Nó cùng Huỳnh Lệ Anh xuống nhà. Phía dưới, Hà My vẫn đang cười nói vui vẻ với đám Hàn Phong. Từ nhỏ Hà My đã quen thân với bọn họ, bây giờ gặp lại hàn huyên cười rách cả miệng.
Thực ra Hà My cũng không xinh đẹp quá, so với Huỳnh Lệ Anh còn thua xa. Lê Hà My chỉ nổi tiếng với vẻ ngoài baby dễ thương, một cô bé loli chính hiệu.
- A, Vy Khánh, em ngồi xuống đây. Anh kể cho em chuyện này hay lắm. - Hạo Thiên cười sằng sặc kéo tay nó ngồi xuống ghế. Huỳnh Lệ Anh ngồi đối diện nó, còn Hà My ngồi sát Dương Hàn Phong.
- Hồi nhỏ, haha, thằng Phong nó hay nghịch dại lắm, nó cho chó quậy nát vườn hoa nhà Hà My. Cuối cùng để chuộc lỗi, thằng Phong đã...nhận lời đính ước của con bé. Hahaha, buồn cười...
Quạ quạ quạ...
Một đàn quạ đen bay qua đầu Hạo Thiên.
Mọi người ngồi nghe sắc mặt ai cũng như muốn giết người, duy chỉ có Hà My cười vui vẻ, tiếp tục:
- Chuyện hồi con nít mà anh vẫn nhớ à. Em nhớ từ lúc đó lúc nào anh Phong cũng mua kẹo cho em. Ngon lắm luôn ấy.
Dương Hàn Phong chưa kịp phản bác đã bị Huỳnh Lệ Anh chặn miệng lại. Cô nhìn Hà My, ánh mắt khinh khỉnh:
- Xin lỗi nha cô bé. Mấy viên kẹo đó là tôi cho Hàn Phong, anh ấy không ăn nên mới vứt lại cho cô. Đừng tưởng bở.
- Chị...- Hà My mím môi, quan sát thật kĩ khuôn mặt của Huỳnh Lệ Anh và nó. Nhận ra làn da của Huỳnh Lệ Anh có chút kem dưỡng trắng cùng đôi nổi màu đỏ đào xinh đẹp, có nghĩa là cô đã makeup nhẹ trước khi đến đây. Hà My chống cằm, cắn một miếng táo, mỉa mai:
- Chị Lệ Anh này, mỗi ngày đều makeup như vậy chắc tốn thời gian lắm nhỉ, mà chắc quen rồi nên mới được điêu luyện vậy. Haizz, chẳng bù cho em, ngày ngày chỉ biết thoa chút son, may mà trời phú cho em nhan sắc không cần đến makeup.
- Đúng rồi, em không cần phải makeup đâu. Em cần phẫu thuật thẩm mỹ cơ. - Huỳnh Lệ Anh ném ánh mắt như mấy phát tát về phía Hà My. Hà My tức không nói nên lời.
Dương Hàn Phong thấy tình hình méo ổn tí nào, bèn liếc mắt ra hiệu cho Hạo Thiên đào bới câu chuyện. Hạo Thiên gật gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hí hửng hỏi:
- À Hà My, em dễ thương như vậy, đã có sơ mi trắng nào bên cạnh chưa?
Hà My cười “duyên dáng”:
- Nào có chứ, em vẫn nhớ lời hẹn ước của em với anh Phong mà...
Nó ghen đến nổ mắt, định đốp lại vài câu. Huỳnh Lệ Anh vội chặn nó lại, dùng biểu cảm để thể hiện “để chị chỉnh con tiểu tam thối này”. Cô không muốn Dương Hàn Phong thấy nó phản ứng mạnh như vậy thì coi khinh tình cảm của nó.
Không biết từ khi nào, Huỳnh Lệ Anh cô lại thật muốn bảo cô gái tên Mạch Vy Khánh kia.
Có lẽ cô gái này đang làm cho Dương Hàn Phong hạnh phúc, cô phải bảo vệ hạnh phúc của hai người họ.
Hạo Thiên cười haha:
- Em vẫn đợi thằng Phong đấy à? Thôi rút ngay đi em ơi, em không có cơ hội đâu. - Tự nhiên anh nghe Hà My nói câu đó mà rất khó chịu. Cô gái Hà My này không phải rất mặt dày sao? Bạn gái của người ta còn ở ngay trước mặt mà đã dám hô hào gào to muốn cướp chồng người ta rồi.
Hà My mạnh dạn:
- Đến bây giờ em vẫn chưa có bạn trai đều là vì anh Phong mà.
Huỳnh Lệ Anh cười khinh khỉnh:
- Thật không, hay chỉ là an ủi cho sự xấu chó éo ai thèm ngó vậy?
- Sao chị lại cứ móc méo em miết thế? Em gây thù gì với chị à? - Hà My không chịu nổi nữa, đứng bật dậy khiếu nại với Huỳnh Lệ Anh.
- Chị thích. - Huỳnh Lệ Anh dửng dưng.
Hà My bặm chặt môi, nếu còn ở đây một phút giây nào nữa chắc cô ta nổi điên mất.
- Em xin lỗi, em ngửi thấy mùi hôi thối quá, em lên phòng trước đây.
Cô ta giẫm chân bình bịch đi lên cầu thang. Huỳnh Lệ Anh tất nhiên không nhường cô ta một câu nào:
- Chính mình phát ra những câu hôi thối đó, chạy đâu cho hết mùi. Haizz, không khí thoáng hơn rồi đấy.
Hà My đóng sầm cửa.
Nó cười tít mắt nhìn Huỳnh Lệ Anh, ghé tai cô nói nhỏ:
- Haha, chị lợi hại quá.
- Vẫn còn thua em. Chị học của em cả đấy. - Huỳnh Lệ Anh cười vui vẻ.
Ngồi chơi được một lúc nữa, Huỳnh Lệ Anh cáo biệt nó, ra về. Không quên dặn nó canh chừng Lê Hà My. Nếu cần có thể bày cho nó 1001 cách trị tiểu tam nhanh gọn nhất. Nó gật đầu, cười tít. Đưa cô về xong, không nói không rằng lập tức lại lên phòng. Trên môi vẫn nở nụ cười.
Biết là bị giận, Dương Hàn Phong lại cong đít theo đuôi nó lên phòng. Tay hắn giữ chặt cánh cửa trước khi bị nó đóng sầm lại. Nó nhìn hắn, lại cười.
Dương Hàn Phong tất nhiên cũng thắc mắc, bèn ngớ ngẩn hỏi:
- Sao em cười suốt thế?
- Vì buồn.
- Em buồn gì?
- Buồn cười. Hỏi cc vậy cũng hỏi.
Nó đá đít Dương Hàn Phong ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Đám Hạo Thiên ở dưới cười đứt dây cót. Haha, Vy Khánh mà nói như thế là giận thật rồi. Khổ thân Dương Hàn Phong, nằm không cũng trúng đạn. Rõ ràng là tự Hà My châm ngòi lửa giận trong nó, vậy mà hắn lại là kẻ gánh chịu.
Haizz, cuộc sống mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...