Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải


Sao chổi sở dĩ được gọi là sao chổi tất nhiên là vì có lực sát thương và phá hoại rất lớn, đặc biệt là đối với cô mà nói, sự tồn tại của Chân Lãng giống như bom dội bất định, còn hứa hẹn của cô thì giống như cột bom trên người bằng dây thừng, ngoại trừ hy vọng người ta đừng làm bom trên người mình phát nổ, cô cái gì cũng làm không được.
Chân Lãng đi qua bên cạnh bàn của cô, thản nhiên ngồi lên cái ghế cách đó không xa, không nhìn cô, vẻ mặt cũng không có bất cứ biến đổi nào.
Sống lưng Cổ Thược thẳng băng, tập trung toàn bộ tinh thần, bị bóng người kia thu hút, theo động tác của anh mà di chuyển
Giống như năm đó cô đứng trên sàn đấu, hết sức chăm chú đối mặt với đối thủ, nhưng hiện tại đề phòng còn hơn cả năm ấy.
Một cốc cà phê, một quyển sách, anh nhàn nhã thả lỏng.
Một cái bàn, hai con người, tâm tư của cô đã rối loạn.
“Thật ra vấn đề cô vừa nói, sở hôn nhân cũng đã nói qua với tôi.” Người đối diện khách khí cười, “Họ nói đó là yêu cầu đặc biệt của cô, xác định không có vấn đề gì mới gặp mặt.”
“A?” Cổ Thược có chút thất thần, “Vâng!”
Không được, cô không thể đặt lực chú ý trên người người kia, lần này nhất định phải tập trung xem mặt.
“Một cô gái mà trực tiếp đưa ra mấy yêu cầu như vậy khá dũng cảm, tôi rất thích loại phong cách nhanh nhẹn như vậy, cho nên mới yêu cầu gặp mặt.” Người đàn ông có một giọng nói rất tốt, nhịp điệu đắn đo cũng vô cùng tốt, nghe cũng thoải mái, “Nhưng tôi chưa từng xem mặt, cho nên ít nhiều có chút cố kỵ, do vậy mới tới sớm nhìn một chút, nếu không hợp ý, sẽ không xuất hiện, việc này tôi xin lỗi cô.”
Chân Lãng một mực đọc sách, không có bất kì chuyển động nào. Đây là tình hình sau vô số lần thất thần quan sát của Cổ Thược.
“A, không sao.” Cô cố gắng làm tâm trí chạy rông quay về vị trí cũ, nâng cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm.
Người đàn ông nhìn túi đường còn chưa mở trên bàn, “Cổ tiểu thư thích uống cà phê đắng?”
“Đúng vậy.”
Trong khi trả lời, cô thoáng nhìn thấy người kia bê cốc cà phê trầm giọng cười, phát ra một thanh âm rất nhẹ.
“Rất ít phụ nữ thích cà phê đắng như thế, Cổ tiểu thư quả nhiên không giống người thường.” Câu khen ngợi nói ra từ trong giọng nói thong thả, không có vẻ là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Không giống người thường cái quỷ, cô chỉ vì bị người ta hãm hại cho nên quên không cho thêm đường mà thôi!
Ánh mắt hung hăng quét sang, thẳng tới tên đầu sỏ.
Chân Lãng bất động như núi, ưu nhã lật sách, giống như không có cảm giác, nhưng một tay còn lại lại nhẹ nhàng sờ lên đuôi lông mày một bên.

Hắn đang cười trộm! Còn đang nghe trộm bọn họ nói chuyện!
Theo hiểu biết về hắn, phía sau động tác quá rõ ràng này là ý nghĩa như vậy.
Vẻ mặt cứng đờ, cô căm giận mở to mắt, âm thầm thề không bao giờ nhìn nữa, không nhìn, không nhìn…
Cô chống tay đỡ má, mượn cánh tay che đi, che khuất bóng người cứ lơ đãng là lại lọt vào tầm mắt.
“Cổ tiểu thư, trên hồ sơ của sở hôn nhân giới thiệu qua là cô chưa từng yêu đương, phải vậy không?”
Cô thoải mái gật đầu, “Gần như vậy.”
Tiểu học, trung học cô đang suy nghĩ thi đấu như thế nào, vào đội tuyển quốc gia thế nào; cao trung đại học, cô đang nghiên cứu đối nghịch Chân Lãng thế nào; ba năm này, cô bị Phương Thanh Quỳ túm đi xây dựng sự nghiệp, đừng nói yêu đương, bên cạnh cô ngay cả con công, con gián cũng không có.
“Hai mươi lăm năm đơn giản nhạt nhẽo, không có gì đáng nói.” Cô nói giỡn có chút tự giễu.
“Ai nói vậy.” Trong mắt người đàn ông ẩn chứa gì đó, “Tiểu Long Nữ cũng quạnh quẽ chờ mười sáu năm, mới chờ được Dương Quá.”
Tiểu Long Nữ?
Cô?
Có thể sánh ngang với Tiểu Long Nữ, cho dù ngay bây giờ ngã xuống đất, cô có chết cũng không hối tiếc.
“Phụt…” Từ đối diện truyền tới một tiếng phun nước rất khả nghi, dẫn theo một trận ho khan kịch liệt.
Lực chú ý của Cổ Thược lại một lần nữa bị trận ho khan này dắt đi, lúc này cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhịn cưới đến méo mó của Chân Lãng.
Tiểu Long Nữ, cô thật muốn giơ tay tát vào mồm người đối diện, làm hắn đem lời nói vừa nãy nuốt trở lại.
“Cổ tiểu thư có phải cũng đang chờ Dương Quá hay không?”
Cổ Thược lén liếc mắt nhìn Chân Lãng, tiếng cười kia nhẹ nhàng bay bay, Cổ Thược bực mình một trận. Hắn cười xong chưa? Đã được một phút rồi!
“Không, tôi đang đợi Doãn Chí Bình.” (=)))))) chết ta mất thôi)
“Phụt…” Cùng một địa điểm, cùng một nhân vật, cùng một sự kiện, phát sinh lần thứ hai.

Nhịn không được buông tay xuống, hung hăng phi sang bên kia hai ánh đao.
Không có tiếng cười, nhưng bả vai kia lại đang run run khả nghi.
Thật vất vả, run run kia mới mới dần chậm lại, Chân Lãng khụ một tiếng, bình tĩnh nâng cốc cà phê trước mặt, nhẹ uống một ngụm.
Cổ Thược lúc này mới thu lực chú ý về, vẻ mặt quái dị của người đối diện làm cô rất xấu hổ, “Thật ra, tôi không có ý kia…”
“Tôi, tôi…”
“Tôi thật sự không có ý kia…”
“Tôi, tôi…”
Cuộc nói chuyện đến đây rơi vào trạng thái không nói gì, Cổ Thược muốn nói, lại sợ thuận miệng nói ra lời nói gì kích thích, đơn giản là ngậm miệng.
Hai người cứ thế nhìn nhau, cười gượng.
Ngay lúc này, ở phía trước, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh truyền đến, Chân Lãng lấy di động ra, đặt đến bên tai, cúi đầu nói hai chữ mà lại một lần nữa hấp dẫn thành công sự chú ý của Cổ Thược, “Dì Cổ?”
Mẹ cô?
Vô thức đã nghĩ tiến lên giật cái điện thoại kia, đáng tiếc là cái mông vừa mới giật giật, đã bị áp chế xuống, tiếp tục duy trì nụ cười bình tĩnh, lặng lẽ dựng lên tất cả các dây thần kinh thính giác.
“Điện thoại của dì không ai nhận?” Giọng nói Chân Lãng không lớn, nhưng cô đang dồn hết tâm trí nghe lén nên rất rõ ràng.
Chân Lãng như có như không liếc mắt nhìn Cổ Thược, còn Cổ Thược nhanh chóng đưa tay sờ sờ cái túi nhỏ, sắc mặt nhất thời tối sầm xuống.
Cô, lại quên mang di động.
Từ trên mặt cô đọc được tin tức, Chân Lãng rất tự nhiên mở miệng, “Cô ấy quên mang điện thoại.”
Không biết là điện thoại Chân Lãng âm thanh không tệ, hay cổ họng người đầu bên kia không giống người bình thường, chỉ nghe thấy đầu bên kia một loạt tiếng vang rầm rầm cạch cạch, dây thần kinh trong đầu Cổ Thược nảy lên, mơ hồ đau đau.
Lão mẹ trước khi đi đã dặn đi dặn lại rằng cô đừng đi tham gia cái gì mà xem mặt vô nghĩa kia nữa, cô cũng chỉ gật đầu lung tung ứng phó, bây giờ…
“Cô ấy đi đâu ạ?” Ánh mắt Chân Lãng đảo qua, ngừng lại một lát.

Tay Cổ Thược để trên bàn nhanh chóng nắm lại, thân thể không tự chủ được nhổm nhổm lên, có chút nóng nảy.
Nếu bị lão mẹ của cô biết được cô âm phụng dương vi, chỉ sợ sẽ lập tức vác dao phay tới tìm cô tính sổ, nhưng lúc này quyền chủ động lại ở trên tay Chân Lãng… (bề ngoài nghe lời, bên trong thì chống lại)
Nửa chống má, Cổ Thược hướng về phía Chân Lãng làm một vẻ mặt cầu xin, giấu giấu diếm diếm ngược lại biến thành thập phần mờ ám.
Ánh sáng trong mắt Chân Lãng chợt lóe lên, nhấc nhấc lông mày, không tiếng động trao đổi ý tứ ngầm giữa bọn họ.
—— giúp cô gạt người tôi có lợi gì?
—— tính là tôi thiếu của anh một cái nhân tình có được không?
—— tất cả việc nhà cô làm?
—— tôi làm!
—— sẽ không quăng quật đập bể thứ gì?
—— đảm bảo sẽ không!!!
Chân Lãng khẽ gật đầu, vô cùng tự nhiên lên tiếng, “Chúng cháu đang ở bên ngoài ăn cơm, cô ấy ở trong phòng rửa tay, cho nên không nhận điện thoại được, một lát nữa cô ấy trở về cháu sẽ bảo cô ấy gọi lại cho dì.”
Ba câu nói xạo giải quyết vấn đề, Chân Lãng rất nhanh đã gập điện thoại, Cổ Thược lúc này mới rút ánh mắt về, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã không bán đứng cô!
Thừa nhận này không làm cho Cổ Thược thả lòng, ngược lại càng thêm hồi hộp, đứng ngồi không yên.
“Cổ tiểu thư.” Người bị bỏ qua thật lâu rốt cuộc hấp dẫn thành công lực chú ý của cô, khẽ đẩy danh thiếp trong tay qua, “Buổi trưa, không ngại cùng nhau dùng một bữa trưa chứ?”
“Vâng!” Người đang thoát xác thuận miệng đáp một tiếng, chờ sau khi phản ứng lại đã không còn kịp từ chối nữa rồi, đành phải đem lực chú ý đặt trên khuôn mặt đối phương.
Anh tuấn, suất khí, mũi thẳng, trong dáng cười mang theo chút phóng túng và tiêu sái, chỉ là trong ánh mắt lộ ra chút phong lưu.
Lại nhìn danh thiếp trong tay.
Hạ Nguyên Hi, chức vụ: luật sư
Mấy chữ đơn giản, phía dưới là một loạt số điện thoại, Cổ Thược dường như hiểu ra được cái gì đó.
Tiếp cận thêm một bước —— bạn trai bạn gái—— cô có ngực lớn —— ở trước mặt Chân Lãng kiêu ngạo ngẩng đầu.
Trên mặt Cổ Thược nhẹ nhàng lộ ra nụ cười.

Cái tư duy vẫn còn hấp tấp trẻ con này chờ đợi cái gì đó quá lâu, là não sẽ co giật mất.
Lại một tiếng chuông điện thoại nữa, nhất thời đánh vỡ bong bóng mộng ảo của Cổ Thược, trợn mắt nhìn cái người quấy rầy kia.
Dưới ánh mắt của cô, Chân Lãng vẻ mặt rất tự nhiên, chỉ khi nhìn thấy số điện thoại mới như có như không liếc mắt nhìn Cổ Thược lần thứ hai, “Dì Cổ, có gì quên nói hay sao?”
Cổ Thược trợn trừng mắt bất đắc dĩ, mẫu thân đại nhân thân ái, liên tiếp lấy mạng con là thế nào?
“Cổ Thược ở cùng một chỗ với cháu?” Đầu kia điện thoại Cổ mụ mụ nói, “Nó từ WC đi ra chưa, bảo nó nhận điện thoại.”
Chân Lãng vẫn dùng thái độ giọng nói nhẹ nhàng như trước, “Còn chưa ra, dì có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời cho cô ấy.”
Không thay đổi nét mặt, anh lặng lẽ ấn xuống nút loa ngoài.
Giọng nói liên tiếp như hạt đậu chảy ra, nhanh đến mức làm người ta chưa kịp phản ứng, “Nói cho nha đầu chết tiệt kia, mùa hè tới rồi, đừng nhảy loạn ở bên ngoài, về nhà làm việc nhiều một chút. Rửa bát, lau nhà, cọ nhà vệ sinh, dù sao nó cũng thừa tinh lực, để nó làm hết đi.”
Trên mặt Cổ Thược hồng trắng biến đổi, âm thầm cắn răng.
Đây có được coi là mẹ của cô không?
“Những việc của con gái trong nhà không biết làm, sau này sẽ không ai thèm lấy, không cho cháu dung túng nó, nhớ là có mua gạo thì gọi nó theo, nó khiêng, cháu nghỉ ngơi.” (=.= Không phải chứ?)
Bàn tay Cổ Thược ở dưới bàn nắm chặt, vặn nứt góc bàn cố sức nhẫn nhịn, khóe miệng bắt đầu co rúm lại.
“Còn nữa, bảo nó giặt áo nhỏ, quần nhỏ, tốt nhất là của cháu cũng đưa nó, bảo nó giặt…” (*đập bàn* bác này hay *cười lăn lộn*)
“Chết tiệt!” Người nào đó rốt cục không nhịn được nữa, nhảy lên, vọt tới bên người Chân Lãng, một tay giật được điện thoại, “Sao mẹ không bảo con tắm cho anh ta, hầu hạ anh ta ăn uống luôn đi? Nói đủ chưa?”
Sự lải nhải của Cổ mụ mụ cuối cùng cũng bị cắt đứt, giọng nói có chút bất ngờ truyền tới, “Con thật sự đi ăn cơm cùng Chân Lãng a, vậy con nhớ bảo nó bồi bổ nhiều một chút, phải chút ý thân thể, không được bắt nạt nó, việc nhà cái gì cũng phải làm hết, thay nó giặt quần áo, bít tất,…”
“Thật là dong dài!” Cổ Thược rống một tiếng, “Biết rồi! Con còn giúp anh ta rửa chân, rửa mông, được chưa?”
Cổ mụ mụ bị chọc giận, “Nha đầu chết tiệt kia, mày dám nói lão nương dong dài? Mẹ…”
Một tiếng ngắt điện thoại vang lên, giọng nói Cổ mụ mụ triệt để biến mất, Cổ Thược cầm điện thoại, ném lại vào tay Chân Lãng, “Hết pin.”
Chân Lãng tiếp nhận di động, ánh mắt hất hất, ý bảo Cổ Thược xoay người.
Ngơ ngác xoay người lại, đối tượng xem mặt đang dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Cổ Thược, ánh mắt cổ quái ở giữa cô và Chân Lãng liếc qua, liếc lại…
Cô vừa mới nói cái gì? Trời ạ, để một tia sét xuống đánh chết chính mình đi!!!Cổ Thược chợt với cánh tay Chân Lãng lên, hì hì cười giả dối một tiếng, “Anh ấy, anh ấy là anh trai tôi, anh trai của tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui