Hai người thê thảm được một đám người đưa về nhà, sau khi Chân Lãng bước vào nhà còn có thể thấy mấy người lực lưỡng ôm vai đứng trước cửa.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay với bọn họ, “Các anh đừng đứng như vậy, sẽ dọa hàng xóm xung quanh, dưới lầu có bảo vệ rồi.”
Mấy người kia kiên định lắc đầu, hai bàn tay vẫn ôm vai, đứng yên không động đậy.
“Tôi có thể yêu cầu các anh trở về không?” Chân Lãng vẫn kiên nhẫn lên tiếng, chỉ là vẻ kiên trì trong ánh mắt cũng không cho phép thương lượng.
“Cậu Chân.” Một gã bảo vệ khó xử lên tiếng, “Chuyện này ông Tạ đã nói, nếu chúng tôi để cậu rời khỏi tầm mắt một giây, chúng tôi đều không cần đi làm nữa.”
“Không rời khỏi tầm mắt một giây?” Chân Lãng có chút buồn cười, “Vậy có phải sinh hoạt vợ chồng chúng tôi các anh cũng muốn đứng cạnh nhìn?”
“Ờ…” Vẻ mặt mấy người kia rất khó xử, mở miệng mà nói không nên lời.
“Như vậy đi, tôi nói với chú Tạ, các anh cũng không cần căng thẳng như vậy.” Chân Lãng lắc đầu, cầm lấy điện thoại, sau khi nói chuyện ngắn gọn xong, mấy người kia nhanh chóng rút khỏi cửa, trả lại cho bọn họ sự yên tĩnh tạm thời.
Cổ Thược ngồi trên sofa, cái chân to đùng gác trên bàn trà, nhăn nhớ dựa vào ghế, mắt liếc nhìn Chân Lãng đứng ở cửa, ngay cả giọng nói cũng uể oải, “Bọn họ đi rồi?”
Chân Lãng cười khổ, “Không, chỉ là thay đổi vị trí không dễ nhìn thấy như vậy thôi.”
“Dưới lầu a?” Cổ Thược trợn tròn mắt, “Tôi thà đứng ở cửa, nhiều nhất chỉ dọa đến nhà cách vách, đứng dưới lầu là dọa đến một đống nhà bên dưới.”
“Không có cách nào khác.” Chân Lãng đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn dưới lầu, “Chú Tạ rất kiên quyết, nếu anh không đồng ý, tình hình của chúng ta hôm nay sẽ bị báo về nhà, sau đó em cứ chờ một đống người đến áp tải chúng ta về nhà đi.”
“Tôi không muốn…” Cổ Thược phát ra mộ tiếng kêu buồn bực, “Hôm nay mới về đến đây, tôi không muốn về!”
“Anh cũng không muốn trở về.” Chân Lãng ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn chân cô, “Trở về chẳng phải là rất bị quấy rầy sao?”
Kẻ từ khi vào nhà, Cổ Thược đã sợ nóng cởi áo khoác của Chân Lãng ra, chân gác trên bàn trà, gấu váy bị rách thành hai mảnh kia rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt Chân Lãng mang theo có vẻ vui vẻ, nhìn chằm chằm làn da cô, cười cười.
“Chú Tạ sẽ không báo về nhà chứ?” Cổ Thược vô thức ngả vào vai Chân Lãng, vừa mới áp sát lại bỗng như điện giật, cẩn thận tựa lên sofa.
Chân Lãng đưa tay ôm cái người muốn tránh xa kia trở về, “Tay này của anh vẫn còn tốt.”
Cổ Thược vẫn trốn tránh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kiên định của Chân Lãng mới mặc kệ anh, cuộn mình tựa vào trong lòng anh.
“Yên tâm đi, anh đã nói với chú Tạ, chú ấy sẽ không nói.” Chân Lãng nhìn người trong lòng mình, ngón tay đùa nghịch tóc cô, “Sẽ không có ai áp tải em về, giam em lại đâu.”
Cổ Thược nhìn chân mình, uể oải lên tiếng, giọng nói vô cùng uất ức, “Cũng chẳng khác nhau là mấy.”
“Anh ở cùng với em.” Anh đặt cằm lên đình đầu cô, “Bảo đảm sẽ không để em buồn chán, được không?”
Cổ Thược đáng thương ngẩng đầu, “Thật không?”
“Thật.” Chân Lãng nhẹ hôn lên má cô, “Chúng ta không phải thiên tàn địa khuyết sao, làm sao có thể chia tách?”
“Có phải anh đang cười tôi vô dụng hay không?” Cô ngẩng gương mặt nhỏ thảm thương, trong giọng nói tràn đầy mất mát, “Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ mình đánh nhau sẽ thua, cũng chưa từng nghĩ sẽ để anh bị thương trước mặt tôi.”
Cô nhìn Chân Lãng, nhẹ nhàng chớp chớp, trong mắt ánh lên vẻ tổn thương, còn có chút hơi nước, “Từ nhỏ đến lớn, đều là tôi ra tay, ngày xưa đã hứa sẽ bảo vệ anh, ăn nhiều kẹo của anh như vậy, kết quả…”
“Ha ha.” Chân Lãng cười ra tiếng, “Không có chuyện gì, anh không truy cứu chuyện em không thực hiện được hợp đồng bằng miệng kia, dù có lại tiếp tục mua kẹo cho em ăn cũng được.”
“Không ăn đồ ngọt.” Cổ Thược hừ một tiếng, phát hiện ánh mắt Chân Lãng vẫn đang nhìn một điểm nào đó.
Cổ Thược nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện ánh mắt anh dừng trên đùi mình rất lâu vẫn chưa chuyển, vẻ mặt vốn ngoan ngoãn bỗng biến đổi, giống như một con mèo lười bị người ta dẫm vào đuôi, đôi mắt chẳng những trợn tròn mà lông tơ toàn thân đồng thời dựng đứng lên.
“Anh nhìn cái gì vậy?” Cô túm vạt áo Chân Lãng, “Nói, rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Chân Lãng nhìn đôi mắt phun ra lửa của cô, nụ cười càng lớn, ngón tay nâng cằm cô, “Em không biết mình như vậy rất dụ người sao?”
“Dụ người?” Cổ Thược trừng mắt nhìn cái chân thạch cao của mình, dáng vẻ mèo hoang lập tức hiện lên, “Tôi cũng biết anh là đồ miệng chó không phun được ngà voi, đang cười tôi mất mặt đúng không? Cười tôi bây giờ phải đắp thạch cao đúng không? Cười tôi không đi được, đúng không?”
(Huỵch… *ngã đập mặt vào bàn phím*… Cái gì, tôi tưởng bạn Thược hiểu được ý đồ bất lương của bạn Lãng rồi chứ? Haizzz, kiểu này chắc bị người ta ăn đến tận xương rồi còn không biết nữa, bạn Thược ngây thơ tội nghiệp. Haizz…)
Cô càng nói càng lớn tiếng, nắm tay không ngừng vẫy vẫy trên không trung, nhưng vẫn không dám hạ xuống, bực bội trừng mắt nhìn cánh tay băng bó của anh, thu nắm tay về.
“Thật mà.” Tay anh thuận theo thắt lưng cô trượt xuống, vuốt nhẹ làn da dưới gấu váy, cảm giác mềm mịn dưới bàn tay làm người ta không muốn buông ra.
Lòng bàn tay anh nóng nóng, nhẹ nhàng vỗ về, hai mắt cười híp lại, giống như đang thưởng thức cái gì đó; còn Cổ Thược nằm trong lòng anh, mệt mỏi ngáp một cái.
“Mệt rồi?” Lộn xộn một lúc lâu đã tới nửa đêm, Chân Lãng nhìn thân hình Cổ Thược dần dần trượt xuống, “Muốn đi ngủ chưa?”
Nằm trong lòng anh, Cổ Thược từ từ lắc đầu, “Không mệt.”
Cô co người trên sofa, gối lên chân anh, toàn thân cuộn lại giống như một con mèo, nếu không có tảng thạch cao lớn kia thì sẽ là một con mèo lười chính hiệu, tay Chân Lãng dao động trên đôi chân thon dài của cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay thấm vào da cô.
Nóng nóng, có chút ngứa, có chút tê dại. Cô phát hiện gần đây Chân Lãng càng lúc càng thích dính lấy cô sờ mó, không phải sờ mặt cô thì nắm tay cô, giống như đang nghịch một món đồ chơi yêu thích nhất.
“Chơi vui lắm sao?” Cô nhắm mắt lại, phát ra tiếng hừ nhẹ.
“Đúng vậy a, làn da em rất mềm, sờ rất thoải mái.” Câu trả lời của anh có vài phần bất chính, nhưng cũng có chút lười biếng.
Cổ Thược giống như thú cưng được chủ nhân vỗ về, uốn éo người trong cái vuốt ve của Chân Lãng, phát ra những tiếng thở dài nhè nhẹ.
Cánh tay ở trên chân cô bỗng nhiên dừng lại, cô bất an lay người, nhẹ nhàng ngâm nga giống như đang đòi anh tiếp tục.
Anh cúi người xuống gần mặt cô, bàn tay tiếp tục nhẹ vỗ về, người nằm trên đùi cong môi, áp sát hơn một chút.
Môi, dịu dàng lướt qua gương mặt cô, phát ra những tiếng thì thầm, “Bà xã, đêm tân hôn bị em hung hăng dẫm ột cái, hôm nay là buổi tối ở riêng đầu tiên nha, nên kỉ niệm thật tốt.”
Cô nhắm mắt lại, truy tìm đôi môi anh bằng cảm nhận, cho đến khi hai đôi môi chạm vào nhau, cô mới hừ ra tiếng, giọng nói uể oải, “Hôm nay cũng rất đáng để kỉ niệm nha…”
Đúng vậy a, rất đáng để kỉ niệm…
Chân Lãng lưu luyến bên môi cô, nhẹ nhàng dao động. Còn cô cũng vô thức hưởng ứng, nghênh đón đôi môi ấm áp của anh.
Anh nhẹ nhàng hôn mấy cái, đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó lại nhanh chóng rời đi, cô ý vị rụt lại, cười ha ha ra tiếng.
“Tập trung một chút.” Chân Lãng có chút bất mãn, cắn vào môi cô.
Cô cắn lại, hai người giống như con bướm và nụ hoa đùa nghịch trong gió, tinh tế nhẹ nhàng mà dồn dập đụng chạm, hơi thở hòa lẫn vào nhau, lại như không kịp hít thở, không ngừng yêu cầu.
Bắt đầu là vui đùa, sau đó là tùy tiện, sau đó nữa nụ hôn của bọn họ càng thêm sâu, Chân Lãng trêu đùa đầu lưỡi cô, còn cánh tay cô cũng bất giác vòng lên cổ anh, nâng người lên.
Tay Chân Lãng nhấc váy cô lên, bàn tay ấm nóng trợt vào, cầm lên eo thon của cô.
Cô bất an vặn vẹo cơ thể, lại dẫn đến anh càng sát lại thật chặt, hô hấp hai người dần nặng nề, chỉ có tiếng máy điều hòa vù vù thổi ra gió lạnh.
Môi Chân Lãng di chuyển trên mặt cô, hôn từng tấc trên làn da cô, sau đó rơi trên cổ cô.
Mút qua, một dấu ấn màu hồng hiện lên, mang theo hơi nước, lộ ra vẻ mị hoặc quỷ dị.
Tiếng Cổ Thược hít thở ngày càng nhanh, cô ôm lấy cổ Chân Lãng, cảm nhận từng đám lửa anh đốt lên trên người mình, cảm giác kì quái làm cho cô không biết phải làm thế nào, chỉ muốn vuốt ve Chân Lãng, bất lực thở dốc.
Hơi thở nồng nàn, nhiệt tình như lửa, hai bóng người trên sofa quấn lấy nhau…
“Đinh đong!” Tiếng chuông cửa như một chậu nước lạnh, đánh tan nhiệt tình của hai người.
Chân Lãng ngẩng đầu, trầm giọng hỏi, “Ai vậy?”
Tiếng chuông cửa lại vang lên, bên ngoài truyền tới giọng nói lúng túng, “Cậu Chân, ông Tạ bảo chúng tôi đưa đồ ăn khuya tới, và cả thuốc bổ nữa.”
Chân Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ má Cổ Thược, đứng dậy mở cửa, Cổ Thược co người trên sofa, hai mắt mông lung, hoàn toàn chìm trong trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Một đám người bê đĩa to đĩa nhỏ bước vào, đặt xuống trước mặt Cổ Thược một bàn thức ăn, cúi người chào Chân Lãng rồi lại rồng rắn kéo nhau ra.
Chân Lãng túm lấy người đã lâu còn chưa hoàn hồn lại ở trên sofa, “Ăn đi, có đói không? Ăn cơm trước.”
Cô bĩu bĩu môi, còn chưa lên tiếng trong bụng đã phát ra tiếng vang khổng lồ, Chân Lãng khẽ nhéo mũi cô, “Nhanh ăn đi.”
Mùi thơm thu hút sự thèm ăn của cô, cô cầm lấy chiếc đũa gắp môt món cho vào miệng, vừa mới mở miệng ra lại thấy Chân Lãng ở bên cạnh, món ăn kia thế nào cũng nhét không vào nổi.
Bàn tay xoa xoa đầu cô, Chân Lãng cười, “Mau ăn a, không phải em rất đói sao?”
Suy nghĩ một chút, cô đưa tay kéo Chân Lãng, đưa chiếc đũa đến bên môi anh: “Cùng nhau ăn.”
Chân Lãng ngồi xuống sát cạnh cô, ngậm lấy món ăn cô đưa lên, “Không phải em rất đói sao, ăn trước đi.”
Cổ Thược lắc lắc đầu, đưa cơm đến bên miệng anh, “Tôi đã hứa sẽ giúp anh, tay trái anh không cầm đũa được, tôi đút anh ăn.”
“Cùng nhau sao?” Một tay Chân Lãng ôm eo Cổ Thược, khẽ dùng sức nhấc cô đặt lên chân mình.
Cổ Thược cầm cái bát, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt anh, ngốc ngếch xúc cơm đưa tới bên miệng Chân Lãng, tay nhỏ run run, cơm vốn đã không nhiều lắm, phần lớn lại rơi xuống người Chân Lãng.
Cổ Thược cầm lấy bát canh, nịnh nọt đưa tới, cười ngây ngô, “Canh gà, uống nhiều một chút, miệng vết thương sẽ nhanh hồi phục.”
“Em cũng uống đi.” Chân Lãng duy nhất chỉ có thể ôm Cổ Thược, nhìn chính cô uống một ngụm rồi lại đút cho anh một ngụm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu hoảng hốt.
“A, lại rớt.”
“Đừng động, đừng động.”
“May mà cháo gà ấm, không phái nóng.”
“Ai nha, thức ăn rơi.”
Bất kể cô đưa tới cái gì, Chân Lãng đều cười cười rồi ăn sạch, chỉ có cái áo sơ mi đắt tiền là đáng thương, bên trên thấm đầy giọt canh, đồ ăn lại cả cơm nữa, hồng hồng xanh xanh rất bắt mắt.
Hai người ngay cả ăn cũng đùa cợt, thỉnh thoảng Chân Lãng mút từ miệng nàng một ngụm canh gà, cô cũng mặc kệ động tác của anh, ngay cả cơ thể cũng bị người ta lợi dụng vô số lần, một bữa cơm không biết phải mất bao nhiêu lâu.
Ngày mùa hè sáng tương đối sớm, khi đó sắc trời đã ánh lên vài tia sáng nhàn nhạt, hai người mới miễn cưỡng ăn xong một bữa cơm.
Cổ Thược há miệng, ngáp một cái rất mất hình tượng, uể oải cọ đầu trên vai Chân Lãng.
“Mệt chưa?” Chân Lãng sờ lên trán cô, “Anh chuẩn bị nước tắm nhé.”
“Ừ!” Ăn quá no, máu chảy chậm, Cổ Thược bắt đầu mệt rã rời mơ mơ màng màng.
“Lát nữa giúp anh cởi quần áo, còn nữa, giúp anh chà lưng…” Chân Lãng xoay người vào phòng tắm, bỏ lại Cổ Thược nhìn bóng lưng anh ngẩn người.
Anh ta vừa nói cái gì? Tắm?
Ý là phải giúp anh cởi áo cởi quần?
Còn phải đối mắt với Chân Lãng toàn bộ trần trụi?
Còn phải giúp anh xức nước? Rồi lại phải giúp anh lau khô người, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước ra sau? Cũng chính là phải sờ lần sờ mò mỗi tấc trên người anh ta?
Hình như da Chân Lãng rất trắng? Chân Lãng trần trụi?
Mặt cô, từ từ đỏ lên, một đường đốt xuống, ngay cả đầu ngón chân ngón tay cũng nóng cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...