Ngụy Cẩn Hoằng xoay mặt không nói.
Ngụy mẫu thấy bọn họ vừa lúc trở về, trên mặt tràn đầy ý cười.
Đợi nàng ngồi vào vị trí, bà ta hỏi Lại Vân Yên chọn sách gì, Lại Vân Yên lắc đầu đáp: “Hài nhi cái gì cũng chưa chọn, đều là vì phu quân chọn.”
Ngụy Cẩn Hoằng bắt gậy tre, nàng thuận thế trèo lên thôi.
Cho dù hắn nghĩ cách trước, nhưng hiện nay người sống ở Ngụy phủ là nàng, nàng cứ thuận thế mà làm, làm cho bản thân sống dễ chịu một chút.
"Đã đi một chuyến, tại sao không chọn cho bản thân một ít sách." Ngụy mẫu quan tâm hỏi.
“Hài nhi chỉ lo phu quân.” Lại Vân Yên ngượng ngùng mà cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Nghe các nàng một bên hư tình, một bên giả ý, Ngụy Cẩn Hoằng tĩnh tọa mỉm cười không nói gì.
Lại Vân Yên cúi mặt thật sự thấp, hắn thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng.
Nghĩ đến, hiện nay biểu tình trong đôi mắt nàng có phải chứa đầy sự châm chọc hay không?
**
Ngày hôm sau, khi Lại Vân Yên ở trên đường thỉnh an Ngụy mẫu quay về thì bị chặn lại.
“Đại tẩu.” Ngụy Cẩn Du chắp tay với nàng, cười nói.
“Tiểu thúc.”
“Đại tẩu cứ gọi ta Cẩn Du là được.” Ngụy Cẩn Du vội nói.
Lại Vân Yên cười mà không nói.
“Cẩn Du có chuyện muốn hỏi đại tẩu một chút.”
"Được.”
“Đại tẩu……”
Lại Vân Yên quay đầu lại nhìn nha hoàn phía sau, lại nhìn Ngụy Cẩn Du, thấy đằng xa có bà tử qua đường nhòm ngó bên này, nàng cười nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, đi sang chỗ nương ngồi thôi."
Vừa dứt lời, ý định muốn cất bước, liền bị Ngụy Cẩn Hoằng ngăn cản: "Chỉ nói mấy câu, không quá dài dòng, cứ nói tại đây là được rồi."
"Muốn nói cái gì?” Lại Vân Yên kinh ngạc hỏi.
“Cẩn Du muốn hỏi một chút, ngươi và Chúc gia ngũ cô nương, có phải giao tình rất tốt đúng không?”
Đời này hắn nhìn trúng Tuệ Phương sao?
Bị một đám người Ngụy gia dòm ngó, Chúc gia đúng là có phước.
Ngụy Cẩn Hoằng nói riêng với nàng nếu Ngụy Cẩn Du có hỏi bất cứ cái gì cứ nói không biết, Lại Vân Yên bán tín bán nghi chửi thầm, không nhìn trúng người nào, lại cứ nhìn trúng tiểu thư tốt nhất của Chúc gia? Ánh mắt Ngụy Cẩn Du cao đến vậy sao?
“Ta và ngũ cô nương a, về giao tình đúng là không tồi.” Lại Vân Yên không định nói dối chuyện này, nàng xác thật cùng Chúc Tuệ Phương giao tình rất tốt, mọi người đều biết không thể nói bừa.
“Như thế.” Ngụy Cẩn Du tinh thần rung lên: “Đại tẩu có biết ngũ cô nương thích nhất vật gì không?”
Vị tình thánh này lại muốn ra tay?
Lại Vân Yên lúc này đã sáng tỏ Ngụy Cẩn Hoằng vì sao bảo nàng nói không biết.
Ngụy Cẩn Du nếu ra tay như vậy, đặt trường hợp nữ tử thanh lâu sẽ chào đón kẻ coi tiền như rác là hắn, nhưng nếu đổi lại trên người Chúc gia ngũ cô nương, lễ vật chưa tới tay nàng ấy đã nằm trong tay hạ nhân trước, khiến cho người ta đem phần lễ vật cá nhân dâng lên trước mặt tộc trưởng Chúc gia, đến lúc đó Ngụy gia có trăm cái miệng cũng không thể giải thích với Chúc gia.
Lại Vân Yên ít khi có cảm giác bội phục nhân sinh, nhưng Ngụy Cẩn Hoằng luôn có thể dễ dàng phá vỡ loại kiên trì này của nàng.
Nàng thật sự quá bội phục Ngụy Cẩn Du loại tác phong rào trước đón sau này của hắn.
“Cái này ta không biết.” Nàng buồn cười mà nhìn Ngụy Cẩn Du trả lời, nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mắt có ba phần giống huynh trưởng của hắn.
Nàng thật muốn nhìn xem, Ngụy Cẩn Hoằng ngăn cơn sóng dữ, có thể đem Ngụy Cẩn Du vãn hồi thành loại người nào.
Lại có trò hay để xem.
“Thật không biết sao?” Ngụy Cẩn Du khoảnh khắc có chút thất vọng, đôi mắt hồ nghi nhìn Lại Vân Yên.
“Ta không biết.” Lại Vân Yên không nhanh không chậm gật đầu.
Thấy nàng không hề có ý tiết lộ, Ngụy Cẩn Du nhíu nhíu mày, ngay sau đó chắp tay ảm đạm nói: “Như vậy đi.”
Dứt lời, không đợi Lại Vân Yên nói cái gì, xoay người liền đi.
Đi đến khúc ngoặc hành lang, hắn dừng chân lại, mắng to gã sai vặt phía sau: “Sốt ruột đi tìm đường chết à? Ngươi dám dẫm lên chân bản công tử!”
Gã sai vặt liên tục cáo tội, quỳ xuống dập đầu với hắn.
Ngụy Cẩn Du hừ một tiếng, không kiên nhẫn mà phất phấy tay áo, bước nhanh rời đi.
Lại Vân Yên cười nhìn Ngụy nhị công tử rời đi, như là trận bất giác nổi nóng của Ngụy nhị công tử kia là ngẫu nhiên muốn cho nàng xem.
Đám người đi rồi, nàng quay đầu lại, mang theo nha hoàn đi về hướng sân viện của Ngụy mẫu: “Ta còn có chút việc muốn nói với nương, không biết hiện nay bà có đang bận việc gì khác không?”
Lại Vân Yên tiến vào thính phòng, Ngụy mẫu kinh ngạc: “Làm sao lộn trở lại rồi?”
“Hài nhi có việc muốn nói với nương.”
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
Hạ quản sự bà tử còn đang đứng đáp lời: "Vâng ạ."
Sau khi các bà lui xuống, Ngụy mẫu bảo Lại Vân Yên ngồi xuống một cái ghế đặt gần chỗ bà ta.
"Có chuyện gì?” Ngụy mẫu ôn hòa hỏi.
“Vừa rồi, tiểu thúc có tìm ta hỏi hai câu, hài nhi cảm thấy có điều không ổn, nên muốn tới nói cho ngài.”
"Hắn hỏi cái gì?” Ngụy mẫu cười cười nói, khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Ngụy gia nhị công tử, đọc sách so ra kém huynh trưởng hắn, nhưng chuyện phong lưu gió trăng thì hơn hẳn huynh trưởng hắn một bật, hắn khi chỉ mới mười lăm cũng đã cùng nhóm đồng đạo ngồi trên ghế khách quý trong kỹ viện.
Ngụy mẫu thật sự khẩn trương.
“Hỏi ta chính là cùng Chúc ngũ cô nương giao tình có tốt không, hỏi nàng ấy thích nhất vật gì.” Lại Vân Yên nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai bà ta.
“Hoang đường!” Ngụy mẫu sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lại Vân Yên cúi đầu không nói.
“Vân Yên.”
“Nương.” Lại Vân Yên ngẩng đầu, nhìn Ngụy mẫu nói.
“Việc này, ngươi tạm thời không cần nói cho Cẩn Hoằng, để ta giải quyết.” Ngụy mẫu nhìn nàng nhàn nhạt dặn dò.
“Hài nhi biết được.”
“Lời này ngươi chắc chắn ghi nhớ chứ.” Ngụy mẫu nhìn nàng cung kính, hơi có chút vừa lòng.
Lại Vân Yên nghe vậy đứng dậy, càng là cung kính mà cúi đầu, đối bà ta hành lễ nói: “Hài nhi nhất định nghe theo ý tứ của ngài, thỉnh nương yên tâm.”
Đại tiểu thư của ba gia tộc lớn trong hàng ngũ chín đại gia tộc cũng phải cung kính với bà ta, không dám cãi lời dù chỉ một chút, Ngụy mẫu chợt cảm thấy chuyện nhi tử bất hiếu coi trọng Chúc gia cô nương, tâm tình liền dễ chịu hai phần.
Chúc gia đích trưởng tôn cưới Khi gia đích trưởng nữ, mà Khi gia đúng lúc là đem vị trí của Thôi gia kéo xuống, dẫm lên trên người Thôi gia mới ngự trong hàng chín đại gia tộc.
Mà Ngụy gia và Thôi gia là quan hệ thông gia, cùng Chúc gia Khi gia hai nhà quan hệ từ trước đến nay không thể nói xấu, nhưng cũng không thể nói tốt.
Nhi tử bất hiếu kia của bà ta thật là hồ đồ, người nào không coi trọng lại coi trọng Chúc gia cô nương, lễ vật này một khi đưa tới Chúc gia, căn cứ vào tính tình của người Chúc gia, chắc chắc sẽ thọc về trước mặt lão gia ở nhà, đến lúc đó nghịch tử này khẳng định sẽ bị phụ thân hắn đánh chết.
Ngụy mẫu trong lòng đang rất nóng giận, nhưng trên mặt biểu tình bất biến, cười nói với Lại Vân Yên: “Như thế thì tốt, đi xuống nghỉ tạm đi.”
"Vậy hài nhi lui xuống trước.” Lại Vân Yên lại nhẹ thi lễ, lúc này mới rời đi.
**
Lại Vân Yên trở lại trong phòng, Ngụy mẫu sai người đưa điểm tâm tới.
Nàng trước tiên thưởng cho bà tử đưa điểm tâm đến một chút, đợi các bà rời đi, để nha hoàn thử độc, để đến buổi chiều mới ăn.
Nàng thưởng cho bà tử chỉ vài miếng điểm tâm, đồ thưởng tuy ít nhưng tấm lòng nhiều, đối với Ngụy mẫu bên kia, là nàng đang coi trọng người của bà ta, đối với chính mình cũng là một cách để người của Ngụy mẫu thử độc.
Lấy nhân tâm của Ngụy đại nhân đối người nhà, định là luyến tiếc thương lão nhân bên người mẫu thân hắn.
Lại Vân Yên không sợ Ngụy Cẩn Hoằng hại nàng chết bất đắc kỳ tử, nhưng vẫn có chút sợ hắn hạ độc mãn tính, đợi đến lúc nàng không còn gì để Ngụy đại nhân lợi dụng nữa, khẳng định hắn sẽ một chân đá văng nàng, đến lúc con đường phía trước của hắn sạch sẽ, lại diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong lòng là nàng, ngày tháng kia thật sự trôi qua quá tốt.
Nàng hoang đường sống lại một đời, cũng không phải hy sinh bản thân, giúp đỡ hắn có ngày lành.
Buổi trưa, Ngụy mẫu sai người tới báo cho Lại Vân Yên không cần đến thỉnh an, bữa tối cứ dùng trong phòng là được.
Lại dằn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Loại bà mẫu tri kỷ này, sau khi nàng tân hôn tròn 3 tháng, có thể tiếp các gia quyến đi lại các nơi, nàng sẽ giúp bà ta xé tấm mặt nạ này xuống.
Tháng 5 trời tối chậm, phòng bếp đưa đồ ăn đếm Lại Vân Yên nhẹ ăn vài miếng, nha hoàn đều nói nàng ăn uống không ngon miệng, cầm trà cứu đi pha trà cho nàng, các nàng dọn cơm xuống, liền đem đồ ăn thừa của nàng ăn.
Sức ăn của Lê Hoa lớn, một mình nàng ta có thể ăn lượng cơm của ba nha hoàn trong gia đình bình thường, Lại Vân Yên cũng không cấm nàng ta ăn uống, nhưng nhìn thấy nàng ta cái gì cũng ăn, trong lòng nàng có chút lo lắng
Ngụy phủ này, không có người của nàng, quá không an toàn.
Nàng nên sắp sếp người của mình vào phòng bếp.
Lại Vân Yên vừa nảy ra ý nghĩ, liền xuống tay viết tin ngay, viết đến một nửa, trong viện có tiếng vang, Hạnh Vũ nhanh chóng đến ngoài cửa báo, nói đại công tử đã trở lại.
Nghe vậy, nàng không nhanh không chậm mà viết xong nửa còn lại, vẫy vẫy cho mực nhanh khô, rồi xếp lại kẹp vào chồng sách trên án, lúc này mới lại đề bút, chậm rãi phác hoạ nhánh hoa.
“Đại công tử.”
“Đại công tử.”
Sau khi nghe nhóm nha hoàn thỉnh an, truyền đến thanh âm nhóm gã sai vặt của hắn, Lại Vân Yên đã vẽ được nửa cành mai, liền gác qua một bên, vẽ hình cánh hoa mai.
Sau khi phác hoạ đại khái hình ảnh cành mai, Ngụy Cẩn Hoằng đã tiến vào gian trong.
“Đại tiểu thư.” Hạnh Vũ ở cạnh cửa gọi nhỏ một tiếng.
“Đem bình trà nóng lại đây.”
"Vâng ạ.”
Lại Vân Yên lấy chén trà trên bàn nhẹ nhấp một ngụm, mới ngẩng đầu cùng người đang ngồi trước án là Ngụy Cẩn Hoằng nói: “Đại nhân hôm nay trở về hơi sớm nhỉ.”
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn trà cụ nàng để trên án, lại xem qua nàng gác lại ở một bên giấy vẽ, khẽ lên tiếng.
Bọn họ ngồi hai bên án, cách nhau đến không phải quá xa, hắn còn có thể nhìn thấy nàng đang vẽ cành mai trên giấy.
“Vì sao chỉ vẽ một nửa?”
“Cảm thấy không đẹp.”
Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười một chút, lại chuyển qua đề tài hỏi: “Ngày mai đi Tô gia.”
“Đa tạ đại nhân.” Lại Vân Yên đề bút, ở đóa hoa điểm vài nét bút làm nhuỵ mai, mới ngẩng đầu cười cùng Ngụy Cẩn Hoằng nói: "Chuyện của Nhị công tử, ngài rốt cuộc đã nghe thấy chưa?”
Ngụy Cẩn Hoằng "Ừ” một tiếng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mắt Mù
2. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
3. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
4. Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt
=====================================
Thấy hắn không muốn nói nhiều, Lại Vân Yên buồn cười lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Chuyện về Chúc ngũ cô nương ngài đã nghe qua chưa?”
Nàng lắc đầu cười lại lần nữa đề bút, lần này một bút chấm phá điểm xuyến xuống nhụy hoa, hoa mai nhiều đóa nở rộ thật là kiều diễm.
Trong chín đại gia tộc, người được gả vào nhà tốt nhất vừa lúc có mối thâm giao với nàng là Chúc ngũ cô nương?
Chỉ mong Ngụy Cẩn Hoằng không phải muốn cạy chân tường của Sầm Nam Vương.
Nếu Ngụy Cẩn Hoằng đến Sầm Nam Vương phi cũng muốn cướp về toà địa ngục Ngụy phủ này, nàng chắc chắn sẽ đích thân hạ độc chết tên ngụy quân tử hắn.
“Ta cùng Chúc đại công tử trước đó vài ngày ở trà lâu uống trà, Cẩn Du vừa lúc có mặt ở đó, ngũ cô nương đang đi về hướng cửa hàng vải, dừng lại thỉnh an Chúc đại một lát, bị hắn thấy được.”
“Đúng không?”
Ngụy Cẩn Hoằng ngôn tẫn tại đây, liền không hề giải thích gì nữa.
Lại Vân Yên gác bút, ban ngày trước mặt người Ngụy gia chưa lộ ra thần sắc lúc này hiện lên trên gương mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Cẩn Hoằng gợi lên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ngài đánh gì chủ ý, ta đều tiếp chiêu, huynh trưởng ta cũng được, Tô Đán Xa cũng thế, còn có Tuệ Phương, ngài có thể từng bước từng bước động thủ, nhưng ngài nhớ kỹ cho ta, hiện tại Nguyên Thần đế còn chưa có đăng cơ, cách thời điểm ngài một tay che trời thật sự rất xa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...