Oan Gia Hai Đời

Màn đêm buông xuống, Nhậm Kim Bảo ở trong viện gặp được Ngụy Cẩn Hoằng vừa mới trở về, vị cữu cữu đại nhân mập mạp đầu tròn này hướng Ngụy Cẩn Hoằng vâng vâng dạ dạ chắp tay chào hỏi, cười đến đôi mắt nhỏ nheo lại thành một đường mỏng, không cẩn thận tìm tòi đôi mắt ấy căn bản là tìm không ra.

Sau khi Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay chào hỏi lại, vị cáo già này đột nhiên chun mũi ngửi ngửi, lại xã giao thêm hai câu hạnh ngộ vui vẻ, liền vội vàng rời đi.

Ông ấy thực sự đi như lướt qua vậy, một nam nhân mập mạp cao lớn, nhón mũi chân không tiếng động men theo sát mép chân tường ra khỏi cửa, lướt đi giống như một tên trộm.

Dù không có cảnh tượng vừa rồi, chỉ cần nhìn thấy ông ấy chạy chậm ra cửa, thịt mỡ lên thân người nảy lên nảy xuống, đúng là cảnh tượng hài hước khiến người ta buồn cười, hai gã sai vặt phía sau Ngụy Cẩn Hoằng không nhịn được "Phụt" cười ra tiếng.

Cho dù là Hạnh Vũ và Lê Hoa, bên miệng cũng có ý cười.

Chỉ có hai chủ tử Ngụy Cẩn Hoằng và Lại Vân Yên chưa hề cười cợt.

Ngụy Cẩn Hoằng biết được vị này tuy mập mạp nhưng về khoản ăn thịt người không nhả xương rất lợi hại nên cười không nổi, còn Lại Vân Yên cảm thấy cữu cữu thế nào cũng đáng yêu, một chút đều không cảm thấy có gì đáng để buồn cười.

Nàng nhìn Nhậm Kim Bảo rời đi, bên miệng dịu dàng mỉm cười, đời trước Ngụy Cẩn Hoằng hay tin nàng và cữu cữu cữu mẫu sau khi một đường đi Tái Bắc gặp phải bầy sói, sau khi ba người sống sót rời khỏi, từ đó tiền tài của Nhậm gia mặc nàng cần nàng cứ lấy.

Đoạn thời gian đó, nàng đã trải qua những gì? Ngụy Cẩn Hoằng suy nghĩ rất nhiều năm, cũng tra xét rất nhiều năm, không thu hoạch được bấy kỳ tin tức gì.

Chỉ biết sau lần đó, hắn ngẫu nhiên gửi thư cho nàng, nàng sẽ đọc cho đám hạ nhân nghe như một trò đùa, không còn giống quá khứ nhận được thư của hắn bèn quăng vào đống lửa.

Nàng đọc thư cho hạ nhân nghe vài lần, hắn không còn gửi thư cho nàng nữa.

Từ đây, trừ bỏ chém giết, trừ bỏ lần gặp nhau cuối cùng đó, bọn họ không còn liên hệ nào nữa.

"Có cái gì đáng cười à?” Ngụy Cẩn Hoằng xoay người lại liếc mắt nhìn hai gã Thương Tùng Thúy Bách đang bật cười một cái. Thách thá𝐧h tì𝑚 được ﹏ TRU MTRUYỆ𝖭﹒𝗩𝐧 ﹏

Thương Tùng Thúy Bách lập tức chỉnh trang, cong đầu gối quỳ xuống: “Nô tài thất lễ, đáng chết.”

Ngụy Cẩn Hoằng cũng không phản ứng lại, phất tay áo vào phòng.

“Tiểu thư.” Lê Hoa thấy thế, có chút thấp thỏm bất an nhìn Lại Vân Yên.

“Không có việc gì, theo ta vào trong.” Lại Vân Yên cười cười: "Nhưng mà về sau khi gặp lại cữu lão gia, các ngươi phải hướng ông ấy bồi tội biết chưa.”

“Nô tỳ tuân lệnh.”


Lại Vân Yên cười lắc lắc đầu, mang theo nhóm nha hoàn vào phòng, mới vừa đi vào, Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt ra lệnh nhóm nha hoàn của nàng:“Các ngươi đi ra ngoài.”

"Vâng ạ.” Nhóm nha hoàn nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Lại Vân Yên, đợi được cái gật đầu của Lại Vân Yên, các nàng mới nghe lời lui xuống.

Sau khi các nàng lui ra, Lại Vân Yên cười nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, cũng không mở miệng nói chuyện.

Ngụy Cẩn Hoằng tựa như cũng không có ý tứ mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Lại Vân Yên một lúc lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt, nhẹ thở ra một hơi.

Tình thế hiện tại không khá hơn bao nhiêu so với ba tháng trước, Lại Vân Yên không cần gay gắt lên để thăm dò phản ứng của hắn, nay nàng tạm thời không có gì muốn hỏi, cho nên không có ý tứ muốn nói chuyện với Ngụy đại nhân, vì thế mỉm cười im miệng không nói, chẳng cần biết trong lòng hắn đang nổi gió gì, nàng cũng không lên tiếng.

“Ngươi vẫn muốn hợp tác với ông ấy?” Ngụy Cẩn Hoằng mở bừng mắt, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, không còn vẻ hờ hững như vừa nãy.

"Cữu cữu ta là một thương nhân.” Lại Vân Yên không nhanh không chậm trả lời.

Không có thương nhân nào không thích kiếm tiền.

Nàng muốn mượn sức ông ấy, làm sao không liên thủ với ông ấy đây?

Chỉ có Ngụy đại nhân, một chút ngọt ngào cũng không cho người ta, mà chỉ muốn mua bán không bỏ vốn.

“Hay là muốn để ông ấy có được chức vụ hoàng thương?”

“Cái này tạm thời không vội.” Lại Vân Yên lấy khăn tay ra, cúi đầu cẩn thận đánh giá.

"Ừ.” Khẩu khí Ngụy Cẩn Hoằng trở nên phai nhạt, thật lâu sau chưa nói gì.

Sau khi Lại Vân Yên im lặng, hắn đứng dậy đi thư vòng ở trong viện của nàng.

Nếu như vài tháng trước nàng đối xử với hắn như một con nhím, còn hiện tại đối mặt với hắn, nàng đã trở nên điềm tĩnh.

Ba tháng đối với hắn vẫn quá ngắn, vẫn không đủ.

**

Ngày thành hôn của Lại Chấn Nghiêm, thân thích Tô gia tới đưa gả thực sự rất sốc, đội ngũ đưa gả tiến vào đất phong, tiếng pháo nổ vang xa đến mười dặm, chấn động tới nỗi những người này sau khi đến Lại phủ một canh giờ tai còn chưa nghe rõ giọng nói của ai khác.


Sau khi bái đường, Lại Chấn Nghiêm tiến vào thực hiện lễ động phòng, sau khi vẫy lui nha hoàn trong phòng, xốc hỉ khăn trên đầu Tô Minh Phù lên.

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Tô Minh Phù chợt cười xinh đẹp với hắn.

Lại Chấn Nghiêm cũng nhếch khóe miệng, vươn tay tháo kim quan trên đầu nàng xuống.

“Uống chút cháo nhé.” Hắn đứng dậy mở tủ lấy một cái nồi nóng dùng để giữ nhiệt, đổ một chén cháo ra, đưa cho người đang ngồi trên giường hỉ.

“Tạ phu quân.” Tô Minh Phù cảm thấy trái tim nàng từ trước đến nay chưa từng đập nhanh như vậy.

Lại Chấn Nghiêm ngăn nàng thi lễ, khi sờ lên đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng, nàng liền giật lại, hắn càng kiên quyết giữ lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, hiếm khi dùng giọng điệu ôn hoà nói chuyện với ai, nay lại dùng giọng điệu đó nói với nàng: "Ngươi thân mình mảnh mai, phải chú ý điều dưỡng một đoạn thời gian.”

"Thiếp biết bà mẫu mất sớm, gia trạch không có chủ mẫu xử lý sự vụ, sau này thiếp chắc chắn vì phu quân mà cố gắng hết sức.” Nếu như lúc trước Lại Vân Yên gửi thư cho nàng, Tô Minh Phù lúc trước còn suy nghĩ sâu xa về những lời đó, nhưng hiện tại nàng muốn hạ quyết tâm, đánh cược lớn một lần.

Nghe được những lời này của nàng, Lại Chấn Nghiêm cười, hắn vươn tay sờ mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Không biết Vân Yên nói với ngươi cái gì, ngươi chỉ cần nhớ rõ, trong cái phủ này, ngươi là thê tử của Lại Chấn Nghiêm ta, là chủ mẫu duy nhất trong phủ, ngươi không có gì phải sợ cả.”

Hắn bắt gặp lỗ tai nàng đang ửng hồng, trong mắt cũng không nhịn lộ ra ý cười, bên tai nàng nói nhỏ: “Vạn sự đã có ta bảo vệ ngươi.”

Tô Minh Phù mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Theo lời của muội muội hắn, chỉ có đến khi gặp mặt trực tiếp nàng mới biết hắn là người như thế nào, mới biết về sau nên gánh vác chuyện gì.

**

Đêm nay giờ Hợi, Cát bà bà tới Lại phủ thỉnh an Lại Vân Yên, trong lời nói có ý tứ hôn sự của Lại đại công tử đã xong xuôi, Lại Vân Yên đã có thể hồi phủ.

Mới như thế đã gấp không chờ nổi, Lại Vân Yên đúng là buồn cười, cũng tiện nghi cho mặt mũi Cát bà bà, bảo nha hoàn lo thu dọn hành lý, còn nàng đi đường tắt ra tiền viện cáo từ Lại Du.

Vẫn chưa thấy Lại Du trở lại, ngược lại người hầu đi bẩm báo trở về nhắn lại với nàng: “Lão gia đang uống rượu với vài vị đại nhân, nhắn ngài đi về trước, không cần thỉnh an.”

Lại Vân Yên liếc mắt nhìn nô tài đang cúi đầu một cái, xoay người hướng về phía Lại Du xa xa hành lễ, cau mày rời đi.


Vị phụ thân này của nàng, cũng không muốn cho nàng chút mặt mũi.

Đêm nay còn rất nhiều khách nhân lưu trú lại đây, chuyện nàng tiến đến thỉnh an mà không được ông ta triệu vào gặp mặt truyền vào tai của khách nhân, người bị chịu tiếng xấu chính là ông ta.

Đời trước ông ta cho rằng ý kiến của bản thân là nhất, tự làm theo ý mình, đời này bị Hoàng Thượng răn dạy mà vẫn không chịu thay đổi.

Nàng còn muốn giữ lại một chút tình cảm phụ tử, nhưng e rằng tâm của người làm phụ thân như sắc đá.

Lại Vân Yên lên xe ngựa rời đi, Cát bà bà thấy bản thân hành lễ với Lại Vân Yên mà nàng không nói câu nào, cũng biết mình đã chọc giận vị thiếu phu nhân này.

Sau khi trở về, luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn đem phản ứng của Lại Vân Yên đúng sự thật báo lại với phu nhân.

Ngụy mẫu nghe xong, nhàn nhạt nói: “Ngươi sợ nàng tức giận làm chi? Ngươi là lão nhân bên người ta, nàng bất kính với ngươi cũng chính là bất kính với ta, kẻ thất lễ chính là nàng, không phải ngươi.”

Lần này Lại Vân Yên trở về bằng đường lớn, mới khởi hành được hai dặm, đã thấy một đội hộ vệ của đất phong nhà mình một đường hộ tống nàng về tới huyện Thông.

Bên kia, Nhậm Kim Bảo cầm bút lông dưới ánh đuốc tính toán chi tiêu, tính đến tính lui, đến cuối cùng mặt mày trắng trẻo mập mạp ủ ê than rằng: “Ngày mai tỷ phu đại nhân nếu vẫn không đem quyền quản gia giao cho tức phụ ngoại chất nhi ta, ta sẽ đâm đầu chết trước mặt hắn, đi xuống dưới tìm tỷ tỷ mà khóc.”

Ông mỗi năm đều hiếu kính nhiều bạc như vậy, cũng không phải để cho một tiểu thiếp một năm đánh mười bảy bộ trang sức, giống như có thể đánh thoải mái mà không cần trả bằng tiền vậy.

Ngay cả phu nhân của ông mà ông còn không đành lòng để bà ấy tiêu pha nhiều, một năm nhiều lắm năm bộ quần áo, bà ấy mà may nhiều hơn một bộ, ông liền mất đi tâm tình ăn thịt.

"Hả?” Nhậm Kim Bảo lúc này lại nhìn thoáng qua sổ sách lấy từ Tụ Phong trai, dùng ngón tay mập mạp lật giở sang một trang khác, không nhịn được đau lòng nói: "Còn có một chiếc trâm ngọc, con mụ phá của kia.”

Không tính toán thì không biết, tính toán xong sắp hù chết cái mạng già này của ông.

Đây mới chỉ là sổ sách trích xuất công khai từ Tụ Phong trai, vậy ả tiểu thiếp kia ắt còn dùng tên giả ở nơi khác tiêu bạc của tỷ tỷ ông và ông, tâm tình ăn thịt ngày mai của Nhậm Kim Bảo hoàn toàn tiêu tán.

Nghĩ đến vẫn là ngoại nữ chất nhi của hắn tốt, chọn đồ vật đều chọn từ Tụ Phong trai của ông, nàng cũng có ánh mắt chọn đồ tinh tường, nhìn đến tất cả đều là hàng nhất phẩm, để cữu cữu như ông đây kiếm lời, thật là một đứa cháu gái chu đáo thông tuệ.

**

Ban đêm đi đường chậm, Lại Vân Yên qua giờ Dần, lúc trời sắp tảng sáng mới trở về tới Ngụy phủ ở huyện Thông.

Việc làm đầu tiên khi vừa về đến phủ là rửa mặt sạch sẽ và dùng bữa rồi ngủ thẳng một mạch đến mặt trời ngã về tây mới thức dậy.

Sau khi tỉnh thì bảo Hạnh Vũ dọn cơm lên, Lê Hoa nói nhỏ bên tai nàng: “Đại công tử đã trở lại, nhưng hình như say lắm rồi.”

"Ừ.”

“Tiểu thư,” Lê Hoa hỏi ý nàng: "Có cần đưa canh lót dạ qua bên đó không?"


Lại Vân Yên vừa nghe, vội gật đầu nói: “Đưa chứ.”

Không nhắc tới nàng cũng đã quên, nàng nhiều ít muốn sửa soạn chút để hạ nhân trong phủ xem.

Lê Hoa xuống phòng bếp hầm canh bổ, gặp nha hoàn vừa đến, giọng nói sầu lo than rằng đại thiếu phu nhân lo cho sức khoẻ Đại công tử, nên chuyến này sai nàng ta đi phòng bếp hầm ít canh bổ.

Cũng vào đêm hôm đó, khi Lại Vân Yên đang chong đèn đọc sách, Tăng An đột nhiên tới bên ngoài phòng cách bình phong, nói với nàng Ngụy Cẩn Hoằng ngã bệnh.

Lại Vân Yên khoảnh khắc giật mình, xoay mặt sang nhìn Lê Hoa, còn chưa thể hiện cảm kích với nha hoàn của mình thì lúc này Tăng An ở bên ngoài lại thưa: “Đại phu bảo rằng vừa say rượu lại bị trúng gió khiến cho sốt cao.”

Lại Vân Yên tức khắc thất vọng không thôi, có chút hứng thú rã rời.

“Thiếu phu nhân……” Tăng An lại gọi nàng.

Lại Vân Yên lắc đầu trả lời: “Ta sẽ đi xem.”

Dứt lời đứng dậy vào buồng trong, thay đổi xiêm y thành thanh bào thoải mái, bên trong mặc váy lụa trắng, đeo mặt dây chuyền ngọc trắng, trên đầu còn cài đoá hoa bạch ngọc trắng nhỏ, ăn mặc giống sắp sửa đi túc trực linh cữu, tiến về sân viện của Ngụy Cẩn Hoằng.

Tuy nhà ở của bọn họ một bên là chủ viện một bên là sân viện phụ, nhưng cách nhau khá xa, Lại Vân Yên có chủ ý rằng cho dù Ngụy Cẩn Hoằng chết ở bên kia, bên này nàng cũng không nghe thấy tiếng khóc tang, nhưng vừa đến sân viện của Ngụy Cẩn Hoằng, thấy thị thiếp và nha hoàn đều đang khóc than, nàng tức khắc hơi có chút bóp bóp cổ tay.

Vài tiếng khóc này kỳ thật cũng dễ nghe.

Nếu người chết thật, vậy sẽ tốt hơn.

Lại Vân Yên trong lòng cảm thán, trên mặt bộ dạng vừa lo âu nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn định vào gian trong, vừa vào trong đã thấy Ngụy Cẩn Hoằng được Thương Tùng đỡ dậy rót thuốc, thấy hắn sắc mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, trên vầng trán anh tuấn lấm tấm mồ hôi, nàng liền cởi bỏ khuôn mặt lo lắng ban nãy.

Hai gã sai vặt có mặt trong căn phòng này càng hiểu rõ hơn so với ai khác, biết được nàng và Ngụy Cẩn Hoằng hiện nay xa cách còn hơn mức độ tôn trọng nhau như khách.

"Tình hình Đại công tử thế nào?” Sau khi uống thuốc, Lại Vân Yên hỏi Thương Tùng.

“Nô tài cũng chưa rõ lắm.” Thương Tùng quay đầu lại chắp tay đáp.

Đại công tử đã dặn dò, mặc kệ đại thiếu phu nhân hiện nay cư xử như thế nào, bọn họ là hạ nhân, không thể bất kính với nàng.

Phu nhân đã thay đổi hoàn toàn, Thương Tùng không biết công tử bọn họ cưới về thê tử dạng gì, chẳng lẽ trước kia tình cảm của phu nhân đối với công tử đều là giả hết sao?

Nếu không tại sao phu nhân lại nhẫn tâm với đại công tử như vậy, đến nỗi phải mời quản gia đi thỉnh, mới thỉnh được ngài ấy sang.

"À.” Chưa rõ thì đại khái vẫn chưa chết được, Lại Vân Yên nhẹ lắc đầu, câu trả lời này nàng không muốn nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận