Bạch gia
Bảy giờ tối, tất cả mọi người đều có mặt ở Bạch gia để ăn mừng, Lục Như Ân mang vẻ mặt hầm hầm, khó ở chờ đợi Âu Tĩnh Kỳ đến để xử lý anh.
Âu Tĩnh Như thấy chị dâu tương lai của mình bày ra gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống khi nhắc đến anh trai thì nuốt nước bọt khẽ nói với Dạ Khải Hiên: “Em thấy lần này anh trai của em lành ít dữ nhiều rồi, chị ấy trông rất đáng sợ.”
Lục Đình Quân bĩu môi rồi chậc chậc vài tiếng: “Lần này không ai cứu được anh ấy đâu, anh ấy có bị chị em xử đẹp cũng là do anh ấy tự chuốc lấy.”
Nửa tiếng trôi qua vẫn không thấy Âu Tĩnh Kỳ xuất hiện, lửa giận trong người của Lục Như Ân lại bùng lên, được lắm, Lục thiếu gia không những không đến mà còn không nghe điện thoại nữa, tốt nhất là biến mất luôn đừng xuất hiện trước mặt cô không là anh tiêu chắc, cô nhất định sẽ cắn chết anh.
Bỗng điện thoại của Lục Như Ân reo lên, thấy người gọi tới là kẻ mình đang muốn cắn chết cô bực bội nghe máy, há miệng chưa kịp thốt ra thành lời thì bên kia Âu Tĩnh Kỳ đã lên tiếng trước: “Ân Ân! Anh đang ở căn biệt thự bên cạnh Bạch gia, em hãy qua đây đi, anh có chuyện muốn nói riêng với em, chuyện rất quan trọng.” Lục thiếu gia nghiêm túc nhấn mạnh bốn chữ cuối cho cô nghe.
Lục đại tiểu thư còn chưa kịp mở miệng đáp lại câu nào thì anh lại cúp máy, cô nhìn màn hình điện thoại cố kìm nén cơn giận của mình, cô chưa bao giờ muốn mắng anh như lúc này, tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không một tháng sau anh cũng đừng hòng gặp lại cô.
Lục Như Ân đứng dậy nói với mọi người vài câu rồi rời đi, Âu Tĩnh Như hỏi nhỏ Bùi Gia Linh: “Chị ấy đi đâu vậy?”
Bùi Gia Linh nhún vai lắc lắc đầu rồi đáp lại với giọng điệu đùa giỡn: “Có lẽ là đi đánh anh của em chăng?”
“Thế em có cần phải gọi xe cấp cứu đi theo chị ấy không?” Âu Tĩnh Như bật cười hùa theo lời đùa giỡn.
Những người ở gần đấy nghe được đều phì cười, nếu là thật thì tối nay Âu Tĩnh Kỳ chỉ có nhập viện mà thôi, không thoát khỏi kiếp nạn này.
Lục Như Ân đi nhanh sang căn biệt thự nằm bên cạnh Bạch gia, đây là nơi mà Âu Tĩnh Kỳ đã mua lúc trước nói cái gì mà muốn ở bên cạnh cô, bây giờ thì đây sẽ là nơi khiến anh bị bầm dập nhanh nhất.
Bình thường thì Lục đại tiểu thư phải lái xe đến bây giờ chỉ cần vài bước là tới nơi, cô khởi động hai bàn tay, nhất định anh sẽ cảm nhận được đau đớn nhanh hơn.
Lục Như Ân đi vào bên trong, chân vừa mới đặt xuống nền gạch thì tất cả đèn trong biệt thự sáng rực lên, cô giật nảy mình sau đó đứng hình, hai mắt mở to hết cỡ khi thấy khắp nơi đều được trang trí bằng hoa hồng đỏ, Lục đại tiểu thư có cảm giác như mình đang lạc vào cả một vườn hoa hồng vậy.
Hướng mắt về phía cầu thang, cô lại một lần nữa kinh ngạc, bất ngờ khi nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ xuất hiện với bộ quần áo mà anh đã mặc vào cái ngày cô và anh gặp nhau ở Ý.
Âu Tĩnh Kỳ mỉm cười chậm rãi cất bước về phía của bạn gái, đứng trước mặt của Lục Như Ân nụ cười của anh càng tươi hơn: “Chắc em cũng đã đoán ra được anh sắp làm gì đúng không?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác, bất ngờ của Lục Như Ân anh đã không nhịn được mà véo mặt cô một cái: “Anh xin lỗi vì đã không nghe máy của em, chỉ vì thời gian chuẩn bị mọi thứ của anh có hạn nên anh mới tắt máy dồn hết tâm trí vào việc mình cần làm.
Thật ra có một vài điều em vẫn chưa biết, cái ngày chúng ta gặp nhau ở Ý em có từng nghĩ đó không phải là chuyện tình cờ, duyên trời sắp đặt không?”
Lục Như Ân nhíu mày hai mắt hơi nheo lại nhìn Âu Tĩnh Kỳ đầy nghi hoặc, ý của anh là… cô cả kinh trợn ngược đôi mắt thốt lên: “Anh đừng nói với em tất cả đều được anh sắp đặt từ trước đấy nha?”
Âu thiếu gia khẽ gật đầu cười cười thú nhận tất cả: “Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, anh luôn tìm cách chọc ghẹo, gây sự với em là vì muốn em chú ý đến anh.
Sau khi biết em đến Ý thì anh đã chạy theo còn cố tình tạo ra một cuộc gặp gỡ đầy tình cờ, những chuyện diễn ra ở Ý hầu hết đều nằm trong kế hoạch của anh, lúc đấy anh còn lên kế hoạch muốn cầu hôn em ở đó luôn đợi khi em đủ tuổi liền kéo em đi đăng ký kết hôn trước, chỉ là vẫn chưa kịp làm gì thì gã One đã chia cắt chúng ta một thời gian khá dài.”
Lục đại tiểu thư ngây người đứng hình khi nghe anh nói, cô vẫn chưa thể tin được tất cả mọi chuyện đều do anh sắp đặt, điều này thật sự rất khó tin.
“Không chỉ có vậy mà lúc em về anh đi đón em cũng là do anh cố tình tạo cơ hội để đến đón em, mặc dù lúc đó anh đã quên hết tất cả mọi chuyện nhưng trong lòng anh vẫn bồn chồn, nôn nao muốn gặp em, khi em trở về anh lại cố tìm cách lượn lờ trước mặt em, kiếm chuyện với em.
“ Lời nói vừa dứt Âu Tĩnh Kỳ quỳ một gối xuống tay cầm hộp nhẫn giơ ra trước mặt của Lục Như Ân: “Tính cả thời gian chúng ta bắt đầu yêu nhau thì anh đã chờ đợi cái ngày này mấy năm rồi, anh không muốn chờ nữa, anh không muốn cái danh phận bạn trai này, anh muốn em cho anh danh phận mới là chồng của em.
Vì vậy, Ân Ân, em đồng ý lấy anh nha.”
Lục Như Ân khẽ cười, đảo mắt nhìn căn biệt thự đầy hoa hồng trước mắt, để trang trí và chuẩn bị số hoa hồng này trong khi thời gian còn chưa tới một ngày Âu Tĩnh Kỳ đúng thật là rất cao siêu, cơn tức giận nãy giờ cũng đã biến mất, cô gật đầu ừm nhẹ một tiếng, vươn bàn tay trái của mình ra cho anh đeo nhẫn vào.
Âu Tĩnh Kỳ không giấu được sự vui vẻ mừng rỡ hạnh phúc vội đeo nhẫn vào ngón tay của Lục Như Ân.
Ngay khi đeo xong anh đứng dậy ôm chặt lấy cô: “Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã đồng ý.”
Âu thiếu gia đặt một nụ hôn lên môi của cô, nụ hôn vốn rất nhẹ nhàng nhưng anh không khống chế được, nghị lực bay xa khiến nụ hôn dần trở nên sâu hơn, táo bạo hơn.
Khi Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân nắm tay quay trở lại Bạch gia thì đã gần chín giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...