Oan Gia Lăn Lên Giường

Hai người đều khôi phục công việc bình thường, cuộc sống lại trở về như lúc trước, nhưng mà tâm tình của Trần Hãn đã thay đổi rất nhiều, thay đổi là càng xác định rõ và kiên định hơn. Hắn mong muốn chỉ là có một người yêu cùng làm bạn dọc đường mà thôi, và Uông Cẩm Viêm bằng lòng làm người ở bên hắn. Nhưng mà vừa về tới bệnh viện thì không cần đối mặt với Lý Hi nữa, còn chưa nghĩ ra phải nói gì liền được báo rằng Lý Hi đã xuất viện, điều này khiến cho Trần Hãn nhẹ nhõm không ít, hắn và Lý Hi thật sự đã vuột mất lẫn nhau.

Gần đây Uông Cẩm Viêm lại làm một vụ án tử đặc biệt, Trần Hãn về đến nhà nhưng Uông Cẩm Viêm vẫn chưa trở về, suy nghĩ một chút cũng không để ý lắm, lúc trước y cũng ít khi tan làm giờ bình thường.

Một mình đọc sách ở phòng khách, Uông Cẩm Viêm trở lại, vừa vào nhà vừa thở hổn hển kịch liệt, xem ra giống như chạy một mạch đi về. Trần Hãn để sách xuống, “Ở sau có chó săn đuổi hay sao mà em thở gấp thành thế này!”

Uông Cẩm Viêm thở hồng hộc một hồi cười cười, “Lên lầu có chút vội vàng!”

Trần Hãn cười cười cũng không chú ý.

Qua vài ngày Trần Hãn phát giác ra có gì đó không được bình thường, Uông Cẩm Viêm nhận vài cuộc điện thoại lạ, đều là gọi đến nhưng không lên tiếng, y thở hồng hộc chạy lên lầu cũng không chỉ một hai lần. Nhưng mà Uông Cẩm Viêm là điển hình phái ngoan cố, dùng cách cứng rắn khẳng định không được. Trần Hãn cũng không lên tiếng, ở trong lòng chú ý nhiều hơn.

Lại qua một tuần lễ sau, Trần Hãn tan việc về nhà, phát hiện ở trước cửa một phong bì màu trắng, mặt trên dùng bút màu máu đỏ viết địa chỉ nhà bọn họ, phía dưới không có ghi địa chỉ người gởi.

Trước hết không đề cập tới chuyện thời đại tin tức phát triển mà còn có mấy người sẽ đi viết thư, cái phong bì quỷ dị này cũng đủ khiến Trần Hãn sinh nghi, nhất là khoảng thời gian này cách cư xử của Uông Cẩm Viêm rất kỳ quái.

Cũng không để ý tới việc mở thư riêng tư là phạm pháp các loại, dùng dao chạm trổ rạch phong bì ra, bên trong không phải là một bức thư, là một bức tranh, vừa mở ra khiến tim Trần Hãn thiếu chút nữa bắn ra ngoài.

Trên tờ giấy trắng A4 là một bức tranh đơn giản, một người nhỏ nhỏ toàn thân đều là máu còn ngực cắm một con dao. Đây là thư đe doạ. Mọi chuyện khác thường gần đây cũng liên quan đến nhau, nghĩ đến cá tính kích động không để ý hậu quả của y, Tràn Hãn lo lắng đến tay run rẩy, hơn thế nữa là loại nguy hiểm vô hình này.


Uông Cẩm Viêm trở về liền thấy sắc mặt Trần Hãn không được tốt lắm, đang ngồi ở phòng khách rõ ràng cho thấy là đang đợi y, “Sao sắc mặt khó coi vậy, không thoải mái à?”

Trần Hãn quyết định muốn nói chuyện đàng hoàng với y, hôm nay người ta đã tìm tới tận cửa, hiển nhiên là chuyện tình rất nghiêm trọng. “Chúng ta nói chuyện một chút đi!”

Uông Cẩm Viêm cười cười, đi tới bên cạnh hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, “Nói chuyện gì?”

Trần Hãn cũng lười quanh co vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề. “Gần đây em bị người khác uy hiếp phải không?!”

Uông Cẩm Viêm nhìn hắn cũng biết là không dối gạt được, “Là có người quấy rầy, nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì.”

Trần Hãn vừa nghe liền bùng nổ, cầm thư đe doạ buổi chiều ra, “Vừa gọi điện vừa theo dõi, bây giờ thư đe doạ cũng đưa tới của rồi mà em còn nói đây là chuyện nhỏ?”

Uông Cẩm Viêm liếc nhìn nhưng không đọc bức thư, vẫn không coi ra gì như cũ. “Bọn họ chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao, cũng khá hù doạ được người nhát gan.”

Trần Hãn phát cáu, “Muốn anh nói gì mới được đây, cái này không khác gì liều mạng hết!”

Trần Hãn nổi nóng trước khiến Uông Cẩm Viêm cũng nóng đầu lên, “Nếu làm nghề này mà bị chút thủ đoạn thấp hèn này mà bị hù dạo thì đã sớm đổi nghề về nhà dỗ con nít rồi. Đã nói là không có chuyện gì lớn đâu, đừng nghiêm trọng như thế được không.”


Trần Hãn hoàn toàn nổi giận, “Em là trâu à, cái gì cũng không sợ! Nhưng em đã từng suy nghĩ cho cảm thụ của anh chưa, bị người khác theo dõi, gọi điện thoại nặc danh, gởi thư đe doạ, anh suốt ngày cmn đều lo lắng đề phòng.”

Uông Cẩm Viêm cũng không muốn tiếp tục ầm ĩ về vấn đề này, y biết Trần Hãn lo lắng cho y, nhưng y thấy việc hắn lo âu thật sự không cần thiết. Làm cảnh sát chính là công việc như vậy, nếu y rút lui cũng thật có lỗi với bộ cảnh phục trên người y.

Từ sau ngày hai người cãi nhau liền bắt đầu chiến tranh lạnh, Trần Hãn quyết định chuyện này nhất định phải có kết quả, nếu cứng rắn không được thì sẽ tới mềm.

Uông Cẩm Viêm nhức đầu từ cả hai phía, càng điều tra vụ án càng sâu thăm thẳm, cũng không phải là không có người bị tình nghi chó cùng rứt giậu, nhưng càng vào loại thời điểm này lại càng không thể buông lỏng cảnh giác. Trong lòng nghĩ chờ vụ án kết thúc thì khúc mắc của Trần Hãn cũng sẽ không còn, nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã được chứng minh là sai một trăm phần trăm.

Hai người mới vừa cãi vã xong còn ở giai đoạn chiến tranh lạnh, Trần Hãn thật sự không thể bỏ thể diện mà đi đón Uông Cẩm Viêm, hơn nữa với cái tính cách cổ chấp của y, có chịu lên xe hắn hay không cũng là một chuyện. Nghĩ đến Uông Cẩm Viêm sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào mà mình lại không thể làm gì khiến hắn khó chịu muốn đập đồ đạc.

Uông Cẩm Viêm trở về, hai người nhìn lướt nhau nhưng đều không nói lời nào, Uông Cẩm Viêm sờ sờ mũi chạy vào bếp tìm đồ ăn. Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, nhưng nhìn thức ăn được để lại cho y trong phòng bếp khiến Uông Cẩm Viêm vừa buồn cười vừa thở dài. Bởi vì những cái khác thì dễ bàn, nhưng chuyện về nguyên tắc thì không thể nhượng bộ, không nghĩ ra biện pháp giải quyết làm Uông Cẩm Viêm sốt ruột đến phát bực. Vừa cầm di động mới nhớ sinh nhật của Trần Hãn sắp đến, nghĩ tới đây Uông Cẩm Viêm liền có một sáng kiến.

Trần Hãn mới vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh liền thấy Uông Cẩm Viêm đang thay quần áo, cau mày tim đập liên hồi, “Đi đâu?”

Uông Cẩm Viem cười, “Đi siêu thị một chuyến!”


Trần Hãn nhìn y phải đi liền đứng không yên, kéo y lại, “Anh đi chung với em.”

Uông Cẩm Viêm sửng sốt, suýt thốt ra hai chữ ‘khỏi cần’ nhưng lại nuốt xuống trong bụng, “Được!”

Xe của Trần Hãn để ở bệnh viện, dọc đường hai người không nói gì nhưng đều đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào. Từ siêu thị trở về, bầu không khí đã được xoa dịu hơn rất nhiều, Uông Cẩm Viêm liếc trộm hắn nhưng y vẫn không nói lời nào, chỉ thở dài dùng vai đụng hắn một cái, Trần Hãn ngoảnh đầu lại nhìn y, “Có chuyện thì mau nói!”

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không!” Uông Cẩm Viêm nhận thua trước, giận dỗi với người yêu của mình thật sự không phải là chuyện gì thú vị.

Trần Hãn không còn cách nào, hắn cũng không muốn ầm ĩ nữa, nhưng tính cách bướng bỉnh đến chết của người này, chuyện gì cũng dễ nói duy chỉ có công việc là nói cũng vô dụng. “Tôi cũng chỉ là xen vào việc của người khác mà thôi, ngày cảnh quan Uông là ai chứ, siêu nhân cứu vớt thế giới, dĩ nhiên sẽ không để chút chuyện nhỏ này vào mắt rồi.”

“Em cảm kích còn không được sao?!” Uông Cẩm Viêm cười cười chân chó.

Trần Hãn thở dài, “Đi nhanh đi, trời sắp mưa rồi.”

Hai người đang đi đột nhiên một chiếc xe tải xuất hiện trước mặt hai người, Uông Cẩm Viêm vừa nhìn người trên xe xuống lập tức kéo Trần Hãn, “Chạy mau!”

Trần Hãn lập tức quay đầu lại, mới vừa chạy hai bước thì ở phía sau cũng xuất hiện mấy người mặc áo đen, cầm gậy bóng chày trong tay chặn lối đi.

Con đường này rộng cỡ bốn người, hai người bị chèn ở chính giữa đứng lưng tựa vào nhau. Uông Cẩm Viêm vừa nhìn tình huống này liền biết là người ta đã theo vết từ lâu rồi chờ y chui vào bẫy. “Lát nữa có khe hở thì bỏ chạy ngay, đừng tỏ làm anh hùng.”

Không đợi Trần Hãn trả lời bên người có một người đi tới, nhìn từng người có chút mơ hồ, cấp trên nói là một người, đây có hai người, gã không muốn tăng thêm phiền phức. “Ai là Uông Cẩm Viêm?”


“Tôi!” Hai người cùng nhau trả lời. Uông Cẩm Viêm nghiến răng, “Đừng có nhào vô góp vui nữa, đây không phải là chuyện đùa.”

Trần Hãn không để ý tới y, nhìn chằm chằm người nọ. “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

Nhìn tình huống này, người vừa tới cũng bất cần, “Lên, giạy dỗ thật tốt vào!”

Người ở hai bên cùng nhau vọt tới, Uông Cẩm Viêm và Trần Hãn cần phải huy động toàn bộ sức lực, nói gì cũng đã trễ rồi.

Uông Cẩm Viêm ở học viện quân sự không phải là hạng tầm thường, bắt lấy tay của một người trong đó rồi vặn một cái làm đối phương bị đau mà thả gậy bóng chày trong tay ra, Uông Cẩm Viêm lăn một vòng trên mặt đất nhặt gậy bóng chày lên, ở bên kia Trần Hãn cũng cướp được một cái, nhưng dù sao đối phương cũng có nhiều người, chỉ trong chốc lát hai người đã rơi vào thế hạ phong.

Uông Cẩm Viêm đè một người lại chợt nghe truyền đến tiếng còi cảnh sát ở xa xa, dĩ nhiên đám người này cũng nghe thấy được nên tay chân luống cuống cả lên, Uông Cẩm Viêm vừa muốn thở phào thì sau gáy cảm giác được một làn gió vút qua, còn chưa kịp tránh thì có người nhào tới y, tiếng vũ khí xuyên thấu da thịt vang lên ở bên tai. Trần Hãn lăn một vòng trên mặt đất rồi nằm không nhúc nhích. Đám người kia hô lên, “Mau lên xe!”

Uông Cẩm Viêm không để ý tới việc đuổi theo bọn chúng, ôm lấy Trần Hãn gọi to, “Trần Hãn, Trần Hãn!”

Trần Hãn mở mắt ra, bên hông đau đến xé tim xé phổi khiến hắn suýt không thở nổi, chỉ cảm thấy ẩm ướt một mảng. “Em không sao chứ?”

Uông Cẩm Viêm cũng sợ đến điên rồi, tay cảm thấy ướt đẫm, không cần nhìn cũng biết là chảy nhiều máu, “Không sao, anh thật giỏi, không được ngủ, chúng ta lập tức đi bệnh viện!”

Trần Hãn nghe được y nói không sao thì đầu bắt đầu choáng váng, muốn cười nên hơi nhếch khoé miệng lên rồi từ từ mất đi ý thức, ký ức sau cùng là Uông Cẩm Viêm ghé vào lỗ tai hắn hô to xé nát tâm can: “Trần Hãn…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui