“Bố.” Đứa bé xinh đẹp như búp bê ngồi trước bàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đang bước vào nhà, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, một chữ rõ ràng bật ra từ đôi môi đỏ mọng non nớt, đôi mắt trong vắt sáng lấp lánh.
“Ngoan.” Chân Lãng cười khen ngợi con trai, ánh mắt nhìn quanh.
Đứa bé được khen, cúi đầu tiếp tục mày mò đồ chơi trong tay, không ầm ĩ, cũng không quấn quýt đòi ôm đòi hôn.
Bé trai này vô cùng giống Chân Lãng, bất kể ngoại hình hay tính cách, có người nói Cổ Thược đã từng vì thế mà ôm con trai trong tay, lật trái lật phải ba ngày, chỉ để tìm kiếm xem thằng bé có chỗ nào giống mình hay không.
Đương nhiên, kết quả là chấm dứt trong thất bại.
Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to linh động vụt sáng, nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn có thể lừa gạt toàn bộ niềm tin của người đối diện trong nháy mắt, không có sức phá hoại và tiếng khóc như quỷ thần kêu gào như những đứa trẻ cùng tuổi, lại càng không tùy hứng vô lý làm nũng.
Một đứa trẻ hiểu chuyện, không ồn ào như vậy nhiều cha mẹ cầu còn không được, chỉ có mình Cổ Thược là vô cùng phiền muộn.
Trong quan điểm của cô, bé trai là phải hoạt bát, hiếu động, khua chân múa tay, vui sướng chạy nhảy, sức lực vô hạn. Yên lặng, tao nhã, hiền thục là tính cách đặc biệt của con gái, còn cô, cô muốn sinh một cô con gái như vậy đến chết đi được.
Lý tưởng tràn đầy nhưng hiện thực khó đoán trước.
Cổ Thược đáng thương không cách nào ngờ rằng, cô lại sinh ra một Chân Lãng phiên bản tí hon, từ bên ngoài nhìn vào không có lấy một cái bóng của cô.
Nhìn cô vợ nhỏ đang nghiêng người nằm trên sô pha, gương mặt đỏ bừng lộ ra vẻ hạnh phúc vì giấc mơ đẹp, chỉ là, đi kèm với dáng vẻ ngủ say sưa kia là mái tóc mất trật tự, tạp dề nhiều nếp nhăn, bên trên còn có mấy vết bẩn khả nghi, đều thể hiện một sự thê thảm không thể diễn tả bằng lời.
Chân Lãng ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn thằng bé đang loay hoay lắp ghép đống đồ chơi tri thức, không hề có ý định giúp đỡ: “Hôm nay mẹ con lại làm gì vậy?”
Đứa bé nhìn đồ chơi lắp ráp trong tay, tìm tòi nghiên cứu: “Mẹ nói đồ ăn bên ngoài không có dinh dưỡng, muốn làm cơm trưa tình yêu cho con.”
Ánh mắt Chân Lãng liếc về phía phòng bếp, trong đó hoàn toàn bừa bộn cháy xém, trên mặt đất còn đọng nước, nồi niêu bát đũa chất đống một góc, anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng bi tráng oanh liệt lúc đó.
Nhìn con trai ngoan ngoãn chơi xếp hình, Chân Lãng vươn tay ôm đứa bé lên đùi: “Tình yêu của mẹ là không thể từ chối.”
“Buổi trưa vẫn ăn ở ngoài.” Thằng bé thò đầu ra từ cánh tay của bố, trong tay cầm một miếng xếp hình, có chút không xác định.
“Khi con không nghĩ ra một việc nào đó, không cần thiết ép mình phải suy nghĩ.” Chân Lãng lấy miếng xếp hình ra khỏi tay con trai: “Chúng ta chơi cái khác nhé?”
Đứa bé xinh xắn lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Hôm nay mẹ không tập võ với con.”
Ôm con trai lên, Chân Lãng nhìn vợ yêu đang ngủ trên sô pha, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, hai cha con lặng lẽ ra ngoài, đi bồi dưỡng tình cảm cha con của hai người, bỏ lại cô nàng loay hoay cả ngày mệt mỏi, vẫn còn ngủ bù trên sô pha.
Chân Lãng đứng vững trên mặt đất, chờ lúc con trai vung tay xông lên, đưa tay ra đỡ, đồng thời, chân di chuyển tránh sang một bên.
Đánh vào khoảng không, thằng bé không cam lòng, thân thể nhỏ bé xoay lại, linh hoạt nghiêng người, tiếp tục nhằm về phía bố mình.
Hai người một tới một lui, một nghiêm túc một chơi đùa, đùa nghịch vui quên trời đất trên mặt cỏ.
Gương mặt xinh xắn đỏ hồng, trán thấm ra mồ hôi, thở gấp, chỉ có đôi mắt to tròn kia là vẫn sáng rạng rỡ.
Chân Lãng nhìn đôi mắt vô cùng giống mình kia, khóe miệng bất giác cong lên.
Vẻ mặt như động vật tỉnh dậy sau giấc ngủ đông khi nhìn thấy thứ mình yêu mến kia, tính cách không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc kia, ý chí càng bị ngăn cản càng dâng cao kia vô cùng giống một người nào đó.
Đáng tiếc, bà mẹ sơ ý chỉ biết than thở về bề ngoài của thằng bé mà không chú ý tới một số chi tiết khác.
Anh ngẩng đầu nhìn lên ban công, đối diện với một bóng người mảnh khảnh.
Từ lúc Chân Lãng bước chân vào cửa, Cổ Thược đã nhạy cảm nhận ra hơi thở của chồng mình, chỉ là vẫn chưa hết mệt mỏi, khi ông chồng nhà mình ôm con trai ra khỏi cửa, cô mới chính thức theo đuổi giấc ngủ say của mình.
Cho dù có mệt thế nào, cô cũng không dám vô trách nhiệm đến mức bỏ con chơi một mình để đi ngủ.
Chỉ là, nói đến đây…
Gần đây dường như cô luôn cảm thấy mệt, cũng rất ham ngủ.
“Mẹ…” Thân thể mềm mại lăn trên cỏ một vòng, ôm lấy chân bố, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bắt giữ, cất giọng nói trong trẻo với người đứng trên ban công.
Cổ Thược chống tay lên lan can, vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào với hai người thân thiết nhất với mình ở bên dưới.
Bề ngoài tương tự khiến cô dễ dàng nhớ lại những ký ức về anh khi còn bé, vừa cảm thán về tạo vật tinh xảo, cô vừa tinh tế ôn lại khoảng thời gian ngây ngô.
Chân Trí Khiêm [Trí trong trí tuệ, Khiêm trong khiêm tốn], con trai của cô, con trai của cô và Chân Lãng.
Đứa trẻ mới sinh ra đã được mọi người yêu thương, chú ý, trong lúc ông ngoại đang lật vô số sách vở điển cố, tìm một cái tên khiến trời đất quỷ thần đều phải khiếp sợ thì ông nội đã nhấc bút, thưởng cả trăm vạn ẹ thằng bé.
Cổ Thược ôm thằng bé, ngạc nhiên than một tiếng: “Thằng nhỏ này thật đáng tiền.”
Vì vậy, tên cứ thế được quyết đinh, Chân Trị Tiễn [thật đáng tiền, đồng âm với Chân Trí Khiêm].
Đứa bé mới ba tuổi đã phát hiện ra có gì đấy không đúng trong nụ cười của mấy người lớn, mấy lần kháng nghị đều bị Cổ Thược cười lớn bác bỏ.
Mặc kệ hai cha con này có cái đầu như nhau, mặc kệ thằng bé thông minh đến mức nào, ai bảo thằng bé là con trai cô, cô không đàn áp được bố thằng bé nhưng ức hiếp thằng bé một chút thì vẫn có thể.
Nếu lại có thêm một đứa nữa, không biết có thể gọi là Chân Du Khiêm hay không? [đồng âm với "thật thừa tiền" = ="]
Cổ Thược phát huy trí tưởng tượng, lộ ra nụ cười như ác ma.
Đương nhiên, nếu đó là một cô bé ngoan ngoãn ngọt ngào, cô sẽ suy nghĩ để đổi một cái tên nhã nhặn hơn. Cô muốn có một cô con gái, một cô con gái dịu dàng xinh đẹp.
Trong khi cô đang xuất thần, hai bóng người một lớn một nhỏ dưới lầu đã biến mất, còn ở cửa lại truyền đến tiếng động nho nhỏ.
Cô cười cười quay đầu lại, một thân thể mềm mại mang theo mồ hôi ẩm ướt nhào vào lòng cô, giọng nói trẻ con nũng nịu kêu lên: “Mẹ, ôm.”
“Ha ha.” Tiếng cười vừa cất lên, thằng bé đáng thương đã bị bố mình nhanh tay đón lấy, cấp tốc ôm về phía phòng tắm, dẫn theo tiếng dạy bảo truyền ra: “Chỗ đó là độc quyền của bố con, năm đó bố con phải dùng những câu thật đặc biệt mới khiến cô gái của bố nhớ kỹ bố mấy chục năm. Con muốn hạ cánh thì tự đi tìm sân bay của con đi, cái sân bay này đã bị bố con chiếm đóng từ vài chục năm trước rồi.”
“Chân Lãng!!!”
Sư tử mẹ cuối cùng cũng gầm thét phát huy uy lực, giơ nắm tay lên, lướt qua mặt Chân Lãng, đấm lên tường.
Trên bờ tường trắng bóc, lấy nắm tay làm trung tâm, xung quanh rạn nứt, bụi trắng lả tả rơi xuống.
Cái đầu nhỏ của kẻ đầu têu rụt lại, trốn vào trong lòng bố, khe khẽ gọi một tiếng: “Bố…”
Chân Lãng vẫn thản nhiên lột quần thằng bé, thả thằng bé vào trong bồn tắm: “Không sao, đúng lúc phải sửa lại phòng bếp, tiện cả đôi đường.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt đảo qua gương mặt vợ yêu: “Gần đây tình trạng của em khác thường, ngày mai cùng anh tới bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự không có vấn đề gì mới cho phép em lại động tay động chân.”
Ngữ điệu bình tĩnh, vẻ mặt đáng tin, khiến Cổ Thược thu tay lại, lúng túng không dám lại đụng chạm lung tung.
Đứa bé vẫy vùng trong bồn tắm, bắn lên vô số bọt nước, dưới ngọn đèn ấm áp, tạo thành những bong bóng bảy màu. Bong bóng bay lên, dính trên mái tóc ẩm ướt của đứa bé, biến ảo theo tiếng cười khe khẽ.
Trong trí nhớ mờ ảo, có một buổi trưa hè, một thiếu niên tuấn tú tay cầm chiếc máy bay giấy màu trắng, cúi người trước mặt một nữ sinh, trêu chọc: “Cổ Thược, cho tớ mượn ngực dừng máy bay đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...