Nhìn Trần Hãn bị đẩy vào phòng giải phẫu, tim Uông Cẩm Viêm vẫn chưa bình tĩnh lại, tâm trạng khẩn trương rầu rĩ không có giờ phút nào không thôi xé rách linh hồn của y. Nhìn máu tươi đầy tay mình liền thấy hối hận muốn đập đầu vào tường, y thậm chí không dám nghĩ Trần Hãn sẽ ra sao, trong đầu trống rỗng.
Nắm lấy tóc ngồi chổm hổm bên cạnh ghế dựa nơi hành lang, thấp thỏm lo âu khiến toàn thân y ngứa ngáy, trái tim tê dại đến không thở nổi, cho dù có nắm chặt tay mình như thế nào cũng không thể khống chế được toàn thân run rẩy.
Bác sĩ vừa ra khiến Uông Cẩm Viêm sửng sốt xém té xuống đất, quả thật giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đến nỗi không phát giác ra thanh âm run rẩy của mình, “Bác sĩ, hắn thế nào rồi?”
Bác sĩ Hứa lấy khẩu trang xuống vỗ vỗ y, “Đừng lo lắng, không tổn thương đến chỗ hiểm, đẩy tới thẳng phòng bệnh là được rồi!”
Uông Cẩm Viêm kích động còn thiếu mỗi quỳ xuống, “Cảm ơn bác sĩ Hứa!”
Bác sĩ Hứa cười cười có thể hiểu được tâm trạng của y, thật bất ngờ là tình cảm anh em của bọn họ lại sâu đậm như thế.
Cùng đi theo cô y tá tới phòng bệnh, Trần Hãn vẫn còn chưa tỉnh, do mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơi tím bầm, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh.
Uông Cẩm Viêm nắm bàn tay phải đang truyền nước biển của hắn, xúc cảm lạnh như băng. Cẩn thận bọc lại rồi cúi đầu hôn lên, y thật sự rất sợ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã khiến y cảm nhận được mất đi Trần Hãn là một vực sâu đáng sợ đến dường nào.
Y vẫn luôn cảm thấy có bao nhiêu nguy hiểm đều không đủ để sợ hãi, nhưng y đã quên người bên cạnh y. Bây giờ coi như y đã hiểu được loại tâm trạng lo lắng sợ hãi cho đối phương. Y hối hận rồi, hối hận đã không nghe lời Trần Hãn, càng hối hận đã đi ra khỏi cửa cùng Trần Hãn.
Nước mắt nơi hốc mắt rớt xuống trên tay Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm nắm tay Trần Hãn âm thầm khóc.
Qua ngày hôm sau Trần Hãn mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền có một mùi vị quen thuộc luồn vào mũi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết mình đang ở đâu. Đang khó hiểu thì không nhìn thấy Uông Cẩm Viêm đẩy cửa đi vào, trong tay mang bình nước, trông thấy y mở mắt ra liền buông lỏng tay khiến bình nước ngã xuống đất, phát ra một tiếng loảng xoảng, Uông Cẩm Viêm chạy vội đến trước giường, “Anh đã tỉnh rồi! Không khó chịu ở đâu chứ? Cảm giác thế nào?”
Một mớ câu hỏi đập vào Trần Hãn khiến hắn hơi mờ mịt, trên người vẫn còn truyền thuốc tê nên cũng không cảm thấy đau, nhưng mà toàn thân tê dại. Nhìn sắc mặt trắng xanh cùng vành mắt sưng vù cũng biết bị doạ sợ không hề nhẹ, gắng gượng nhếch miệng cười cười, vừa lên tiếng đã lộ ra sự suy yếu, “Anh không sao!”
Uông Cẩm Viêm vui mừng đến tay cũng không biết để đâu, muốn đụng lại không dám đụng, gấp đến độ cào cào lỗ tai.
“Trước tiên em mau nhặt bình nước nóng lên đã!” Nước vẩy ra đầy đất nên hắn sợ tên đầu óc ngốc nghếch này sẽ trượt té mất.
Lúc này Uông Cẩm Viêm mới nhớ tới bình nước trên mặt đất, tay chân nhanh chóng dọn dẹp trên đất sạch sẽ rồi trở lại trước giường bệnh, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Hãn.
Trần Hãn nhìn bộ dáng y cũng biết cả đêm không ngủ, trong lòng không nỡ liền vỗ tay y, “Anh thật sự không sao!”
Trần Hãn chưa nói dứt lời, vừa nói Uông Cẩm Viêm liền không chịu được nữa, cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi!”
Trần Hãn sờ tóc y, từ đỉnh đầu lần ò xuống cổ vuốt ve, “Anh nhận lời xin lỗi của em!”
Mắt Uông Cẩm Viêm đỏ lên nắm lấy tay hắn nằm ở mép giường không nói gì thêm nữa, giờ khắc này rốt cuộc tim mới bình ổn lại.
Trần Hãn nằm viện, Uông Cẩm Viêm tự tay hầu hạ phục vụ mọi nơi mọi lúc không than không oán, ngay cả y tá trưởng nhìn thấy cũng khen y với Trần Hãn, “Bác sĩ Trần, anh thật là may mắn, có một em trai tốt như vậy!”
Uông Cẩm Viêm đang bóc quả quýt, nhìn thấy Trần Hãn đang cười trộm nên giả bộ không có nghe thấy tiếp tục lột vỏ. Trần Hãn cười cười, “Thật sao, em tôi không tốt thế đâu!”
Mãi đến khi y tá trưởng ra khỏi phòng bệnh, Uông Cẩm Viêm mới dám ngẩng đầu lên, Trần Hãn cười chế giễu y, “Ai yô, cảnh quan Uông không sợ trời không sợ đất cũng có lúc xấu hổ à!”
Uông Cẩm Viêm nhét một múi quýt vào miệng hắn chặn lời hắn lại, “Xấu hổ em gái anh!”
Trần Hãn nuốt quýt xuống mới nhớ tới đã ở đây nhiều ngày, “Em không trở về cảnh đội à?”
Uông Cẩm Viêm đưa quýt cho hắn, “Chờ em hút xong điếu thuốc rồi đi về.”
Trần Hãn thở dài, lúc tìm người liều mạng làm bạn đời thì phải chuẩn bị sẵn sàng liều mạng, hắn cũng coi như đã thông suốt. “Tan sở không cần phải gấp gáp tới đây, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, không biết còn tưởng em có họ hàng với gấu trúc đấy!”
Uông Cẩm Viêm gật đầu không lên tiếng.
Những ngày qua y đã suy nghĩ ra một chuyện, giữa lý tưởng và người yêu thì dĩ nhiên người yêu quan trọng hơn nhiều. Nghĩ thông suốt điểm này rồi y liền cảm thấy chuyện cãi nhau lần trước thật quá nhàm chán.
Uông Cẩm Viêm trở lại cảnh đội liền chạy thẳng tới phòng làm việc của cục trưởng Thẩm, nghiêm chỉnh cúi chào.
Cục trưởng Thẩm hơi mơ hồ, “Cẩm Viêm, cháu đang hát cái gì thế?”
Uông Cẩm Viêm đặt thư xin điều chuyển công tác đã được viết xong lên bàn làm việc của ông, “Hy vọng cục trưởng Thẩm sẽ phê chuẩn!”
Cục trưởng Thẩm vừa nhìn thì trong lòng thấy yên tâm, ông đã sớm có ý nghĩ này. Uông Cẩm Viêm là một cảnh sát tốt, điều này không sai, nhưng ông cũng không muốn con trai của chiến hữu cũ của mình cũng liều mạng như chàng mười ba vì nước quên mình. Trước kia đã từng khuyên y, nhưng tính tình của Uông Cẩm Viêm rất giống cha y, nói gì cũng đều vô dụng, lần này y chủ động xin dĩ nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa. “Nghĩ kĩ rồi?”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, “Nghĩ kĩ rồi!”
Cuối cùng cục trưởng Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, “Lúc trước cũng khuyên cháu như vậy nhưng không nghe, bây giờ vì sao đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?”
Uông Cẩm Viêm gãi gãi đầu cười cười, “Cháu thích một người, người ấy nói nếu không đổi công tác thì sẽ không cần cháu nữa, cháu đây không phải nên mau tìm đến ngài sao!”
Cục trưởng Thẩm cũng không bắt bẻ lời y cười thật lòng rồi quở y, “Cái thằng này! Đi làm dân cảnh cũng phải có chừng mực, đừng làm bừa biết không?”
Uông Cẩm Viêm cúi xuống, “Vâng! Cục trưởng Thẩm yên tâm!”
Cục trưởng Thẩm cười, “Đi đi”
Lúc này Uông Cẩm Viêm mới lộ ra vẻ tươi cười, “Cảm ơn bác Thẩm!”
Đi một mạch ra ngoài chỉ hận mình không lắp cánh, về đến nhà ninh canh thật kĩ rồi trở lại bệnh viện với một tâm trạng vui sướng.
Trần Hãn nhìn y vui vẻ như thế liền thấy ngạc nhiên, “Trúng số độc đắc à, đắc ý đến vậy?!”
Uông Cẩm Viêm lấy ly giữ nhiệt ra đưa cho hắn, “Em có một tin tốt và một tin xấu, anh thích nghe cái nào trước?”
Trần Hãn nhấp một ngụm canh liếc mắt nhìn y, “Vậy nghe tin tốt trước đi, đừng nói với anh là em thật sự trúng số độc đắc nha!”
Uông Cẩm Viêm bó tay, “Anh tầm thường quá vậy! Tin tốt là tháng sau em sẽ chính thức trở thành dân cảnh của đồn cảnh sát Đông Phong!”
Canh trong tay Trần Hãn thiếu chút nữa văng ra, nháy mắt một cái suýt nữa cho là mình nghe nhầm, “Không đúng, đợi đã, em lập lại lần nữa, khi nào thì em đổi thành dân cảnh?”
Uông Cẩm Viêm cười đắc ý, “Hôm nay em đã chính thức nộp thư xin điều chuyển, tháng sau chính thức báo danh!”
Trần hãn không dám tin nhìn Uông Cẩm Viêm, “Lãnh đạo của bọn em đồng ý rồi?”
“Đúng vậy! Em nói cục trưởng Thẩm rằng em thích một người, nếu như không đổi công tác thì người đó sẽ đá em mất, nên cục trưởng Thẩm đồng ý rồi!”
Trần Hãn cười lớn, nếu không phải vì thắt lưng bị thương thì hắn cũng muốn nhảy dựng lên ôm lấy Uông Cẩm Viêm hôn hai cái. “Vì sao đột nhiên nghĩ thông suốt vậy!”
Uông Cẩm Viêm thở dài, “Bởi vì em sợ!”
Một câu nói khiến hai người đều không nói gì, tảng đá lớn trong lòng Trần Hãn cuối cùng cũng đã rơi xuống đất, nhưng mà hắn càng vui vẻ chính là vì Uông Cẩm Viêm chịu vì hắn mà vứt bỏ công tác lẫn sự kiên quyết. “Vậy tin xấu đâu?”
Uông Cẩm Viêm cười gian, “Tin xấu chính là, Trần Hãn, đời này em với anh chết thảm đến cùng!”
Trần Hãn đặt ly giữ nhiệt xuống giang hai cánh tay ra, Uông Cẩm Viêm nhích lại gần ôm chặt lấy, không cần quá nhiều ngôn từ để diễn tả tâm trạng của đôi bên.
Lý Hi đứng ngoài cửa chăm chú nhìn hai người ôm nhau rồi lặng lẽ xoay người rời đi.
Uông Cẩm Viêm đi ra từ trên lầu đã nhìn thấy người ngồi bên cạnh bồn hoa, bước chân hơi khựng lại nhưng vẫn đi tới, “Đã tới sao không đi lên?”
Lý Hi không nhìn thấy được một tia dối trá từ trên mặt y, cậu khó hiểu, “Anh không sợ tôi tiếp tục quấn chặt lấy Trần Hãn sao?”
Uông Cẩm Viêm khẽ cười, “Là của tôi thì ai cướp cũng sẽ không đi, có thể cướp được thì đã nói lên là không đáng để tôi yêu!”
Rốt cuộc Lý Hi đã hiểu vì sao mình lại thua hoàn toàn như vậy, vô luận ở trên phương diện nào cậu cũng biết là Trần Hãn sẽ chọn y. “Vừa nãy tôi đã nhìn qua anh ấy rồi, tôi đến là muốn nói tôi phải đi! Gây nhiều phiền toái cho các anh rồi, tôi rất xin lỗi.”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, “Tôi sẽ chuyển lời cho hắn giúp cậu!”
Lý Hi ngẩng đầu nghìn vị trí phòng bệnh của Trần Hãn rồi xoay người rời đi. Bởi vì sự tuỳ hứng và ngu xuẩn của cậu mà cậu đã mất đi một người đàn ông tốt, bây giờ dĩ nhiên đã có người biết quý trọng người đàn ông tốt này.
Uông Cẩm Viêm lên xe, do dự một hồi vẫn lấy di động ra gọi cho Trần Hãn, “Lý Hi đi rồi!”
“Ừ!” Trần Hãn rất bình tĩnh, đây có lẽ là kết quả tốt nhất. Hắn tin rằng Lý Hi sẽ tìm được một người thích hợp với cậu.
“Không muốn nói gì sao?” Uông Cẩm Viêm nhìn ngoài cửa xe trêu ghẹo hắn.
“Có, anh muốn ăn súp tôm cay do em làm!” Nghĩ tới đây hắn đã thèm chảy nước dãi.
Uông Cẩm Viêm liếc mắt, “Bác sĩ Trần, em phải chịu trách nhiệm nói anh biết rằng anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Cúp điện thoại, mặt trời chiếu rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng vui vẻ, có bạn đời tốt không phải mới là khởi đầu của một cuộc sống hạnh phúc sao?!
-Hoàn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...