“Tam nương! Tam nương ~ Tam nương ~ “
“Hừ, ngươi cái tiểu tổ tông còn biết đến ah.” Quẳng xuống may vá.
“Tam nương tốt nhất rồi, ta vừa nghe Tiểu Tranh Tử nói xong cũng đã chạy tới, nhanh cho ta xem một chút, nhanh cho ta xem một chút!” Bóp vai! Đấm lưng! Bưng trà!
“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi một chút đã, xem ngươi vội vàng chưa kìa.” Tiếp nhận chén trà, đưa một ngón tay, mắt phượng nhướng lên ” Đây này.”
Oa ha ha, tay nghề của Tam nương, có thể nói không thua bởi trong hàng dệt bằng máy trong nội cung, xúc cảm này, hoa văn này, quan trọng nhất là thiết kế, chi tiết, tỉ mỉ!
Mục Phong Bảo có nhân tài ah! ! Có nhân tài! !
“Cảm ơn Tam nương! !” Hận không thể hôn nàng hai cái.
“Trước đừng có cám ơn ta, ân, còn có.” Ngón tay tiêm gầy nâng lên, một tấm khăn lụa hơi mỏng màu trắng nhạt nhẹ nhàng che trên khuôn mặt Thanh Đồng, “Ha ha, ta đã nói màu này rất hợp với ngươi đi, quả nhiên.”
Đẹp mắt đẹp mắt, có thể, “Dùng làm gì?”
“Che mặt.” Thổi trà, hời hợt.
“Che mặt làm gì vậy? Đương gia đã gặp ta rồi nha.” Nghiêng đầu.
“Ngươi đây không hiểu a, ngươi là bái kiến rồi, thế nhưng mà ngươi dùng nữ trang hắn chưa thấy qua ah, cùng hắn toàn bộ lộ ra, còn không bằng thừa dịp cảnh ban đêm chỉ lộ mắt to ngập nước, làm chơi ăn thật!”
Tam nương! Người thực tài ba! Đừng nhìn bình thường phong phong tao tao, lập kế hoạch tuyệt đối nghiêm túc, ánh mắt kia cũng là rất đặc biệt, hơn nữa một tay thủ nghệ cực tốt, nghe nói nàng trước khi vào lâu đài là một nhân vật vô cùng nổi tiếng.
“Đợi chút nữa ngươi đến chỗ Thất Nương tắm cánh hoa, buổi tối trở về chúng ta liền thay y phục!”
Thanh Đồng nghe được chỉ biết ngây ngốc gật đầu, mấy nương hơn hẳn mẹ ruột ah!
Mùa hè trời tối muộn, nhưng thời tiết oi bức, cho nên ở bên trong lâu đài nếu mùa hè có tiệc liền đi Thanh Thạch viện (viện đá xanh), chỗ đó thanh nhã đặc biệt không nói, cũng không có muỗi.
Thanh Thạch viện, tên như ý nghĩa đều là xây bằng đá xanh, nhưng đá xanh này so với đá xanh tầm thường bất đồng, trong nội viện bàn ghế đá đều là ngọc, vốn là một khối ngọc thạch tự nhiên chế tạo ra, đông ấm hè mát ôn hoà, ám dạ lưu quang.
Trong nội viện lại trồng một ít cây dây leo màu xanh, quả thật là nơi để đi vào buổi đêm hè.
Cảnh ban đêm không bàn mà hợp ý nhau, mang lên mấy bàn tiệc rượu, lại điểm hơn mấy chén thuỷ tinh nhỏ, thích ý nói không nên lời. Nguồn :
Qua ba lần rượu, “Một năm không thấy, Nghiêm đại ca vẫn không thay đổi.” Ngưỡng mộ.
“Mộng La thế nhưng càng duyên dáng, xem ra Tạ đại bá muốn sớm ngày mời ta uống rượu mừng đi.” Rót rượu, cạn chén.
“Mộng La chưa bao giờ nghĩ tới lập gia đình, chỉ cần có thể mỗi năm tới nơi này cùng người của toàn bộ lâu đài, cùng Nghiêm đại ca tụ họp, ta rất vui vẻ rồi.” Xấu hổ.
“Nào có chuyện không lấy chồng, nếu coi trọng ai, đại ca đi nói cho ngươi!”
“Nghiêm đại ca so với ta lớn hơn mấy tuổi, không biết đại ca năm nay có …” Mặt càng đỏ.
Leng keng, leng keng.
Mọi người quay đầu lại, nơi nào vang đến âm thanh lục lạc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...