Quay trở lại phòng khách, Âu Tĩnh Kỳ nhíu mày, không tin vào mắt mình, sao câu nào Lục Như Ân cũng đánh dấu hết vậy? Không hiểu hết luôn sao? Vậy từ nãy giờ cô có nghe anh giảng không thế? Âu Tĩnh Kỳ mím môi búng mạnh vào trán của Lục Như Ân khiến cho cô đau mà la lên, một tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, tay còn lại cô đánh vào vai của anh một cái: “Sao anh lại búng trán em? Anh có biết nó đau lắm không hả? Anh có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?”
Đối với Lục Như Ân mà anh còn phải thương hoa tiếc ngọc sao? Âu Tĩnh Kỳ thật sự không hiểu vì nguyên nhân gì mà có thể khiến cho Lục đại tiểu thư thay đổi một cách chóng mặt như thế, chắc chắn là muốn chơi khăm anh rồi, bây giờ trong đầu anh không chỉ xuất hiện hai chữ yêu tinh mỗi khi gặp cô mà còn luôn nhắc nhở rằng người con gái này có độc, hơn nữa còn là độc cực mạnh.
Âu Tĩnh Kỳ lườm lườm cảnh cáo Lục Như Ân: “Sau này chăm chú nghe giảng một chút đi, những bài tập này lúc nãy tôi đã giảng qua hết rồi, vậy mà làm không được là sao hả? Nếu cô mà còn không chăm chú nghe tôi giảng thì cô không xong với tôi đâu, tới lúc đó thì đừng hỏi sao nước biển lại mặn.”
“Cái đó thì em cần gì hỏi anh chứ? Em cũng biết tại sao nước biển mặn mà, vì nó có hàm lượng NaCl cao.” Lục Như Ân hất cằm, tự tin đáp trả lại một cách dứt khoát.
Dạ Khải Hiên cùng Trần Hữu, Vân Sơn và một số thuộc hạ đứng gần đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Âu Tĩnh Kỳ điều chỉnh lại nhịp thở của mình, trong phút chốc anh thật sự rất khâm phục những thầy cô đã từng dạy cho Lục Như Ân, họ có một cơ thể vô cùng khỏe mạnh nếu không thì chắc bọn họ đã lên máu tụt máu với Lục đại tiểu thư này rồi.
Anh vuốt ngực bình ổn lại tâm trạng sau đó giảng lại cho Lục Như Ân hiểu.
Lục Như Ân nhịn cười đến đỏ cả mặt, suýt nữa thì phát ra tiếng rồi khi nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ tức mà không thể làm gì được.
Hơn sáu giờ chiều, trước khi rời khỏi Dạ Tử Môn, Lục Như Ân vẫy vẫy tay chào tạm biệt Âu Tĩnh Kỳ không quên kèm theo là một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp: “Hẹn gặp mọi người vào buổi đấu giá tối nay.”
Lục gia
Lục Như Ân vừa quay về đã nghe Bùi Gia Linh phàn nàn, không cho phép Bùi Chi Nhật tiếp xúc với Ngô An Nguyên nữa, cô cảm thấy những gì mà Bùi Gia Linh đang lo lắng là đúng, ai biết được Ngô An Nguyên đang nghĩ gì, bày trò gì chứ? Không biết chừng anh ta đang muốn dụ dỗ Bùi Chi Nhật để điều tra về cô.
Lục Như Ân ngồi xuống giường ngay bên cạnh của Bùi Chi Nhật, tay vươn lên xoa xoa đầu của anh, lên tiếng: “Chi Nhật! Chị không ngăn cấm em kết thêm bạn, không cản việc em làm bạn với Ngô An Nguyên, bởi vì chị biết em sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ điều gì về chị cả, nhưng chị muốn nhắc nhở với em rằng hãy giữ khoảng cách với Ngô An Nguyên, anh ta là một kẻ ăn được cả trai lẫn gái đấy, người tình của anh ta xếp dài từ đây cho tới thành phố C còn được nữa.” Sau khi biết chuyện Ngô An Nguyên tiếp cận Bùi Chi Nhật, cô đã ngay lập tức cho người điều tra, nhìn số người tình của anh ta mà cô suýt nữa thì choáng cả đầu.
“Em biết rồi ạ, chị cứ yên tâm về chuyện này.” Bùi Chi Nhật gật gật đầu đáp, anh nuốt một ngụm nước bọt khi nghe Lục Như Ân bảo Ngô An Nguyên có thể ăn cả trai lẫn gái, trong lòng thầm thốt lên: “Sao trên đời này lại có một người trăng hoa như thế vậy chứ?”.
Đam Mỹ H Văn
- -----------------------------------------------------------
Tám giờ tối, Lục Như Ân diện lên người một chiếc váy màu đỏ rượu có phần tay dài để che đi vết thương đã kết vảy, Bùi Chi Linh khoác lên mình bộ vest màu đen, hôm nay Bùi Gia Linh đi theo Lục Như Ân với tư cách là một vệ sĩ.
Đến buổi đấu giá, Lục Như Ân cùng Lục Đình Quân vừa bước vào đã ngay lập tức có người tiến đến dẫn hai người ngồi vào vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Lục Đình Quân liếc mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh có tên của Âu Tĩnh Kỳ liền quay sang nói nhỏ với chị gái: “Chị hai! Nghe nói chị đã bắt đầu theo đuổi anh Tĩnh Kỳ rồi, chị thật sự là đang nghiêm túc với chuyện này sao?”
Lục Như Ân nghiêng đầu, khóe môi đã tạo thành một đường cong, dáng vẻ đầy ngả ngớn, bỡn cợt cất giọng hỏi ngược lại em trai của mình: “Em đoán xem chị là đang nghiêm túc hay chỉ là vui đùa?”
Nhìn bộ dạng này của Lục Như Ân thì không cần phải nói thêm gì nữa, Lục Đình Quân dám chắc chắn chị gái của mình chỉ là đang săn con mồi mà thôi, không hề có chút gì đó gọi là nghiêm túc, anh thở dài lắc đầu bất lực: “Chị à, chị mà cứ như thế thì sau này không khéo sẽ bị nghiệp quật đó, cứ ngỡ mình là gà ai ngờ chỉ là một hạt thóc bé nhỏ.”
Lục Như Ân bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, trước giờ chỉ có cô là kẻ thao túng người khác, cô tuyệt đối sẽ không để người khác thao túng mình đâu, tuyệt đối không bao giờ.
Nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ cùng Dạ Khải Hiên xuất hiện, hai người họ cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, Lục Như Ân cười cười đổi chỗ với em trai.
Dạ Khải Hiên bật cười thích thú trước bộ dạng có phần đáng yêu của Lục đại tiểu thư, anh hơi đưa người về phía trước, nghiêng đầu hỏi: “Như Ân! Em có hứng thú với món đồ nào sắp được mang lên đấu giá không? Nếu có thì để cho anh vợ của anh giành về cho em.”
Âu Tĩnh Kỳ liếc xéo người em rể này, cái gì mà giành về chứ? Còn lâu anh mới vung tiền cho Lục Như Ân.
Lục Như Ân mỉm cười phẩy phẩy tay: “Em không có hứng thú với mấy món đồ này, em đến đây chỉ là vì anh Tĩnh Kỳ thôi.”
Mô phật! Âu Tĩnh Kỳ sởn da gà, mặt mày vặn vẹo khó coi, yêu tinh lại phun độc rồi, cũng may anh là người miễn nhiễm với mấy chất độc ngọt ngào chết người này, nếu không anh đã chết dưới tay yêu tinh này từ lâu rồi.
Buổi đấu giá rất nhanh đã bắt đầu, Lục Như Ân tựa hẳn người của mình vào chiếc ghế, buổi đấu giá thật nhàm chán, những người đến đây ngoại trừ việc giành lấy món đồ mình muốn còn phô trương thân thế, độ giàu có của mình.
Vốn dĩ buổi đấu giá này chỉ khiến cho Lục Như Ân nhàm chán, nhưng rồi một người đàn ông xuất hiện tiếp cận cô sau buổi đấu giá khiến cho cô cảm thấy buồn nôn, ghê tởm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...