Đầu tháng 11, hôn kỳ của Sầm Nam Vương và Chúc Tuệ Phương đến.
Lại Vân Yên phỏng chừng sau hôn lễ của bọn họ, cách thời điểm vụ Dục Nam án kết án cũng không còn xa.
Đến lúc định ra án tử thì Tết Âm Lịch vừa đến, tiếng pháo hoa năm mới sẽ gột rửa vết máu của năm cũ.
Từ cổ chí kim, người đứng trên cao trong hệ thống phân cấp là người luôn phải suy tính đong đếm thiệt hơn, mà bá tánh mệt mỏi bôn tẩu cả năm lại trở thành những người không phải tính toán nhiều.
Giao tình giữa Lại Vân Yên và Chúc Tuệ Phương là chuyện mọi người đều biết, cho nên trước hôm xuất giá hai ngày, Lại Vân Yên đến Lại phủ.
Vốn dĩ buổi tối hai người đều muốn ngủ chung để dễ bề tâm sự, nhưng Lại Vân Yên là phụ nhân đã lập gia đình, ngày thường còn ổn, nhưng bây giờ đang là lúc gần xuất giá, đã là tức phụ của người ta không thể ngủ chung với khuê nữ sắp gả. Điều này làm cho Lại Vân Yên ảo não không thôi, giận dỗi phàn nàn với Chúc Tuệ Phương: “Sớm biết như vậy, chờ ngươi cử hành hôn lễ, ta mới gả ra ngoài, như thế chúng ta đêm nay vẫn có thể ngủ chung.”
Chúc Tuệ Phương cười mà không nói.
Lại Vân Yên nhìn gương mặt không trang điểm mà vẫn đỏ hồng của nàng ấy, trong lòng có chút buồn, cái mũi đã hơi cay cay, nhưng trên mặt vẫn cười tươi.
Nàng đúng là rất vui mừng khi bằng hữu tốt đời này vẫn như cũ gả cho nam nhân khiến nàng ấy hạnh phúc cả đời, Sầm Nam Vương là người yêu thương thê tử mình cả cuộc đời, nàng cảm thấy may mắn vì nhân duyên của đôi tình nhân này không thay đổi.
“Ngươi nhất định sẽ sống rất tốt.” Lại Vân Yên ngắm khuôn mặt nàng ấy, nhịn không được nói.
Chúc Tuệ Phương bèn nở nụ cười, lôi kéo nàng ngồi xuống bên người mình: “Đừng có mãi đứng nói chuyện với ta.”
Lại Vân Yên "Ừ” một tiếng, vừa ngồi xuống, liền dựa vào bả vai nàng ấy.
"Ngươi làm sao mà vẫn thích làm nũng như trước kia vậy.” Chúc Tuệ Phương bất đắc dĩ nâng tay nhẹ vuốt tóc nàng.
“Ai, trời sinh.” Lại Vân Yên thở dài nói.
Chúc Tuệ Phương lắc đầu bật cười.
Lúc này có nha hoàn tiến vào bẩm báo, Lão thái quân thỉnh nàng ấy sang. Chúc Tuệ Phương đứng dậy để nha hoàn sửa sang lại xiêm y trên người, quay đầu gợi ý cho Lại Vân Yên: “Ngươi cứ ở đây nghĩ một chút, chút nữa trở về ta lại đánh thức ngươi.”
"Ta không buồn ngủ.” Lại Vân Yên lắc đầu.
“Vậy đi noãn các nấu vài chén trà uống, ta sẽ bảo nha hoàn dâng lên bánh hoa quế mà ngươi thích ăn.”
"Bánh ngươi làm?”
"Tự tay ta làm.” Chúc Tuệ Phương thở dài, lắc đầu mang theo nha hoàn đi.
Một sau Hạnh Vũ vào cửa, cười nói với Lại Vân Yên đang lười nhác nằm trên giường: “Phương tiểu thư nói, điểm tâm đều đã dâng lên, ngoài ra còn có một ít rượu trái cây, rượu *nữ nhi hồng cũng lấy một ít ra mời ngài uống vài chén trước.”
*女儿红: rượu nữ nhi hồng xuất xứ từ vùng Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, đất Giang Nam, Trung Quốc vào thời Tống. Tên gọi ban đầu của loại rượu này là “Hoàng Tửu Thiệu Hưng” (黄酒绍兴酒) nổi tiếng ngang hàng với rượu Mao Đài Quý Châu (贵州茅台) hay Ngũ Lương Dịch (五粮液).
Nguyên liệu chính của rượu này là gạo nếp, nước suối có vị ngọt tinh khiết và vài loại men đặc biệt. Khi rượu đã lên men sẽ có màu vàng nhạt, hương hơi nồng. Nồng độ cồn của loại rượu này hơi thấp, nên phù hợp với cái loại đồ nhắm như hải sản.
Nhà nào có con gái, sẽ chọn vò rượu thơm ngon nhất, vào ngày đầy tháng của bé sẽ chôn xuống đất dưới gốc cây quế hoặc một chỗ kín đáo, đến khi ái nữ xuất giá sẽ đào lên, một phần để con gái mang theo làm của hồi môn, một phần dùng để thết đãi bạn bè, người thân. (Nguồn: Rượu Plus)
"Ta làm sao không biết xấu hổ như vậy?” Lại Vân Yên lập tức ngồi dậy, cười đến đôi mắt cong cong.
Hạnh Vũ nhìn trái nhìn phải, mới quay đầu kinh ngạc hỏi Lại Vân Yên: "Lời này tiểu thư đang nói với nô tỳ à?”
Lại Vân Yên vội đứng lên, nghe vậy cười đi đến trước mặt nàng ấy, bẹo má nàng ấy một chút: “Thật lớn gan, ngay cả ta cũng dám trêu chọc.”
Hạnh Vũ mặt đỏ không nói, thấy nàng ấy hoạt bát hơn đời trước không ít, ý cười bên khoé miệng Lại Vân Yên càng sâu.
Lại Vân Yên mời mấy tức phụ Chu gia đến noãn uống rượu nhâm nhi nhàn thoại hơn một canh giờ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói kinh ngạc bên ngoài đình: "Bây giờ nhóm tẩu tẩu uống rượu vui vẻ đều không gọi ta nữa à?”
Tam tức phụ nhà Chúc nhị lão gia vừa nghe thấy, lập tức cười giương giọng mắng: "Nha đầu chết tiệt, còn không mau mau mời Hậu công tử nhà chúng ta tiến vào.”
Đợi nàng ấy sai sử xong thì đã muộn, Chúc Tiểu Hậu đã xốc màn trướng tiến vào, vừa thấy các nàng đã nhìn lướt qua, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lại Vân Yên và đại tẩu của hắn, hỏi Đại tẩu bên cạnh: “Tẩu tử, rượu này thơm quá, tẩu biết ta thích uống rượu, sao không gọi ta? Có phải mấy ngày nay tiểu đệ đã đắc tội tẩu ở đâu không?”
"Tốt lắm, tốt lắm." Đại tẩu hắn vỗ vỗ lòng bàn tay thở dài: "Đứa nghịch ngợm lớn và đứa nghịch ngợm bé đều tìm đến, ta sắp xong đời rồi.”
Nàng ấy dứt lời, tất cả mọi người trong sảng đều cười phá lên, cho dù Lại Vân Yên thân kinh bách chiến, cũng bị các nàng ấy đùa hơi ngại ngùng, cầm khăn tay che miệng cười khúc khích.
Thấy nàng còn cười, Đại tẩu của Chúc Tiểu Hậu cười chỉ chỉ nàng: "Ta đang nói ngươi đó, còn cười cho được, thật không biết da mặt này lớn lên thế nào nữa.”
"Lớn lên giống Tiểu Hậu ca ca.” Lại Vân Yên chớp mắt trả lời.
Chúc Tiểu không nhìn nàng, nhưng khóe miệng vẫn luôn hàm chứa ý cười lúc này càng sâu một ít.
“Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, ta vừa mới nói có sai đâu?” Chúc gia đại tẩu chỉ vào bọn họ, cười nghiêng ngả.
Mọi người có mặt cũng sôi nổi gật đầu, trong đó có Tam thiếu phu nhân nhà Chúc nhị lão gia cười nói: "Theo ta thấy, Tiểu Hậu công tử da mặt dày hơn Vân Yên một chút.”
“Lời này không sai.” Lại Vân Yên vội vàng nói tiếp: “Tẩu tẩu sáng suốt!”
Mọi người nghe nàng nói đều cười ha ha, Lại Vân Yên lúc này mới dùng một chiếc đũa khác gắp đồ ăn cho các nàng, cuối cùng mới gắp đồ ăn bỏ vào chén của Chúc Tiểu Hậu: “Tiểu hậu ca ca mau mau ăn một ít, nhóm tẩu tẩu hôm nay ăn uống ngon miệng, đều là công của chúng ta.”
Dứt lời, lại rót cho hắn một chén rượu đầy.
"Ngươi thiên vị nha……” Có vị tẩu tử với đôi mắt phượng nhướng lên độ sắp bay lên.
“Không thiên vị, không thiên vị, Thần tẩu tẩu cũng mau uống một chén.” Lại Vân Yên vội nhấc bầu rượu đi đến trước người nàng ấy.
Vị phu nhân ấy liền cười ngăn cản bầu rượu của nàng: "Thôi, cứ để Tiểu Hậu ca ca ngươi uống cả đi, bên ta đâu thiếu.”
“Tẩu tử thích nói đùa, các ngài biết ta thiên vị các ngài nhất, ta đến cửa hàng điểm tâm nào có đồ ăn ngon, có khi nào không nhớ mang đến cho các ngài một phần?” Lại Vân Yên nháy đôi mắt cười nói.
Mọi người nghe được nàng nói lời này, liền lại nở nụ cười, nhưng cũng không giễu cợt nàng.
Vị Lại gia Đại tiểu thư này, xác thật cũng là cô nương tri kỷ, trong đoạn thời gian này, ba tháng sau hôn kỳ là có thể ra khỏi cửa, lâu lâu lại sai người mang mấy thứ vụn vặt sang đây.
Trước đây các nàng cũng không quen lắm với việc này, vì Lại cô nương vốn hướng nội.
Mọi người lúc này có đề tài nói chuyện mới, nhóm nha hoàn dọn đồ ăn thừa xuống, lại dâng món ăn mới lên, sau khi nói chuyện phiếm hồi lâu, có nha hoàn tới bẩm báo hậu viện có việc, muốn thỉnh các phu nhân về thương nghị, bọn họ lúc này mới tan.
Lại Vân Yên là người khác họ, cũng không thể xen vào việc nội trạch nhà người khác nên chỉ tiễn mọi người ra khỏi noãn các, cùng các nàng nói vài lời rồi nhìn các nàng rời đi.
Bên ngoài noãn các gió thổi lạnh, tuy Lại Vân Yên uống rượu vào vừa có một chút say vừa cảm thấy cơ thể ấm lên, cũng bị một trận gió lạnh đánh úp khiến cho run run.
“Áo choàng đâu?” Lúc này, thanh âm Chúc Tiểu Hậu vang lên.
Hắn là người đầu tiên rời đi, lúc này lại quay trở lại, Lại Vân Yên vội hỏi, “Tiểu Hậu ca ca để quên gì à?”
"Không có.” Chúc Tiểu Hậu vội cởi áo lông chồn trên người xuống, khoác khoác lên vai nàng, hỏi: "Nha hoàn bên người ngươi đâu?”
"Đây này.” Lại Vân Yên chỉ chỉ Hạnh Vũ đang cầm áo choàng từ trong noãn các ra: "Ta chỉ mang theo một người hầu hạ, năm người còn lại ta để lại giúp Tuệ Phương sửa sang của hồi môn rồi.”
"Ừ.” Chúc Tiểu Hậu không chút để ý mà nhìn lướt qua áo choàng trong tay nha hoàn, thấy đó chỉ là một chiếc áo choàng viền lông thú, không ấm áp bằng áo của hắn, liền nói: “Ngươi cứ khoác áo của ta.”
Lại Vân Yên nhìn hắn, trong ánh mắt có ý cười.
Trong mắt nàng đầy ý cười, Chúc Tiểu Hậu nhịn rồi lại nhịn, mới không chạm vào tóc nàng, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền để đè lại ý muốn sôi sục, trong miệng cười nói: “Cho ngươi mượn khoác một chút, chút nữa trả lại cho ta, nếu có ai dám bàn tán cái gì, ngày mai ta tìm người đó tính sổ.”
“Về sau tẩu tử nhất định sẽ giận ta đấy.” Lại Vân Yên cười nói.
Đời trước Tiểu Hậu ca ca oán ghét nàng, vì lý do đó mà nàng không dám gặp mặt hắn, sau này hắn chuyển đi Đông Hải xa vạn dặm làm quan nửa đời, từ đó hai người cũng không còn gặp mặt, chỉ có cách hai ba năm, bên Đông Hải sẽ mang lễ vật hắn tặng nàng sang, mới khiến nàng ý thức được Tiểu Hậu ca ca vẫn còn nhớ tới mình.
“Tào gia tiểu thư nghe nói là một cô nương hiểu lý lẽ, sẽ không như thế.” Chúc Tiểu Hậu mới vừa đính hôn vào tháng trước nói.
"Sao ngươi biết? Ngươi lén đi nhìn người ta phải không?” Lại Vân Yên đi theo hắn đi về sân viện của Chúc Tuệ Phương, hơi kinh ngạc hỏi.
"Ừ, trước khi đính hôn cũng có đi nhìn xem.” Chúc Tiểu Hậu cười cười, cũng không vì câu hỏi của nàng mà phật ý.
“Ngươi mới là người nghịch ngợm nhất ấy, ta sợ là bị ngươi dạy hư, ta phải phân trần với ca ca ta rằng không phải trời sinh ra đã nghịch ngợm.” Lại Vân Yên cười nói.
"Ồ vậy ư, chúng ta đi thôi.” Chúc tiểu hậu nhún nhún vai.
Lúc này, trên lối nhỏ cách đó không xa có một gã sai vặt chạy tới, vội vàng hành lễ với bọn họ, bẩm báo ngay với Chúc Tiểu Hậu: “Tiểu công tử, lão gia nhà chúng ta cho gọi ngài sang, Sở Hầu gia tới.”
"Được, ta đi ngay.” Chúc Tiểu Hậu vội đáp, từ trong tay áo lấy ra một bộ dây chuyền vàng nạm hồng ngọc đưa cho Lại Vân Yên: "Đồ mới chế tác đấy, của Phương muội muội là đồ tốt nhất, ngươi kém một hơn một ít, cứ cầm trước, sau này lại tìm đồ tốt cho ngươi.”
Nói đoạn đem đồ vật đưa cho Lại Vân Yên, không nhiều lời nữa, mang theo gã sai vặt bước nhanh rời đi.
Hạnh Vũ nhìn bộ dây chuyền trong bầu trời đông giá lạnh u ám mà vẫn sáng lấp lánh, không khỏi rụt rụt bả vai, nói với Lại Vân Yên: “Tiểu thư, món này e là có hơi đắt tiền nhỉ?”
Lại Vân Yên nhìn kỹ sợi dây chuyền trong tay, thấy đây không hề giống bất cứ món quà tặng nào mà đời trước Chúc Tiểu Hậu tặng nàng, trong lòng có chút nặng nề.
Một đời này, sự tình thay đổi quá nhiều, mấy tháng đầu sau khi nàng sống lại, còn có một quỹ đạo nhất định để lần ra manh mối, nhưng hiện nay, sự tình dần dần trở nên khác biệt so với đời trước.
Chờ qua một đoạn thời gian nữa, sự tình sợ thay đổi hoàn toàn khác với kiếp trước đúng không?
Ngụy Cẩn Hoằng chẳng lẽ không nghĩ tới, hắn một tay thay đổi nhiều chuyện như vậy, sẽ có lúc phản phệ lên trên người hắn sao?
Hắn diệt trừ tai hoạ ngầm của đời trước, chẳng lẽ đời này sẽ không có tai hoạ tiềm ẩn mới phát sinh sao?
Đối với tương lai, Lại Vân Yên lần đầu tiên nảy sinh hoang mang không thể nắm bắt.
Bởi vì một sự vật thay đổi sẽ khiến vận mệnh của nàng và huynh trưởng thay đổi rất nhiều, nàng hoàn toàn không dám thiếu cảnh giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...