Oan Gia Hai Đời


“Ngủ đi.

” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn Lại Vân Yên nói hai chữ này, cúi đầu cởi giày.

Hắn không trả lời nàng, Lại Vân Yên cũng không có gì ngạc nhiên, xoay người lên giường.

Sáng sớm ngày thứ hai Lại Vân Yên tỉnh dậy, tự mình dọn dẹp chăn nệm trên nhuyễn tháp bỏ vào rương, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Sống nhiều năm như vậy, buổi tối ngủ nghĩ phải mất công tự thân sắp sếp dọn dẹp giường đệm, vẫn nên nghĩ cách thoát ly khổ ải, sơm ngày được tiêu dao mới tốt
Sáng sớm hôm nay Ngụy Cẩn Hoằng không cùng Lại Vân Yên đi thỉnh an, Lại Vân Yên cũng thở phào một hơi.

Ngụy gia và Lại gia đều thuộc tầng lớp sĩ phu, Ngụy Cẩn Hoằng năm nay 18 tuổi, nếu như mọi việc diễn ra giống đời trước, hắn hiện đang là hàm lâm học sĩ.

Theo lệ thường Hoàng đế tham dự triều chính, sẽ bồi dưỡng vài con cháu của các thế gia đại tộc, nếu ngày mai nàng về nhà lại mặt trùng với ngày hắn lên triều, ngày mai nàng ắt bị phụ thân răn dạy một phen.

Vì ngày mai là ngày về Lại phủ, Lại Vân Yên cả ngày đều rất yên tĩnh, thỉnh an xong liền về phòng, đâm kim giật chỉ, thêu thùa giết thời gian.

Nha hoàn gợi ý nàng đi hoa viên một lát, nàng cũng không đi.

Bà tử bên chủ viện buổi chiều có tới nói Ngụy mẫu gọi nàng qua giúp bà xử lý việc nhà, Lại Vân Yên đi một chuyến, nói bản thân tuổi còn nhỏ, không có năng lực xử lý việc nhà.

Nàng đời trước vào cửa không lâu, từ chối vài lần sau đó tiếp nhận quyền quản gia trong tay Ngụy mẫu.

Từ đó nàng có hầu hạ Ngụy mẫu như hầu hạ Lão Thái Quân đi chăng nữa, Ngụy mẫu cũng dần không còn vừa lòng nàng, cho nên về sau bà ta đối xử hà khắc với nàng như vậy, nghĩ đến cũng do "băng dày ba thước không thể nào do cái lạnh của một ngày".

Ngẫm lại, Lại Vân Yên cũng cảm thấy chính mình làm không thoả đáng, cho dù hảo tâm và có năng lực, nhưng nào có con dâu mới nào gả vào cửa chưa đến một năm đã đoạt quyền quản gia trong tay bà bà?
Sau này Ngụy mẫu chán ghét nàng, đúng là không trách được bà ta, là nàng không khéo léo, phạm sai lầm, xứng đáng bị người chán ghét.

Cho nên lần này Lại Vân Yên tính đến ngày nàng rời khỏi Ngụy phủ, nàng sẽ không tiếp nhận sự vụ của Ngụy gia.

**
Ngày mai phải về nhà mẹ đẻ, đêm nay Ngụy Cẩn Hoằng sau khi về phòng, Lại Vân Yên phúc lễ với hắn xong, không lên tiếng nữa.

Thời điểm này nên ít nói tốt hơn.

Nàng không mở miệng, Ngụy Cẩn Hoằng quan sát nàng vài lần thấy không có manh mối liền nằm xuống, Lại Vân Yên thấy hắn đã ngủ, liền đi ra gian ngoài, châm một cái ngọn đèn nhỏ, tiện thể ngủ ở giường nhỏ bên ngoài.

Giường nhỏ bên ngoài là để nha hoàn gác đêm ngủ, đương nhiên không thoải mái tinh xảo như giường ở gian trong, nhưng chỉ cần không cùng phòng với Ngụy Cẩn Hoằng, cho dù chỉ cách nhau một khoản cách nhỏ, Lại Vân Yên cũng cảm thấy ít áp lực hơn.

Sáng sớm thức giấc, Lại Vân Yên đột nhiên bừng tỉnh, nàng trở mình liền từ trên giường ngồi dậy, nhìn bóng người đang đứng trước bình phong.


“Ngụy đại nhân?”
“Hử.


Lại Vân Yên cười cười, “Ngài thức dậy thật sớm, giờ nào rồi?”
“Giờ Dần.


“Ngài đang muốn gọi nha hoàn tiến vào sao?”
“Ừ.


“Xin chờ thiếp một lát.

” Lại Vân Yên vươn tay, châm ngọn nến trên giá cắm.

Nàng đứng dậy xỏ giày, đem giường nệm chăn thu nhập thu thập gọn gàng, quay đầu lại đón nhận ánh mắt Ngụy Cẩn Hoằng đang lẳng lặng nhìn về phía nàng.

Lại Vân Yên hướng hắn cười, lấy khăn che miệng vào gian trong.

Thông báo đi ra ngoài, ngay sau đó nha hoàn bà tử lần lượt đi vào trong, trong hồi môn của Lại Vân Yên có tám nha hoàn, bốn bà tử và hai mươi gã sai vặt, sáng sớm hôm nay họ phải đến sân viện thỉnh an Ngụy Cẩn Hoằng.

Lại Vân Yên dẫn theo nha hoàn bà tử đến chỗ Ngụy mẫu, bà dặn dò vài câu, lúc này mới mang theo lễ vật mênh mông cuồn cuộn về hướng Lại phủ.

Một đường ra chính thành hướng bắc, nếu đi thẳng thêm năm dặm nữa là thẳng đến Lại gia, sắp về đến nhà mình, Lại Vân Yên nhẹ xốc mành liếc mắt nhìn bên ngoài mắt một cái, bị Đỗ Quyên vươn tay ngăn cản cản.

“Ngài chờ về phủ mới có thể lộ mặt.

” Đỗ Quyên khẽ cười nói, còn nhìn thoáng qua vị kia đang tĩnh tọa ở kia một bên, bộ dáng cô gia thẳng như tùng bách trộm liếc mắt một cái.

Lại Vân Yên đạm mạt cười không nói.

Nếu không phải đang mang theo bốn bà tử bà bà phái đi theo, sợ các bà đánh giá nàng đanh đá chua ngoa phát hiện nàng và Ngụy Cẩn Hoằng lục đục, nàng đã không mang theo hai đại nha hoàn khiến nàng chán ghét này.

Một nha hoàn nho nhỏ cũng dám ra tay cản nàng, Lại Vân Yên nghĩ đời trước bản thân đúng là quá không câu nệ tiểu tiết, mới khiến nha hoàn tôn ti chẳng phân biệt.

“Đi xuống.

” Sau khi bị Đỗ Quyên cản tay, Lại Vân Yên nhàn nhạt ra lệnh.


“Dạ?” Đỗ Quyên khựng lại một chút.

“Lăn xuống đi.

” Lại Vân Yên lạnh mặt ra lệnh cho nàng ta, nâng cằm hướng ngoài xe.

Bộ dáng uy nghiêm không tiếng động kia khiến không khí bên trong xe ngựa bất giác căng thẳng, Đỗ Quyên đột nhiên dập đầu, sau sau đó liền vén rèm ra ngoài, chờ xe ngựa đi chậm lại mới nhảy xuống.

Một khắc khi nàng ta nhảy xuống xe ngựa, nghe được tiếng nàng ta thút thít khóc.

Bách Hợp còn đang quỳ gối một bên, lúc này ngẩng đầu hốt hoảng liếc mắt nhìn Lại Vân Yên một cái.

Lại Vân Yên tay chống đầu, lười để ý tâm tư của nha hoàn bọn họ, nhắm mắt lại suy nghĩ sự tình.

Nếu sự tình không thay đổi, Lại gia và Ngụy gia vẫn sẽ xảy ra một hồi tranh đấu, Ngụy Cẩn Hoằng cùng nàng đều biết những việc này sẽ phát sinh, hắn khẳng định sẽ có cách ứng phó mới, mà nàng hiện tại rõ ràng đang ở dưới tầm mắt hắn.

Hắn là Ngụy gia trưởng tử, mà nàng hiện nay là nữ nhi Lại gia đã gả ra ngoài, nếu như bị hưu trở về, tuy rằng có huynh trưởng bảo hộ nàng, nhưng người trong tộc cũng sẽ để nàng sống ẩn dật mà thôi.

Cho nên, nhiều năm sau tranh đấu, cho dù nàng cảm kích nhưng lại đang trong hoàn cảnh bất lợi, hơn nữa không biết những sự việc huynh trưởng sắp gặp phải, có thể đem lời nàng nói nghe vào tai hay không.

**
Tiến vào Lại gia, đi chính đường bái kiến phụ thân Lại Du, Lại Vân Yên chính thức cùng Ngụy Cẩn Hoằng chia làm hai đường, nàng đi nội viện, còn hắn đi theo tộc nhân Lại gia nhập yến tiệc.

Vừa đến hậu viện, Lại Vân Yên lệnh cho tổng quản gọi Hạnh Vũ, Lê Vân lại đây.

“Thỉnh an đại tiểu thư.


“Thỉnh an đại tiểu thư.


Hạnh Vũ, Lê Vân tới gần quỳ gối trước mặt Lại Vân Yên.

Lại Vân Yên cười bảo Xuân bà bà và Lại bà bà đang ở trong phòng lui ra: “Các ngươi lui đi ra ngoài trước.


Hai bà tử nhìn nhau, đáp lời: “Vâng” rồi lui xuống.

Lại Vân Yên để lại hai nha hoàn ở phòng trong nói chuyện, rất nhanh huynh trưởng Lại Chấn Nghiêm đã vội vàng tới hậu viện, vẫy lui nha hoàn và gã sai vặt, hướng Lại Vân Yên nhíu mày hỏi: “Chuyện của Đỗ Quyên là như thế nào?”

“Có người nói cho huynh biết.

” Lại Vân Yên kéo tay áo huynh trưởng cười duyên nói.

Lại Chấn Nghiêm xụ mặt nhìn nàng.

“Ta ngày thường quá dung túng nàng ta, khiến cho nàng một nha hoàn có tư cách gì trước mặt cô gia ra lệnh cho ta, nếu không phạt nàng, có khi sau này bên cạnh ta chẳng có người biết lo lắng.

” Lại Vân Yên cẩn thận nhìn sắc mặt huynh trưởng, thấy hắn nhíu mày lắc đầu nhìn nàng, vẻ mặt bất mãn nàng giống như mấy năm trước, tức thì trong lòng nàng cười khổ một tiếng.

Hắn và bọn họ không giống nhau, không phải trọng sinh.

Nàng đúng là thiếu người giúp đỡ.

Lại Vân Yên khó khăn kìm lại sự chua xót nhẹ nói: "Muội biết chuyện Tống di nương.


“Chuyện gì?” Lại Chấn Nghiêm híp híp mắt, mặt mày trẻ tuổi lúc này trầm xuống.

Lại Vân Yên không hiểu đời trước trên mặt huynh trưởng lúc nào cũng âm lãnh, không ngờ trong thâm tâm huynh trưởng phải gánh chịu nhiều chuyện như vậy.

Đời trước nàng không phải đối mặt với bão giông nhiều, vẫn do nàng quá ngây thơ.

“Biết chuyện bà ta hại chết mẫu thân.

” Lại Vân Yên nhìn hắn nói: “Biết ba năm trước đây mẫu thân bị hạ độc, phụ thân cũng biết chuyện này.


Lại Chấn Nghiêm nghe vậy thân hình cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn Lại Vân Yên liếc mắt một cái, liền đi ra trước cửa, ngó trái phải liền đóng cửa lại quay sang nhìn Lại Vân Yên lạnh lùng nói: “Muội biết mình đang đang nói cái gì không?”
“Ta biết được,” Lại Vân Yên không biết làm sao, nhớ tới huynh trưởng nhiều năm bảo hộ, nước mắt không kìm được dâng đầy “Vân Yên biết ca ca bảo hộ ta rất vất vả.


“Muội……” Thấy nàng khóc, bị cử chỉ của nàng làm cho bối rối, Lại Chấn Nghiêm trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì mới ổn, hắn hoà hoãn lại mới hỏi: “Tại sao muội biết?”
“Tự muội phát hiện,” Lại Vân Yên quay mặt đi, lấy khăn lau nước mắt, rũ mắt nói: “Trước khi xuất giá muội có đến thư phòng một chuyến cáo biệt phụ thân, ta đi đường nhỏ trước kia huynh từng dẫn ta đi, bước lên mấy bậc thang, trước nha hoàn vài bước, ở ngoài cửa nghe không biết phụ thân mắng ai một câu nghiệt tử, còn nói muốn đón con vợ lẽ ở Tô Nam về, chăm sóc Tống di nương.


"Đón con vợ lẽ trở về chăm sóc Tống đi nương?" Lại Chấn Nghiêm nghe vậy, lặp lại từng câu từng chữ.

“Đúng vậy.

” Lại Vân Yên gật đầu nói.

Lại Chấn Nghiêm ngồi xuống ghế, ngừng một chút, híp mắt nhìn lên, cùng muội muội nói: “Muội nửa đường đuổi nha hoàn xuống xe ngựa, chính là để ta nhanh chóng tới tìm muội hỏi chuyện, nói với ta việc này?”
“Vâng, ta suy nghĩ mấy ngày, trong lòng rất bất an.

” Lại Vân Yên cúi đầu nhìn giày của mình thở hổn hển hai ngụm khí: “Ta lúc này mới nhớ tới năm đó ta hôn mê ba ngày, nương không còn, huynh vì sao phải khóc.



Nói đến đây, Lại Vân Yên hối hận đan xen, huynh trưởng bảo hộ nàng nửa đời, nàng đến khi rời khỏi Ngụy phủ mới biết được huynh trưởng ở Lại gia gian nan ra sao, tuy rằng về sau nàng và hắn hợp lực dốc sức, nhưng huynh trưởng nhiều năm công tâm kế, bức tử con vợ lẽ, khiến phụ thân lâm bệnh, hắn gánh chịu điều tiếng âm độc từ người ngoài.

Nhiều năm sau, tân đế tiền nhiệm không còn trọng dụng Lại gia, khiến cho bọn họ chỉ có thể âm thầm mưu tính, sau tuy kết đảng chi tranh cuối cùng thượng vị, nhưng trong đó không biết phí bảo nhiêu sức lực.

Sống lại một đời, không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể giúp huynh trưởng tiết kiệm công sức đi đường vòng.

Lại Vân Yên đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay áo Lại Chấn Nghiêm, cong chân quỳ gối trước mặt hắn, cắn răng nói: “Ca đau lòng ta, Vân Yên biết được, ca ca, Vân Yên sẽ không tạo thêm phiền thoái cho người.


Dứt lời nhớ tới lúc kết đảng chi tranh, để đón nàng về nhà, hắn không tiếc kết thù với Ngụy Cẩn Hoằng, nàng nhịn không được liền khóc rống lên.

Thấy nàng khóc, Lại Chấn Nghiêm nghi ngờ hỏi: “Mấy ngày này muội ở Ngụy gia xảy ra chuyện gì? Cẩn Hoằng khi dễ muội? Tại sao ta không nhận được tin tức?”
Hắn hỏi liên tiếp ba câu, Lại Vân Yên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt rưng rưng mỉm cười hỏi: “Nếu hắn khi dễ ta ca ca tính thế nào?”
“Hắn nếu là đối với muội không tốt, hừ……” Lại Chấn Nghiêm lạnh lùng nở nụ cười: “Ta ắt có biện pháp thu thập hắn.


“Ca ca.

” Lại Vân Yên lại nghe hắn nói như vậy, nhịn không được đem mặt gác trên đùi hắn cọ cọ.

Đời trước nàng không hiểu mới khiến hắn thân hãm trong nhà tù Lại gia còn phải vì nàng nhọc lòng.

“Hắn khi dễ muội?” Lại Chấn Nghiêm nhịn không được hỏi, cho dù hắn biết tiểu muội thông tuệ, hắn đối với Cẩn Hoằng cũng vừa lòng, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho nàng.

Trong nhà có hắn che chở, ai cũng không dám khi dễ nàng, chỉ có thể tôn kính, nhưng Ngụy gia nơi đó, hắn đúng là không thể kiểm soát được hoàn toàn.

“Hắn nào làm gì ta, ca ca, huynh biết hắn là quân tử mà.

” Lại Vân Yên cười nói, đem muôn vàng suy nghĩ trong lòng đều im lặng giấu đi.

Lúc này chỉ cần Ngụy Cẩn Hoằng không bàn đến chuyện hòa li, nàng biết được dựa vào tình thế hiện nay, nàng không lên tiếng được nữa chữ.

Ở Lại gia, ca ca cứ việc vẫn là đích trưởng tử, nhưng Tống di nương còn sống sờ sờ, mà bất công là đứa con kia của Tống di nương còn sống rất nhiều năm, ca ca nàng cách lúc tiếp quản Lại gia phải đi qua một con đường dài.

Lần này rời đi Ngụy gia, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, thuận thế mà làm.

“Chuyện con vợ lẽ muội không nghe lầm?” Lại Chấn Nghiêm luôn âm trầm vuốt tóc nàng hỏi.

“Không nghe lầm, bất quá Vân Yên cũng không xác định thật giả, ca ca vẫn nên cho người kiểm tra tốt hơn.

” Lại Vân Yên cũng biết huynh trưởng không phải người dễ tin tưởng người khác.

Chính cái người mà trong mắt người ngoài âm độc tàn nhẫn, lại là người lúc sinh tiền đối xử với nàng tốt nhất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui