Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải


Chu Thành Thao đã ở trong phòng học này nói ba tiếng, suốt ba tiếng, ông lấy tất tần tật chứng nhận huấn luyện viên, thư giới thiệu, cộng với rất nhiều lời đảm bảo từ hiệu trưởng mới miễn cưỡng làm cho bố mẹ Chân Cổ tin ông không phải kẻ lừa đảo.
“Tôi thật sự rất thích con nhà các người, bọn chúng thật sự rất có thiên phú, để tôi huấn luyện bọn chúng đi.” Bốn đôi mắt, bốn loại vẻ mặt khác nhau, không tỏ thái độ, không nói lời nào, làm cho ông phải cố gắng đè xuống cảm giác thất bại.
“Tôi đảm bảo, nhất định sẽ có thành tích, nhất định sẽ tranh giải quốc gia.” Ông dùng sức vỗ ngực một cái.
Mẹ Cổ nhìn ông xã một cái, không nói gì.
Mẹ Chân thì lóe lên ánh mắt yếu đuối, hít hít mũi.
Bố Chân bình tĩnh trao đổi ánh mắt với bố Cổ, lúc này mới từ từ lên tiếng, “Trẻ con nên nhận sự huấn luyện, nhất là con trai.”
Mẹ Chân bắt đầu dùng sức đè ép sự hoảng loạn của bà, bố Chân đau lòng vỗ vỗ tay bà, có lỗi nhìn Chu Thành Thao, “Xin thứ lỗi, Chân Lãng là con trai duy nhất của tôi và vợ tôi, vợ tôi không muốn để thằng bé chịu khổ, thật ngại quá.”
Giọng nói của bố Chân rất bình tĩnh nhưng ý tứ vô cùng kiên quyết, vẻ mặt huấn luyện viên Chu thoáng qua một chút mất mát, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, ngược lại quăng hy vọng về phía bố Cổ mẹ Cổ, “Chuyện này, tôi thấy Cổ Thược rất hoạt bát, so với chạy lung tung ở bên ngoài, chi bằng để tôi huấn luyện, vừa uốn nắn tính tình hoang dã của con bé, cũng không đi nơi nơi sinh sự đánh nhau nữa, tương lai, con bé còn có kỹ thuật phòng thân, vừa không bị người khác bắt nạt vừa có thể tranh giải quốc gia, có phải không, có phải không?”
Một hơi nói nhiều như vậy đã dễ dàng tiết lộ khát vọng của ông, vì sự kích động muốn ôm đứa bé gái kia về dưới trướng, hai tay ông lạnh như băng, giọng nói dồn dập.
Nhìn thấy vẻ mặt mẹ Chân, ông cũng đoán được bé trai kia không dễ chạm bừa, nhưng hai đứa trẻ, ít nhất cũng phải tóm được một đứa vào tay chứ?
Thiên phú tốt như thế nhất định không thể bỏ qua.
Cuối cùng ông cũng có thể hiểu được, vì sao chủ nhân viên ngọc Hòa Thị Bích* thà bị chặt chân cũng phải mang viên ngọc kia dâng vua, bởi vì bảo ngọc không thể bị chôn dưới lòng đất, nhất là khi đã được tìm thấy, không mài dũa thật sự rất lãng phí, sự đau đớn khi lãng phí của trời cho không phải là điều mà người ngoài có thể hiểu được.
Trên mặt mẹ Cổ lộ ra vẻ do dự, hiển nhiên là lần này đã bị đả động không ít.
Con gái nhà mình bà hiểu rõ hơn ai hết, cả ngày nhảy lên nhảy xuống, bắt diều đuổi gà, đá chó đánh mèo, nhìn một cái là phiền lòng, nếu có người có thể thay mình giám sát con bé, làm con bé không thừa tinh lực nữa, cũng là một chuyện tốt.

Khi bà định lên tiếng, bố Cổ nhìn bà một cái như có như không làm cho bà lại chần chừ.
“Chuyện này…” Bố Cổ khách khí nói, “Con gái chúng tôi tuy có hiếu động chút ít, nhưng chuyện này chúng tôi không muốn áp đặt, nếu con bé thích, anh cứ việc đưa đi, nếu con bé không thích thì chúng ta cũng không cần bàn nữa.”
Mặc dù không ột đáp án khẳng định nhưng Chu Thành Thao vẫn thấy được một tia hy vọng, đứa bé gái kia thích đánh nhau như vậy, nhất định thành công, nhất định thành công.
Đang nghĩ như vậy, xa xa lại truyền tới tiếng học sinh kêu lên, “Không xong, đánh nhau rồi…”
Còn chưa xem động tĩnh bên ngoài, mẹ Cổ gần như vô thức nhảy lên, “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, lại gây chuyện cho lão nương rồi, tôi phải cốc thủng đầu nó!”
Bốn người lớn cộng thêm huấn luyện viên Chu lo lắng cho đệ tử yêu quý còn chưa tới tay đã bị đánh hỏng, và cả hiệu trưởng đáng thương, mấy người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trên sân vận động, áo Cổ Thược rách một lỗ lớn, tay áo cũng bị xé rách treo trên cánh tay, trên người đầy bụi, dưới mũi còn có vết máu hồng hồng, đầu đầy cây cỏ, bảo vệ thật chặt đứa bé phía sau.
Đưa tay áo lau lau mũi, con bé không thèm nhìn vết máu dính trên ống tay áo, giơ nanh múa vuốt với một đám bé trai lớn hơn, “Đến đây, ai bảo các ngươi ăn hiếp Chân Lãng, đánh đi, tiếp đi nào…”
Bảy tám bé trai vừa cao hơn cũng vừa thảm hơn cô bé, trên người chỗ nào cũng đầy bụi, trên mặt không phải là vết chân thì cũng là vết máu do móng tay cào, thằng bé nào cũng thê thảm hơn cả Cổ Thược.
“Con thỏ nhỏ chết tiệt kia!” Mẹ Cổ rống lên một tiếng giận dữ, Cổ Thược rụt cổ, bĩu môi, trong mắt còn đầy tính hoang dã, kêu lên, “Bọn chúng bắt nạt Chân Lãng!”
Mấy thằng bé thấy người lớn xuất hiện liền tan tác khắp nơi, lập tức mất tích, Cổ Thược nhấc chân định đuổi theo, “Không được chạy, đánh một trận nữa, thua thì phải hứa không được gây chuyện nữa!”
“Đánh cái đầu nhà ngươi.” Mẹ Cổ tức giận vọt tới, một táy xách lấy cổ áo con gái, nhanh chóng kéo con khỉ hoang dã kia trở về, “Còn đánh nữa? Lão nương sẽ lột da mi.”
“Đợi một chút.” Cổ Thược lanh lợi ôm đầu, tránh thần chưởng của mẹ già, vũng vẫy khỏi gông cùm, đơn giản là xé áo, toàn thân tụt từ trong áo khoác rơi xuống, nhanh chân chạy về phía Chân Lãng, cầm lấy gương mặt búp bê nhìn ngó cẩn thận, “Cậu không sao chứ? Không đánh tới cậu chứ?”
Chân Lãng lắc lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu dưới mũi Cổ Thược, đôi mắt to chớp chớp, đột nhiên nổi lên hơi nước.

“Cậu đã hứa với tớ sau này sẽ không khóc.” Cổ Thược dùng sức hô một câu, Chân Lãng vội vàng chớp chớp mắt, lông mi còn dính một giọt nước nhỏ, nhưng vẫn sống chết nén nước mắt trở về.
“Cậu chảy máu.” Lông mi dài chớp động, lông mày cậu bé nhíu lại với nhau, sự bình tĩnh làm Chu Thành Thao kinh ngạc lần đầu tiên gặp đã biến đâu mất, xoa xoa, lại xoa xoa, thật cẩn thận hỏi, “Đau không?”
Cổ Thược lắc lắc đầu, cười toe toét, “Tớ quen rồi, nếu người bị đánh là cậu, nhất định sẽ đau.”
Bỗng nhiên, tay cô bé sờ sờ một bên miệng, liếm liếm, đưa tay vào trong miệng moi ra một cái răng nho nhỏ để trong lòng bàn tay, còn dính máu.
“Mẹ, gãy răng rồi.” Cô bé chẳng thèm để ý, đưa cái răng đến trước mặt mẹ già.
“A!” Mẹ Cổ còn chưa nói gì, ông sự phụ chưa được nhận, Chu Thành Thao đã đau lòng muốn chết xông lên trước mặt Cổ Thược, “Có phải vừa bị đánh không? Đau không?”
Cổ Thược nhếch mép, nói chuyện có chút đề phòng, “Ông là ai?”
“Chuyện này…” Chu Thành Thao vội vàng lên tiếng, “Ta là chú đánh nhau rất lợi hại, con có muốn theo chú học đánh nhau không?”
Một câu nói làm mắt Cổ Thược sáng lên, “Có thể bảo vệ Chân Lãng không?”
“Đương nhiên!” Chu Thành Thao dùng sức vỗ ngực, “Hôm nay thì như thế này, sau này con có một đánh mười cũng không vấn đề gì, nhất định có thể bảo vệ được thằng bé.”
“Vậy…” Cô bé nhìn sang Chân Lãng bên cạnh, bàn tay dơ dáy cầm lấy đôi tay non mềm của thằng bé, “Tớ đi học đánh nhau, sau này có thể bảo vệ cậu, cậu cũng sẽ không bị bắt nạt nữa, có được không?”
Chân Lãng cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái răng dính máu trên mặt đất, không nói câu nào.
Cô bé lắc lắc tay cậu bé, “Cậu là của tớ nha, tớ không thể để người khác đụng vào người của tớ, tớ mặc kệ, cứ quyết định thế đi, tớ đi học đánh nhau, sau đó bảo vệ cậu.”
“Đừng nói nữa, mau đi kiểm tra một chút đi.” Sáu người lớn dắt Cổ Thược đang nắm tay Chân Lãng chạy về phía phòng y tế của trường học.

Cổ Thược bị Chu Thành Thao vuốt ve từ đầu tới chân, hoàn toàn không đếm xỉa đến mệnh lệnh phải ngồi yên của bác sĩ, ánh mắt đảo nhanh như chớp, tìm một thân ảnh nho nhỏ để vươn tay ra.
Chân Lãng yên lặng nắm lấy bàn tay có mấy móng tay đen sì của cô bé, lúc này Cổ Thược mới lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười vui vẻ này trong chốc lát biến thành buồn bực, “Chân Lãng, tớ muốn đi học đánh nhau, nhưng nếu tớ đi học đánh nhau rồi, lại không nhìn thấy cậu thì là sao bây giờ?”
Cô bé bắt đầu lo lắng, vặn vẹo trong lòng Chu Thành Thao, “Nếu không tớ không đi nữa, dù sao bây giờ tớ cũng thắng.”
“A…” Chu Thành Thao thấy miếng thịt đã đến miệng lại chuẩn bị bay đi, ôm chặt cô bé, có chết cũng không chịu buông tay, “Thằng bé có thể ở cùng con, ở bên cạnh nhìn cũng được.”
Ánh mắt đáng thương của Cổ Thược dừng trên người Chân Lãng, chớp chớp, chờ đợi câu trả lời của cậu bé.
Chân Lãng nắm chặt tay cô bé, nặng nề gật đầu, “Được, tớ đi cùng cậu.”
Nụ cười hé mở, xinh đẹp như một đóa hoa Thược Ước* mới nở, chỉ là hơi bẩn một chút, cộng thêm thiếu mất một chiếc răng cửa.
“Thay răng, vốn đã lung lay rồi, nay rụng luôn.” Bác sĩ lạnh lùng lên tiếng, “Bảo vệ cho tốt thì mới lớn được.”
Mấy người thở ra một hơi thật dài, xoay xung quanh Cổ Thược hỏi han, không ai chú ý tới trên gương mặt đẹp như búp bê hiện lên một vẻ yên lặng ngẫm nghĩ không phù hợp với tuổi.
Cổ Thược là loại người tiêu chuẩn sẹo nhiều nên không biết đau, vừa có thể động đậy đã bắt đầu suy tư sẽ học kỹ thuật đánh nhau cao siêu thế nào, còn cậu bé trầm tĩnh chỉ yên lặng đi bên cạnh cô bé. Sau đó cậu bé chỉ làm một việc duy nhất, đó là im lặng nhìn cô bé luyện tập, khi cô bé quay đầu lại sẽ nở một nụ cười yên ổn, khi cô bé luyện tập xong sẽ xé giấy gói cây kẹo que trong tay rồi đặt vào tay cô bé.
Cho đến một ngày nào đó, Chu Thành Thao đang chuẩn bị bước vào nhà thì nhìn thấy một bé trai xinh đẹp đang đứng trước cửa nhà mình, tư thế ung dung, không có một chút hoạt bát giống với độ tuổi.
Hai đứa bé, tính cách khác nhau một trời một vực, làm thế nào có thể ở chung thân mật như vậy?
Ông thật sự không hiểu được.
“Cổ Thược đâu?” Ông nhìn ra đằng sau cậu bé, ngoài dự tính là không nhìn thấy tên đệ tử như con khỉ hoang của mình.
Chân Lãng đặt túi xách lên sàn đấu, đứng ở vị trí cô bé thường đứng, “Học bổ túc, bài tập chưa làm xong nên bị cô giáo mắng.”
“Vậy mi đến tìm ta?” Đối với đứa bé trai không thể chộp tới tay này, ông vẫn cảm thấy đáng tiếc.
“Vâng.” Chân Lãng nhàn nhạt trả lời, “Có phải học mấy thứ võ công kia là có thể bảo vệ được người khác không?”

Nhắc tới nghề nghiệp của mình, Chu Thành Thao lập tức lên tinh thần, vỗ ngực một cái, “Đó là đương nhiên, việc này không phải mi cũng thấy sao? Được ta dạy dỗ, đứa nhóc nào cũng là cao thủ.”
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh kia, Chân Lãng gật gật đầu với ông, “Vậy được, từ nay trở đi em sẽ bắt đầu học võ với thầy.”
“Thật sao…” Ông mừng rỡ, đưa tay muốn ôm lấy đứa trẻ xinh đẹp trước mặt, ai ngờ động tác của Chân Lãng nhanh hơn, chạy lên trên mấy bước, trốn khỏi cái ôm như hổ vồ mồi của ông.
“Em có yêu cầu!” Cậu bé đứng ngoài cự ly thân mật, “Thứ nhất, em không học cùng Cổ Thược, thầy cũng không được cho Cổ Thược biết em học võ với thầy. Thứ hai, em không tham gia bất cứ giải thi đấu nhi đồng nào, em học võ chỉ vì không muốn Cổ Thược bị người khác bắt nạt. Thứ ba, nếu thầy để Cổ Thược bị thương, em sẽ không bảo giờ để cô ấy học võ với thầy nữa.”
Chuyện này…
Dáng vẻ này là của một đứa trẻ mới mấy tuổi sao, nó lại còn bàn điều kiện với mình nữa!
Chân Lãng nhướn mày, “Thầy có đồng ý hay không, không đồng ý thì em đi tìm sư phụ khác.”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!” Ông dừng sức gật gật đầu.
Dù sao cũng là đệ tử của ông, lời nói của trẻ con cũng chẳng phải nói thật, không chừng sau này nếm mùi thắng lợi rồi, ông không muốn để thằng bé đi thi đấu nó cũng không chịu ấy chứ.
“Vậy mi đến vào lúc nào?” Ông dụ dỗ đối phương, “Mi ở cùng Cổ Thược cả ngày, có vẻ không lừa được con bé nha, chi bằng học cùng nhau đi?”
“Không cần.” Chân Lãng cầm túi xách lên, phủi phủi bụi, “Cô ấy học bổ túc sẽ rất lâu, mỗi ngày em có hai, ba tiếng có thể tìm thầy, tầm này là được.”
Chuyện này, chuyện này cũng có thể?
Chân Lãng vẫy vẫy tay với ông, “Nói xong rồi, em đi đây.”
“Này.” Chua Thành Thao thật lâu mới tỉnh táo lại, nhìn thân ảnh nho nhỏ đã đi tới góc cầu thang, “Có phải lần trước mi thấy Cổ Thược bị bắt nạt mới học võ với ta không, vì sao lâu như vậy mới lên tiếng?”
Dừng bước chân, bóng người kia ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, “Nếu không xem tài nghệ của thầy thế nào, làm sao biết thầy có xứng làm sư phụ em hay không?”
Chu Thành Thao: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui