Bùi Chi Nhật sau khi hay tin thì ngay lập tức định vị vị trí của Lục Như Ân nhưng lại không được, anh gọi điện thoại báo cho chị gái của mình biết chuyện ngay: “Chị hai! Em không thể định vị được vị trí của chị Như Ân, dường như có người đã tắt đi rồi.”
“Không thể nào, ngoại trừ Như Ân thì không có ai biết tắt định vị đâu, hơn nữa chị dám chắc bọn chúng không phát hiện ra định vị lại là đôi bông tai của Như Ân, nếu vậy thì chỉ có một khả năng là Như Ân tự tắt định vị mà thôi, rốt cuộc cậu ấy đang có âm mưu gì thế? Chi Nhật! Em nhớ phải tập trung quan sát, nếu như Như Ân bật định vị nhớ gọi cho chị ngay.” Bùi Gia Linh cau mày suy nghĩ, trong lòng thật muốn mắng người bạn thân này, có chuyện gì cũng không báo cho cô cùng mọi người biết trước.
“Vâng ạ, à phải rồi, còn một chuyện nữa ạ, anh Paul đã quay trở về rồi, không chừng anh ấy cũng sẽ tham gia vào việc giải cứu chị Như Ân.”
“Chị biết rồi.” Bùi Gia Linh đáp lại sau đó cúp máy, cô thở dài một hơi khi nghe tin Paul quay về, cô vốn dĩ không có mấy thiện cảm với người tên Paul này, mặc dù là bạn nhưng người này vô cùng nguy hiểm, gian xảo, lúc này cũng thần thần bí bí khiến cho cô không biết đường nào mà lần, trước giờ Bùi Gia Linh chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Paul.
Bùi Gia Linh đem mọi chuyện báo lại cho Lục Đình Quân biết, anh nghe xong thì nhẹ nhõm phần nào, bây giờ chỉ có thể đợi chị gái của mình ra tín hiệu mà thôi.
Cùng lúc này, gã Tom đã đưa Lục Như Ân về nhà của gã, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, gã nhìn cô với cặp mắt đầy thèm thuồng, ham muốn.
Tom cảm thấy không thể nào chờ được nữa, bên dưới của gã đã cứng hết rồi, gã vội vàng tháo thắt lưng, cởi quần dài của mình ra.
Ngay khi chiếc quần được cởi xuống, một lưỡi dao sắc bén đặt ngay cổ của Tom, gã cứng đờ nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn, Lục Như Ân đang cầm một con dao đưa ngay động mạch cổ của gã, khóe môi của cô hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, cô chậm rãi cất giọng nói: “Bất ngờ lắm đúng không? Anh đúng là một kẻ ngu ngốc, cũng phải thôi, anh sống bằng nửa thân dưới, **** ***** lên não rồi, làm gì nghĩ được mấy chuyện khác.”
“Cô, cô muốn gì? Cô có tin chỉ cần tôi la lên thì người của tôi sẽ xông vào đây bắt cô không hả? Đến khi đó kết cục của cô sẽ thảm lắm đấy.” Tom run rẩy, sợ hãi xanh cả mặt nhưng vẫn cố mạnh miệng đe dọa.
“Tôi sợ quá đi mất.” Lục Như Ân bày ra vẻ mặt sợ hãi không thể nào giả trân hơn được nữa, cô cười khẩy một tiếng rồi thu lại nụ cười trên môi: “Anh cứ gọi bọn họ vào thoải mái nếu như không muốn chính bản thân anh trở thành bia đỡ đạn cho tôi.
Tom! Anh có biết tôi ngoại trừ là tiểu thư của Lục gia còn là gì không? Ngoại trừ cái danh Lục đại tiểu thư, tôi còn được người khác gọi với một cái tên là Angel.”
Giọng nói đều đều, nhẹ nhàng của Lục Như Ân đã thành công khiến cho gã Tom sợ trắng bệch cả mặt, cả người run bần bật, gã nhớ đến lời đồn, những người đã từng nhìn thấy mặt của Angel đều toàn là người đã chết.
Lục Như Ân rất hài lòng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của gã Tom, một tay vẫn giữ lấy con dao đang kề trên cổ của gã, tay còn lại cô lấy điện thoại gọi cho Paul: “Cậu mau đến đi, tớ gửi địa chỉ rồi đấy, nhớ cẩn thận một chút và đem vài người theo.”
Dứt lời, Lục Như Ân cúp máy quăng điện thoại sang một bên, cô từ từ bước xuống giường, đứng thẳng người đối diện với Tom: “Anh mau nói cho tôi biết, tại sao lại cho người đến giết người của Dạ Tử Môn và Bạch gia? Tốt nhất là nên thành thật một chút, nếu anh dám có nửa lời giả dối thì tôi đảm bảo anh sẽ có một cái chết đau đớn nhất.”
“Tôi nói, tôi nói, thật ra tôi không biết gì hết, tôi chỉ làm theo những gì mà ngài One căn dặn mà thôi, ngài ấy nói Dạ Tử Môn cùng Bạch gia đã diệt sạch Thái gia đồng thời còn làm cản trở con đường làm ăn của ngài nên ngài mới bảo tôi cho người giết chết tất cả.” Tom kinh sợ khai ra hết mọi chuyện, bây giờ giữ được cái mạng là quan trọng nhất.
One? One là ai? Trước giờ cô chưa từng nghe đến cái tên này, trong đầu của Lục Như Ân bất chợt nhớ lại ngày tiêu diệt Thái gia, ngày đó cũng có một tên lạ mặt xuất hiện còn dám gọi cô là thiên thần bé nhỏ, không lẽ là hắn ta? Lục Như Ân ấn mạnh con dao vào cổ của Tom khiến cho cổ của gã bắt đầu chảy máu: “Nói, One là ai?”
“Tôi không biết, trước giờ tôi chỉ nhận lệnh của ngài từ xa mà thôi, từ lúc trở thành người của ngài tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngài.” Tom run sợ đến mức sắp đứng không vững, gã chắp tay cầu xin cô: “Tôi cầu xin cô hãy tha mạng cho tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được, xin đừng giết tôi.”
Lục Như Ân nở một nụ cười quỷ dị khiến cho gã không rét mà run, cơ thể càng run rẩy kịch liệt hơn.
Làm gì có ai chọc điên Angel này rồi mà có thể sống sót? Hơn nữa gã cũng đã nhìn thấy mặt của cô, nhìn thấy bộ mặt ác quỷ này, muốn sống sót là không thể nào.
Những thuộc hạ của gã Tom hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đã bị giết chết, một cái chết đau đớn, thê thảm vô cùng.
- ------------------------------------------------------
Gần một tiếng đồng hồ sau, Bùi Chi Nhật phát hiện tín hiệu, anh ngay lập tức gọi điện báo cho chị gái biết, vừa nhận được định vị, Bùi Gia Linh cùng Lục Đình Quân và người của Dạ Tử Môn đã chạy đến nơi đó nhanh nhất có thể.
Vừa đến nơi, bước vào bên trong, Âu Tĩnh Kỳ cùng mọi người đứng hình, cả kinh khi thấy khắp nơi đều là xác chết, Âu Tĩnh Kỳ bàng hoàng, vội vã chạy đi tìm Lục Như Ân, cánh cửa phòng mở tung ra, nhìn thấy Lục Như Ân ngồi co ro, ôm người ở một góc trong căn phòng, gần đó chính là xác của gã Tom, thấy gã chỉ mặc quần lót sắc mặt của anh tối sầm lại, điều khiến cho Âu Tĩnh Kỳ kinh hãi hơn đó là cái đó của gã Tom đã bị cắt đứt.
Trước mặt, Âu Tĩnh Kỳ không thể nào suy nghĩ nhiều được, anh tiến nhanh đến gần Lục Như Ân ôm chầm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an: “Đừng sợ, không sao nữa rồi, tôi cùng mọi người đã đến rồi, cô đã an toàn.” Nghe tiếng nức nở của người trong lòng, Âu Tĩnh Kỳ chau mày, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, đau lòng, hận bản thân vì đã không bảo vệ tốt cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...