen ta hay là châm biếm ta.

Mấy ngày nay ta vẫn tránh né Lâm Nhiên, điện thoại không tiếp tin nhắn không trả lời, hắn bảo ta đợi ta lại về trước, mà mấy ngày nay hắn cũng bề bộn nhiều việc nên cũng không rảnh giáo huấn ta. Kỳ thực ta cũng không phải là không muốn thấy hắn, chỉ là ta sợ thấy hắn sẽ nghĩ tới chuyện giữa hắn cùng nàng Tương đại biểu kia, ta sợ ta khống chế không được sẽ thành núi lửa phun trào .

Buổi chiều ta không thèm đếm xỉa tới tin nhắn của Lâm Nhiên bảo ta đợi hắn, sớm chuồn về nhà, tiện thể lừa gạt Lâm chim công về theo, chúng ta ba người mua rất nhiều đồ ăn, uống rượu ca hát giương nanh múa vuốt. Ngay lúc chúng ta quậy phá điên đảo đến mức không ra hình người, Lâm Nhiên đến đá văng cửa nhà ta ra. An Hảo vừa nhìn thấy, lập tức lôi kéo Lâm chim công tự động rời đi, trước khi đi còn săn sóc đóng cửa cẩn thận cho chúng ta. = =

Hắn hùng hổ tiến tới, trừng ta nửa ngày, nói: “Vì sao tránh né anh? !”

Lòng ta chột dạ đáp lại: “Không có. . .Không phải anh rất bận sao, em sợ làm lỡ thời gian của anh.”

Hắn hừ một tiếng, tiến lên kéo ta tha ra cửa: “Qua nhà của anh!”

Ta cả kinh, hỏi: “Để làm chi?”


Hắn quay đầu lại trừng ta: “Để làm chi? Lúc làm anh tức giận em nên chuẩn bị tâm lý đi chứ!”

Ta nghẹn đỏ mặt, kháo! Dựa vào cái gì dựa vào cái gì! Ai chuẩn ngươi cùng mỹ nữ thân thân thiết thiết lại không cho ta cùng bằng hữu HAPPY a! Vì vậy ta liều chết bám lấy cửa nhà không buông tay: “Em không đi! Đây là nhà của em! Là địa bàn của em! Địa bàn của em em làm chủ!”

Hắn nhìn ta nheo mắt hừ lạnh một tiếng: “Hừ, địa bàn của em thì thế nào? Địa bàn của em, anh là địa chủ!”

-_-|||

Ta kháo! Nguyên lai khẩu ngữ tuyên truyền chủ quyền đất đai sinh động còn có một loại phương pháp phá giải như vậy!

Bị hắn lôi kéo đi qua nhà hắn, ta cho rằng sẽ có chuyện gì đó, ai biết hắn đột nhiên lại tâm bình khí hòa đẩy ta ngồi xuống bắt đầu xem TV. Ta ngồi một hồi thật sự là không nhịn được, bèn hỏi hắn: “Nè, anh kéo em tới xem TV sao?”

Hắn liếc mắt ta: “Em muốn vận động hả?”

Ta lẩm bẩm quay đầu không để ý tới hắn, một lát sau lại nhịn không được hỏi: “Anh cũng nói chuyện như thế với Tương đại biểu sao?”

Hắn sửng sốt, sau đó trong mắt chợt hiện lên tức giận, ôm lấy ta sải bước tới phòng ngủ ném ta tới trên giường: “Xem ra không vận động một chút là em sẽ không thành thật!”

【JJ cua đồng, vì vậy các cô nương, nội dung bên dưới các bạn tự mình YY đi. . . Nói thêm, tất cả OOXX giống nhau đều tắt đèn, trời hừng đông = =+】(lời tác giả, ta không có tội a TT____TT)

Ta cùng Lâm Nhiên sóng vai nằm ở trên giường, hai người đều mệt mỏi kiệt sức. Hắn đá đá ta: “Hừm, không nghĩ tới em cũng rất nhiệt tình nha.”

Ta đỏ bừng mặt, toàn bộ xem như cái gì cũng chưa từng nghe.

Hắn lại đá đá ta: “Nào, lại kêu một tiếng anh nghe chút?”

“Kêu gì cơ?”

“Gọi ‘giường’ đi…”

-_-#

Ta rất biết nghe lời gọi: “Giường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui