Bước ra gương, Ngô Tà trong nháy mắt bị ánh sáng trước mắt chói có chút không mở được mắt.
” Uy uy, chúng ta thật sự còn tại…… Phía dưới?” Ngô Tà mờ mịt nhìn chung quanh.
Trấn nhỏ làm từ đá tràn ngập ánh sáng, cách đó không xa thậm chí còn có thể nhìn đến khỏa đại thụ cành lá rậm rạp?
” Đúng vậy đúng vậy, nơi này chúng ta đến qua! Bên kia chính là cây sinh mệnh.” Chậm từng bước bước ra Hà Bật Học vỗ ngực cam đoan.
Đến qua…… Ngô Tà thực không nói gì. Ngay cả âm phủ cũng đến qua, hai người này nhân sinh rốt cuộc còn muốn nhiều gợn sóng đến đâu?
” Là a là a, ta còn nhớ rõ cửa thôn này là ở……” Hà Bật Học xem một vòng, chọn một phương hướng vội đầu đi qua.
Ngô Tà đang chuẩn bị đuổi kịp, lại bị Trương Khởi Linh một phen kéo lại cánh tay: “Chờ chút, nơi này có gì không đúng.”
” Làm sao vậy?” Ngô Tà nghi hoặc. Trừ bỏ sáng ngời đến hoàn toàn không giống là ‘âm phủ’, trấn nhỏ này thoạt nhìn thực bình thường a.
” Mùi máu tanh……” Trương Khởi Linh nhíu nhíu mày, chỉ phương hướng Hà Bật Học đi trước, “Theo bên kia truyền đến.”
Ngô Tà sắc mặt biến đổi, kéo Trương Khởi Linh liền đuổi theo.
” Như thế nào lại như vậy……” Hà Bật Học ôm miệng.
Bị Trương Khởi Linh nhắc nhở sau, mấy người một bên đề phòng một bên hướng trấn nhỏ đi đến. Càng đi mùi máu càng nồng. Cuối cùng trên đường bắt đầu xuất hiện vết máu cùng thi thể không trọn vẹn, có chút là nhân loại, có chút như là côn trùng khổng lồ.
” Này đó…… Là chân Huất.” Ân Kiên dừng lại nghiên cứu một chút bộ phận thi thể không thuộc loại nhân loại này, ngắt lời.
” Chẳng lẽ là tộc nhân Boshaye……” Hà Bật Học không dám nghĩ, “Anh Kiên, trận pháp của anh không có hạn bảo dưỡng đi?”
“Cậu tưởng đây là mì gói sao? Loại trận thế như ‘Loạn thạch băng vân’ cùng ‘Hoang yên mạn thảo’ chỉ cần làm tốt, trừ phi bị người phá hư, bằng không sẽ không tự hành giải trừ.” Ân Kiên nhíu mày.
” Cho nên hiện tại có ba lựa chọn: Một, đi tham tra ngọn nguồn mùi máu; hai, đi xác nhận trận pháp của anh; ba, nhìn tình hình trấn nhỏ.” Triệu Văn Hòa đề ra tuyển hạng.
“Tôi đi tìm nơi phát ra mùi máu, A Học cậu dẫn bọn họ đi thôn trấn.” Ân Kiên rút ra lá bùa.
” Tôi mang Tiểu Ngô đi là không vấn đề, bất quá anh Kiên anh ngửi ra phương hướng sao?” Hà Bật Học gãi gãi đầu, không sợ chết hỏi.
” Triệu Văn Hòa.” Trương Khởi Linh cũng rút ra Hắc Kim cổ đao, điểm danh.
“Vâng vâng, ta sẽ chiếu cố tốt hai người này.” Triệu Văn Hòa giơ tay đáp ứng, “Các ngươi an tâm đi đi.”
Ân Kiên nghiêng đầu liếc Trương Khởi Linh một cái:” Đừng kéo chân ta a, cương thi.”
Trương Khởi Linh mặt không chút thay đổi, dẫn trước đi ra ngoài.
Ân Kiên thở sâu, áp chế ánh điện thoáng nổi trên lá bùa, cất bước đuổi kịp.
” Vô luận xem mấy lần, tôi đều cảm thấy được Linh Quan này tính cách thật sự là có đủ khó chơi.” Hà Bật Học cảm khái.
” Trương Khởi Linh từ nhỏ liền như vậy.” Triệu Văn Hòa cười cười,” Đi thôi, trước đi cây sinh mệnh kia nhìn xem. Tuy bọn họ không xem như quỷ, nhưng nếu là ở phía dưới, ta cũng liền cố mà quản một chút đi.”
Lôi quang vàng lợt đánh xuống, cuối cùng một con Huất bị đánh thành cháy sém.
Ân Kiên hít sâu một hơi, chuyển đi qua xem người bị thương. Ước chừng năm phút trước, y cùng Trương Khởi Linh rốt cục tìm được mục đích. Nhìn đến chỉnh một đàn Huất đang ăn, Ân Kiên không nói hai lời đánh xuống thiên lôi trực tiếp ra tay. Một con Huất bị chém thành cháy sém, đồng thời hắc đao của Trương Khởi Linh cũng chém nát một con khác. Kế tiếp giống như một trận đấu, hai người không nói một lời bắt đầu dùng phương pháp của mình thanh quái.
” Boshaye, Boshaye cô ở đâu?” Một đường cẩn thận như phòng trộm đi vào trấn nhỏ, Hà Bật Học tham đầu tham não kêu gọi. Trấn nhỏ nguyên bản yên lặng tường hòa, hiện giờ thoạt nhìn tuy ngập sáng như trước, lại vi diệu làm cho người ta cảm thấy tử khí trầm trầm.
Bên cạnh một gian phòng nhỏ cửa bị mở ra một cái khe hẹp lại đóng lại, Ngô Tà trong lòng nhảy dựng. Nếu không phải cư dân thôn trấn này đối bọn họ mưu đồ gây rối, vậy chỉ có thể thuyết minh người nơi này đã bị dọa thành chim sợ cành cong.
” Ai nha ai nha~ thoạt nhìn giống như thực không ổn a~” Triệu Văn Hòa ngoài miệng nói lời kịch khẩn trương, nhưng ngữ khí hiển nhiên lại không phải như vậy.
” Hà Bật Học!” Thanh âm vui sướng theo bên kia ngã tư đường truyền đến, nữ tử xinh đẹp mang theo cư dân võ trang đao kiếm xuất hiện ở trong tầm mắt ba người.
” Trận thế bên sông Ourya Ân Kiên lưu lại không biết bị người nào phá, Huất chính là theo nơi đó lên bờ đến.” Đem người nghênh tiến thôn trấn, Boshaye ưu tâm hướng Hà Bật Học giải thích, “Thôn của Suoyi cùng cao nguyên Mạc Lâm của Nguyên Lam Đan Hạ tựa hồ cũng xuất hiện nguy hiểm, bọn họ trước đó cũng chạy về.”
” Các ngươi nơi này……” Hà Bật Học đối Nguyên Lam Đan Hạ cùng Suoyi kỳ thật cũng không rất lo lắng, dù sao bọn họ là từ trước vẫn luôn cùng Huất chiến đấu.
” Hoàn hảo.” Boshaye giơ tay vuốt vuốt tóc, ” Ít nhiều Nguyên Lam Đan Hạ cùng Suoyi bọn họ dạy chút ít gì đó, chúng ta còn có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa Huất cũng thật không dám tới gần thôn trấn.”
” Nhưng trên đường chúng ta đến…..” Hà Bật Học nghĩ đến những thi thể bị tàn phá.
Sắc mặt Boshaye trở nên có chút tái nhợt: “Không biết vì cái gì, mỗi cách một đoạn thời gian, luôn có người giống như trúng tà tự mình rời đi thôn trấn, khi tìm được……” Boshaye nói không được, “Tuy cũng có tổ chức nhân thủ ứng đối, nhưng……”
” Nói cách khác này đó…… Huất?” Ngô Tà thích ứng một chút tên này, “Tuy không có biện pháp tự mình tìm ăn, nhưng có thực vật định kì tự động đưa lên cửa? Này quả thực như là……”
” Có người ở chăn nuôi.” Triệu Văn Hòa kết luận.
” Chờ một chút! Lúc trước Nữ Ảo không phải đáp ứng dẫn các ngươi rời đi nơi này?” Hà Bật Học bỗng nhiên nhớ đến. Anh cùng Ân Kiên chính là bởi vì ước định này mới yên tâm rời đi a!
” Chúng ta vẫn là cảm thấy bỏ không được……” Boshaye tuy không nói bỏ không được cái gì, nhưng nơi tầm mắt cô nhìn về đã thuyết minh hết thảy. Cây sinh mệnh, cô cùng tộc nhân của cô, sinh ở đây, lớn lên ở đây, chết ở đây, nơi này là nơi lưu trữ tất cả cảm tình cùng tư niệm của bọn họ. Cố thổ, khó rời.
” Kết quả liền thành thức ăn gia súc sao?” Triệu Văn Hòa cười lạnh một tiếng.
” Uy!” Ngô Tà đá Triệu Văn Hòa một cước. Người này bình thường tuy miệng tiện, nhưng không có chẳng phân biệt được nặng nhẹ như vậy, hôm nay là uống lộn thuốc?
Triệu Văn Hòa quay về nhìn Ngô Tà một cái: “Ta không phải nhằm vào bọn họ, ta chính là đối Nữ Oa có thành kiến.” Nhìn đến ánh mắt Ngô Tà cùng Hà Bật Học nghi hoặc, Triệu Văn Hòa cười lạnh, “Diệt thế? Chính bởi vì bà ta nghĩ muốn diệt thế mà giết chết mọi người, bả không nghĩ xem những người đó sau khi chết sẽ đi nơi nào a? Thập điện coi như xong, ngay cả Uổng tử thành đều bị liên lụy mệt đắc vội ngất trời bả biết không? Cho nên nói nhân tính nữ nhân……”
Nghe Triệu Văn Hòa oa oa ôm oán, Hà Bật Học khó hiểu nhìn Ngô Tà.
” Uổng tử thành là về Dương Vân quản, Triệu Văn Hòa là thay tình nhân ổng khó chịu.” Nghe được ‘Uổng tử thành’ ba chữ cũng đã hiểu được nguyên nhân Ngô Tà hắc nghiêm mặt giải thích.
Hà Bật Học nhìn Triệu Văn Hòa. Tuy biểu hiện có chút ngả ngớn, nhưng người này khó có thể nào kỳ thật là hảo tình nhân?…… MN ai tin a!
Triệu Văn Hòa nhìn thoáng qua Ngô Tà:” Dương Vân không phải tình nhân.”
Ngô Tà trát trát mắt, chẳng lẽ tới nay cậu vẫn đều hiểu sai rồi?
” Dương Vân là ái nhân.” Triệu Văn Hòa mặt không hồng khí không suyễn, “Ta yêu hắn, quá khứ yêu, hiện tại yêu, thẳng đến tương lai vẫn yêu.”
Ngô Tà im lặng nhìn gã nửa ngày, theo sau vẻ mặt giãy dụa quay đầu: “Lời kịch là rất thâm tình, nhưng theo miệng anh nói ra hoàn toàn không có sức thuyết phục a……”
” Hơn nữa lời này ngươi hẳn là đối mặt Dương Vân nói đi?” Tiếng nói lãnh đạm mang thái độ khinh bỉ buông xuống,” Trước mặt người ngoài có nói đến chết…… Hắn cũng sẽ không để ý.”
” Tiểu Ca! Anh không có việc gì đi?” Ngô Tà quay đầu lại, nhìn đến Trương Khởi Linh đầy người máu tươi, vội vàng đứng dậy quan tâm.
” Không có việc gì, không phải máu của ta.” Mặc cho Ngô Tà đem chính mình quay tới đổi lui xem trước ngó sau, Trương Khởi Linh khóe miệng hơi hơi giơ cao.
” Hạn Bạt hỗn đản này…… Cố ý phơi mật sao?” Ân Kiên cắn răng. Hà Bật Học nhưng thật ra cũng đến quan tâm y, nhưng là…… Làm một chức nghiệp viễn trình tốn lam, y khi chiến đấu thị giác hiệu quả thật sự không đủ xem.
” Bên kia tình huống thế nào?” Triệu Văn Hòa xao xao cái bàn.
” Không người sống.” Trương Khởi Linh lắc đầu. Tuy lúc ấy cứu mấy người bị thương, là ngăn trở bọn họ bị ăn luôn, tính mạng cũng đã kéo không được.
” Còn có, cư dân không mang vũ khí trên người lưu lại pháp thuật khống chế tinh thần.” Ân Kiên sắc mặt không tốt lắm, “Sông Ourya đã nhìn quá. Hai trận pháp đều đã bị phá hư. Bất quá……” Ân Kiên lời nói vừa chuyển,” Nếu có thể đem Huất hết thảy vượt bờ, lấy thực lực hiện tại của ta thật có thể dùng Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú bắt nó tất cả đều bốc hơi rụng.”
” Vấn đề là đuổi như thế nào. Tìm Hamelin* đến thổi sáo sao?” Hà Bật Học gãi đầu.
(Là nhân vật trong tác phẩm “The pied piper of Hamelin” (tiếng đức “Rattenfanger von Hameln”) – Ống sáo màu nhiệm của Hamelin (hay Người thổi sáo thành Hamelin) là bài thơ nổi tiếng dành cho trẻ em của Robert Brownling (nhà thơ người Anh 1812-1889). Bài thơ dựa trên một truyền thuyết Đức nói về một người thổi sáo đã dùng âm nhạc dụ lũ chuột ra khỏi thành phố.
Anh em Grimm cũng có một tác phẩm kể về truyền thuyết trên.)
” Đó là sâu không phải chuột!” Ân Kiên nổi gân xanh. Người này còn có thể không có cảm giác khẩn trương một chút không?
” Anh Kiên anh cư nhiên biết?” Hà Bật Học ánh mắt vốn đã rất lớn càng mở lớn hơn, “Nguyên lai anh Kiên cũng có thơ ấu ác!”
” Ánh mắt mở lớn như vậy cẩn thận con mắt lòi ra.” Ân Kiên chán ghét trừng người. Tuy y trước kia lớn lên không như người bình thường…… Được rồi, là thực không giống, nhưng thơ ấu cái này y cũng có có được không?
” Chỉ cần làm cho chúng nó rời mặt nước liền thành sao?” Ngô Tà nắm thời cơ cắt đứt.
” Ngàn vạn lần đừng nói cậu muốn đem nước hồ vắt khô ác.” Hà Bật Học cười nói.
Ngô Tà nhìn về phía Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh gật gật đầu:” Làm được.”
” Uy uy, không phải đâu?” Hà Bật Học kinh hô. Trước không nói nước bơm ra phải rót vào đâu, đầu tiên nơi này liền không điện có được không?
” Hà đồng học cậu đủ chưa!” Ân Kiên ở một bên xem không được lại ‘vuốt’ gáy Hà Bật Học một cái, “Hạn Bạt vừa ra đất cằn ngàn dặm. Hắn chỉ sợ là nghĩ muốn đem nước sông chưng khô.”
Hà Bật Học há miệng.
Trương Khởi Linh mặt không chút thay đổi.
” Nếu đã muốn quyết định, vậy nghĩ ngơi hồi phục một chút, chuẩn bị động thủ đi.” Triệu Văn Hòa vỗ vỗ tay, “Trương Khởi Linh cậu cần phải cẩn thận đừng bị Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú cùng bốc hơi rụng u~”
Trương Khởi Linh thản nhiên liếc gã một cái:” Chúng ta thừa dịp chủ vắng nhà thịt vật cưng nhà người ta, nếu chủ nhân trở lại, ngươi nên ngăn đón tốt.”
Triệu Văn Hòa cười:” Nói gì ta cũng là tại vị Chính Thần, ngăn một chút vẫn là làm được đến.”
” Kia…… Ngăn sau đâu?” Ngô Tà nuốt nước miếng. Như thế nào nghe đứng lên…… Bọn họ như là ở thương lượng như thế nào đi tìm chết?
” Lúc sau?” Triệu Văn Hòa trầm trầm cười.
” Triệu Văn Hòa hỗn đản kia đâu?” Luôn luôn quân tử đoan chính Bắc phương quỷ đế khi đạp tiến thư phòng của Ôn Hòa khí thế đủ làm cho người ta nhịn không được hoài nghi người hắn muốn tìm nếu ở trong này, kia lập tức liền bị hắn lấy kiếm đâm ra 70, 80 lỗ thủng.
” Tìm hắn có việc?” Ôn Hòa tâm bình khí hòa hỏi lại.
” Tương Tử Văn đem người đá đến Nghiệt Kính Thai tự xét, kết quả Nghiệt Kính Thai cư nhiên không gương. Phán quan nhà hắn gửi bản hạch tội đến Phong Đô Đại Đế, ta bị đá tới tìm người.” Dương Vân hừ lạnh.
” Ân gia tìm ta cứu mạng, Triệu Văn Hòa dẫn họ đi lấy lá cây sinh mệnh.” Ôn Hòa cười đến sóng ngầm mãnh liệt.
Quả nhiên Dương Vân sắc mặt lập tức biến đổi:”Cây sinh mệnh? Hắn không biết nơi đó đã là địa bàn của Nữ Ảo sao? Hắn đi làm gì? Muốn chết sao?”
” Không chuẩn hắn thật đúng là muốn tìm chết.” Ôn Hòa cười thật sự là vân đạm phong khinh, “Cùng hắn đi kia hai cái đều không phải người sẽ ngồi xem nhỏ yếu bị khi lăng còn thấy chết mà không cứu nột.”
Dương Vân sắc mặt xanh mét:” Ta đi lôi hắn về.”
” Nột, Dương Vân. Nếu khi ngươi đuổi tới, Triệu Văn Hòa đã muốn cùng Nữ Ảo khai chiến, ngươi làm như thế nào?” Ôn Hòa gọi người lại, hỏi.
Dương Vân dừng lại, nửa ngày, gian nan mở miệng:” Ra tay.”
” Nếu khi ngươi đuổi tới, hắn đã bị Nữ Ảo đánh trọng thương, ngươi lại làm thế nào?” Ôn Hòa lại hỏi.
Dương Vân mãnh hấp một hơi, cười khổ:”…… Ra tay.”
” Kia nếu, người kia là Trương Khởi Linh…… Đâu?” Ôn Hòa tiến bức.
Dương Vân mân nhanh môi, chậm rãi nhắm mắt.
” Ta không thể đối Nữ Ảo ra tay, cho nên, đến, này cho ngươi.” Ôn Hòa theo tay áo rút ra thanh trường kiếm đưa cho Dương Vân.
Dương Vân tiếp nhận, thân kiếm toàn thân đen sẫm, vầng sáng ám trầm.” Đây là……”
” Ta này thân mình nói gì cũng là Tây Chu Vương gia, có một hai kiện hung binh có thể sát thần có gì đáng ngạc nhiên?” Ôn Hòa cười.
” Đa tạ.” Dương Vân tùy tay huy kiếm, không gian bị chém nứt ra.
” Sủng vật bị giết giống như nam nhân của mình bị giết, đối nữ nhân mà nói đều là cừu không đội trời chung nột~” Triệu Văn Hòa âm âm cười, gương đồng trước người tràn ra một tầng gợn sóng, nuốt vào lại một đợt lôi hỏa.
Như gã dự kiến, khi Trương Khởi Linh chưng khô sông Ourya, Ân Kiên bắt đầu chuẩn bị Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú thì Nữ Ảo đã đuổi tới, không ngoài dự đoán chính là một mảnh phô thiên cái địa lôi hỏa oanh xuống.
Chiếc gương cho tới nay đều bị Triệu Văn Hòa làm mặc giới sử dụng lần đầu tiên ở trong chiến đấu phát huy thực lực. Thân kính tràn ra vầng sáng, trên mặt kính ám trầm tạo nên gợn sóng, đầy trời lôi hỏa đều bị nuốt vào trong kính.
” Uy uy, gương này của anh là Thao Thiết biến ra đi? Cái gì đều ăn a!” Hà Bật Học không sợ chết phun tào.
Ân Kiên cùng Trương Khởi Linh bởi vì toàn lực hành động, lúc này đã muốn bày ra trạng thái bán thoát lực, Ngô Tà cùng Hà Bật Học hai phàm nhân càng rõ ràng hoàn toàn không có chiến lực, cho nên hiện tại bốn người chính núp ở nơi Triệu Văn Hòa có thể quan chiếu nhìn hai thần đấu pháp.
” Gương này nếu thật sự là Thao Thiết, cậu nghĩ cậu có thể sử dụng nó làm cửa?” Ân Kiên chán ghét trừng người, chính là lực sát thương thật sự không thể cùng bình thường so với.
Một cái Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú y có thể phát ra với quy mô lớn nhất trước tới nay tuy quả thật như y dự đoán bốc hơi sạch ấu trùng, nhưng cũng cơ hồ vắt khô linh lực toàn thân y.
Mà Trương Khởi Linh tình huống cũng không so với y tốt nhiều ít, tuy kỹ năng đất cằn ngàn dặm mà Hạn Bạt thiên phú vốn có tiêu hao hắn không được nhiều ít, nhưng kế tiếp Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú cơ hồ là công kích không phân biệt địch ta gây cho hắn tổn thương không nhỏ. Vạn hạnh là hắn không phải quỷ linh lại có kỳ lân ấn lúc trước Triệu Văn Hòa trộm tới cho hắn hộ thể, bằng không chỉ sợ cũng sẽ cùng đám ấu trùng kia bị chưng rụng.
” Đánh lâu như vậy, bà cũng nên tiêu khí đi?” Triệu Văn Hòa tránh ở sau gương nói. Có thể tiếp được nhiều công kích như vậy, hắn chính mình cũng thực ngoài ý muốn. Nữ Ảo nói gì cũng là hóa thân của Nữ Oa ở thế giới này, lực công kích nhu nhược thành như vậy, gã rất khó tin tưởng a!
Nữ Ảo nghe vậy ảm đạm cười, nói không nên lời bảo tướng trang nghiêm, bàn tay thon dài hướng mặt kính huy qua.
Triệu Văn Hòa sắc mặt đại biến, chỉ tới kịp thu hồi gương, người lại bị dòng khí nhìn không tới thẳng tắp oanh chính giữa ngực, hai chân trụ không được quỳ rạp xuống đất.
” Triệu Văn Hòa!” Ngô Tà kinh hách lại đây đỡ, ngàn vạn lần đoán không ra gã vì sao phải thu hồi gương.
” Ngươi chọn thời cơ thật mau.” Nữ Ảo thản nhiên mở miệng, vẻ mặt từ ái. Ngô Tà lại cảm thấy được toàn thân phát lạnh.
” Nháy mắt mạnh mẽ cải biến thông đạo ta nối liền trong gương…… Ta nếu không phát hiện, hiện tại tao ương đó là Uổng tử thành……” Triệu Văn Hòa miễn cưỡng mở miệng, máu tươi theo khóe miệng lúc nói một ngụm một ngụm trào ra, áo trắng trước ngực bị nhiễm thành tiên hồng, “Nữ Ảo, bà thực đem người chết không phải người sao?”
Nữ Ảo cụp mắt cười yếu ớt, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng.
Trương Khởi Linh cùng Ân Kiên đồng thời bước ra, một rút cổ đao, một rút lá bùa, chắn ở trước người ba người không có chiến lực.
Nữ Ảo lắc đầu, vẻ mặt trách trời thương dân. Hào quang vàng nhạt ngưng kết ở lòng bàn tay.
Không gian đột nhiên bị xé rách, kiếm khí lạnh lẻo lao tới trước người.
Nữ Ảo lắc mình lui lại, hào quang trong tay tiêu tán.
Nam nhân hắc y hắc bào, xích đái kim quan từ trong khe bước ra.
” Dương Vân!” Ngô Tà kinh hô.
Dương Vân theo tiếng trông lại, tầm mắt dừng ở trên người Triệu Văn Hòa nửa người nhiễm huyết, đồng tử đột nhiên mở rộng.
Rồng ngâm thanh khởi, trong tay trường kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm tối đen, vầng sáng ám trầm, mũi kiếm trực chỉ Nữ Ảo.
” Ta kính ngươi có ơn vá trời, nhưng không có nghĩa ta sợ ngươi.” Dương Vân chậm rãi mở miệng, ngữ khí sâm nghiêm,” Âm phủ không thể so dương thế, không phải địa phương ngươi có thể muốn làm gì thì làm.”
Nữ Ảo nhìn trường kiếm trong tay Dương Vân, sâu kín mở miệng:” Quỷ đế cư nhiên cùng Tây Chu Vương thất cũng có giao tình? Phương bắc quỷ đế mang theo nó đến, là muốn giết ta?”
” Dương Vân bất tài, nhưng tự phụ dựa vào binh khí lấy một mạng đổi nương nương một mạng cũng vẫn phải có.” Dương Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, khẳng định phỏng đoán của Nữ Ảo.
“…… Ý nghĩ của đám thần nhân các ngươi, thật đúng là kỳ quái……” Nữ Ảo đôi mi thanh tú khẽ chau, vây hoặc vẻ mặt ta thấy thương tiếc,” Ngươi nghĩ muốn ta làm cái gì?”
” Ba ngàn thế giới, chỉ cần nương nương nguyện ý, làm sao đi không được? Tội gì cứ phải trở ngại chúng ta làm quỷ?” Dương Vân ngữ khí lễ phép, thần thái đạm mạc.
” Phương bắc đế quân, ai nói ngươi tính tình cứng nhắc không biết biến thông?” Nữ Ảo gợi lên khóe miệng, ánh mắt mê mang,” Ba ngàn thế giới a……”
” Như vậy…… Liền xong rồi?”
Nữ Ảo thở dài một tiếng sau liền biến mất không thấy, bị ‘phơi’ bên dưới mấy người hai mặt nhìn nhau.
” Bằng không nàng còn muốn như thế nào nữa? Cùng Dương Vân đánh cái cá chết lưới rách sao?” Triệu Văn Hòa mở miệng, theo sau chính là liên tiếp ho khan không ngừng.
” Nữ Ảo như thế nào không một chưởng đánh chết ngươi?” Dương Vân thu hồi kiếm, lãnh đạm nhìn Triệu Văn Hòa ngã ngồi dưới đất bị Ngô Tà giúp đỡ.
” Ngươi nếu tới muộn chút nữa ta sẽ bị đánh chết.” Triệu Văn Hòa bên khụ bên cười, ánh mắt đạm vàng lại gắt gao nhìn chằm chằm Dương Vân, như là như thế nào cũng xem không đủ.
Dương Vân lãnh nghiêm mặt đi tới, Ngô Tà vội vàng buôn tay lui về phía sau hai bước. Cho dù người trong đạo cấp mặt mũi gọi cậu một tiếng Cậu ba, tốt xấu cậu cũng vẫn là danh gia đổ đấu, điểm ấy phong thủy như thế nào cũng vẫn là thấy hiểu.
” Rốt cục nhịn không được muốn chính mình động thủ đem ta đánh chết?” Triệu Văn Hòa cố gắng muốn cười, nhưng khóe miệng kéo ra lại như thế nào đều là độ cong bi thương.
Dương Vân không nói, chính là đứng ở trước mặt Triệu Văn Hòa, hướng gã vươn tay.
Triệu Văn Hòa mờ mịt nhìn Dương Vân, nửa ngày, mới run rẩy đưa tay ra.
Dương Vân không chút do dự một phen giữ chặt, bắt tay vào lạnh lẻo.
Âm âm lương lương quỷ khí thông qua da thịt tương thiếp truyền lưu lại đây, thân thể bị thương nặng một chút một chút được chữa khỏi. Nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh đạm của Dương Vân, Triệu Văn Hòa gắt gao bắt lấy bàn tay lôi kéo chính mình.
” Độ hoàn khí, ngươi còn không chuẩn bị buông ra sao?” Dương Vân trầm giọng mở miệng.
Triệu Văn Hòa không đáp lời, cũng không buông tay.
Dương Vân sắc mặt trầm xuống, đã nghĩ đem tay rút về.
Triệu Văn Hòa thuận thế đứng lên, phản dùng sức đem Dương Vân ôm vào trong ngực, gắt gao ôm:” Dương Vân, ta đối với ngươi là thật tâm!…… Ta thích ngươi, là thật thích…… Tin ta một lần được không, Dương Vân……”
Người trong ngực không kháng cự cũng không đáp lại, chính là lẳng lặng mặc gã ôm.
Triệu Văn Hòa một lòng nặng trĩu. Chậm rãi buông tay, Tây phương quỷ đế ngày thường phi dương khiêu thoát rốt cục cười không được.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dương Vân trầm lặng không gợn sóng. Xoay người, lạnh lùng mở miệng: “Về sau ngươi nếu dám trêu hoa ghẹo nguyệt, ta liền đem ngươi lột sạch trói lại treo đến trên đầu cầu Nại Hà!”
Triệu Văn Hòa thân thể chấn động, không thể tin nhìn về bóng dáng đứng thẳng trước mắt.
Mấy ngàn năm ngây thơ quyến luyến, mấy ngày đêm oán đỗi si triền, hai người đồng dạng khiếp đảm, đồng dạng trì độn, rốt cục có thể không hề vì ngu dốt của mình mà trả giá giá đắt.
” Cư nhiên như vậy…… Liền thu phục?”
Hai con mắt núp dưới chân tường vắng vẻ nhìn trời, Hà Bật Học vẫn là không quá tin tưởng sự tình cư nhiên thuận lợi như vậy.
Tiêu trừ nguy cơ của trấn nhỏ, Boshaye tâm hoài cảm kích tự nhiên là có cầu tất ứng. Lá cây sinh mệnh thoải mái tới tay. Thu được tin tức Ôn Hòa theo sau đuổi tới, nàng lấy máu trên người cùng Ân Kiên mang theo huyết thống với người bệnh, hỏi Boshaye một gian phòng trống bắt đầu luyện dược.
” Chỉ cần trong quá trình luyện dược đừng ra vấn đề, kia hẳn là không có việc gì.” Ngồi ở bên cạnh Triệu Văn Hòa hắc hắc hắc cười. Lần này đi ra, muốn nói thu hoạch lớn nhất nhưng thật ra là gã a! Cư nhiên thành công cùng Dương Vân lưỡng tình tương duyệt, ông trời muốn hay không đối gã tốt như vậy?
” Ra…… Vấn đề? Cái gì vấn đề?” Hà Bật Học run run. Lấy Rađa thể chất, vĩnh viễn đều chỉ biết chọn trúng cái vấn đề lớn nhất a!
” Tỷ như Ân Kiên nói ra các ngươi vốn muốn đi trộm mộ Bao Tự cái gì.” Ngồi ở bên kia Ngô Tà hoàn toàn hiểu được Triệu Văn Hòa chỉ chính là cái gì.
Hà Bật Học ngẩn người, theo sau giống như nghĩ đến cái gì chỉ vào gian phòng dùng để luyện dược kia há rộng miệng:” Không, không phải đâu! Bà ta bà ta bà ta bà ta ……”
” Đúng a, bả là Bao Tự thi biến thôi.” Ngô Tà nâng cằm, lẩm bẩm, ” Ở trước mặt chủ nhà nói muốn cậy cửa nhà người ta, anh cảm thấy được nàng sẽ làm sao?”
” Cậu nói nếu tôi mời bà ta lên tiết mục bà có thể đáp ứng hay không?” Hà Bật Học một phen bắt lấy vai Ngô Tà, cả người hưng phấn phát run. (=))))) ko hổ là Hà đại chế tác)
Ngô Tà đỡ trán. Lo lắng cho thằng cha thần kinh xếp lệch này, quả nhiên cậu vẫn là đem thói đời nghĩ quá âm sầm.
” Cương thi…… Không, Hạn Bạt a! Ôn tiểu thư, Linh Quan, lại nhờ Ôn tiểu thư liên lạc vài vị bà đã nhắc tới kia…… Đúng rồi, Vệ Quan! Còn có Vệ Quan, Vệ Quan kia hẳn là cũng tính thi biến đi? Cái này đội hình khách quý thật sự là không cần rất phô trương a!” Hà Bật Học càng nói càng hưng phấn, thậm chí đã muốn bắt đầu cấu tứ muốn dùng cái dạng gì mở màn, trên đường hẳn là làm mánh khoé gì đó hâm nóng bầu không khí.
Ngô Tà nghe được đầy mặt hắc tuyến. Không biết chết sống, Hà Bật Học hiện tại hoàn toàn là ví dụ sống cho từ không biết chết sống này, anh ta còn dám có tư tưởng càng nghịch thiên một chút không?
” Hiện tại phàm nhân đều không biết chết sống như vậy?” Tiếng nói lãnh đạm theo bên kia vang lên, Dương Vân mang theo vẻ mặt không thoải mái đi tới. Trương Khởi Linh trầm mặc đi theo phía sau.
” Tiểu Ca.” Ngô Tà ngoắc, Trương Khởi Linh yên lặng đi đến bên cạnh Ngô Tà, ngồi vững.
” Các ngươi nói xong?” Triệu Văn Hòa theo trên mặt đất đứng lên, vây quanh Dương Vân chuyển chuyển,” Đều nói cái gì?”
Dương Vân lãnh đạm liếc mắt một cái:” Cùng ngươi không quan hệ.”
Triệu Văn Hòa lập tức mặt hướng tường ngồi xổm:” Dương Vân ngươi không thương ta……”
Hà Bật Học rõ ràng thấy được trên thái dương của Dương Vân nảy gân xanh.
Liền thấy Dương Vân theo tay áo lấy ra cái gì, phất tay ném vào trên lưng Triệu Văn Hòa: “Muốn liền mang, không cần liền cút.”
Triệu Văn Hòa trở tay lại muốn đi sờ, thân thể mới vừa động, vật kia liền nhanh như chớp lăn đến trên mặt đất, lại chuyển vài vòng mới đứng ở trước mặt Hà Bật Học.
” Này, đây là!” Hà Bật Học chỉ vào vật kia kêu to. Mẹ ơi này anh rất quen có được không? Hiện tại anh cùng Ân Kiên mỗi người trên tay còn in một cái đâu!
Triệu Văn Hòa biểu tình cũng thực khiếp sợ. Yên lặng nhặt lên cái vòng kia, Tây phương quỷ đế quen phụ người kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tình nhân mình đã mất mà được lại: “Ngươi không hối hận?”
” Ngươi làm chuyện cho ta hối hận đã muốn quá nhiều, không kém này một cái.” Dương Vân lạnh lùng mở miệng, cổ tay lộ ra ngoài tay áo, hình xăm cây mây màu xanh hết sức thấy được.
Triệu Văn Hòa gắt gao nhìn chằm chằm đồ án in trên cổ tay kia, một chữ một chút:” Ta sẽ không lại làm cho ngươi hối hận.” Nói xong, chiếc vòng giống như hình xăm trên tay Dương Vân vững vàng đeo lên cổ tay phải. Vòng hóa thành hình xăm in vào da thịt, từ nay về sau không còn xa cách nữa.
” Cái vòng kia có tác dụng đặc biệt gì?” Chờ Dương Vân cùng Triệu Văn Hòa rời đi, Ngô Tà hướng Hà Bật Học hỏi. Tuy từ vòng tay hóa thành hình xăm đã muốn thực đặc biệt, nhưng xem phản ứng hai người kia, hiển nhiên công hiệu chủ yếu cũng không là này.
” Cái kia a? Ước định đồng sinh cộng tử. Một người chết một khác cái cũng sẽ ‘đi’ theo.” Hà Bật Học tặc cười hai tiếng,” Hơn nữa nếu có một bên biến tâm hai người sẽ cùng chết.” Nói xong, anh còn khoe ra cổ tay mình,” Tôi cùng anh Kiên cũng có, lần trước đến Boshaye tặng.”
Ngô Tà có điểm lăng. Nếu là tác dụng này, kia Dương Vân chỉ sợ là yêu thảm Triệu Văn Hòa. Này hoàn toàn đã muốn là cảnh giới “Ta không có được ngươi liền cùng chết đi” a! Mà Triệu Văn Hòa đáp lại…… Không biết có phải hay không là thành kiến đối với quỷ phẩm của Tây phương quỷ đế, Vô Tà tổng cảm thấy được gã là “Chết cũng phải kéo người theo cùng”…… Thật sự là tội quá.
Bất quá biến tâm cái gì trước không lo lắng, đồng sinh cộng tử điểm ấy……
Ngô Tà đang nghĩ muốn hay không tìm Boshaye xin một đôi vòng này đến cùng Trương Khởi Linh phân hưởng một chút, trước mắt đột nhiên liền đưa qua một đôi hình tròn gì đó.
” Tiểu Ca, đây là?” Ngô Tà yên lặng tiếp nhận một cái. Đứng lên có thể hay không rất thần thông quảng đại? Cậu chính là tưởng tượng a, này cư nhiên liền biến ra vật thật đến? Chẳng lẽ năng lực hiện hóa vật của cậu rốt cục hoàn toàn thức tỉnh?
“Lúc Dương Vân muốn ta thuận tiện cũng lấy một đôi.” Trương Khởi Linh thản nhiên giải thích.
” Đồng sinh cộng tử đây là tốt lắm, bất quá…… Tiểu Ca anh đã chết a…… Còn có thể bị chết càng triệt để?” Ngô Tà nghi hoặc.
” Tôi nghĩ hai người yêu lẫn nhau rất sâu a, chẳng lẽ cậu sẽ biến tâm…… Hay là anh ta sẽ biến tâm a?” Hà Bật Học nghe được thực vô lực.
Trương Khởi Linh mân nhanh đôi môi, yên lặng nhìn Ngô Tà.
Ngô Tà sờ cái mũi:” Tôi sai rồi tôi chính là phản xạ tò mò……”
” Bất quá Tiểu Ngô cậu có nghĩ tới hay không,” Hà Bật Học đột nhiên linh quang chợt lóe, “Linh Quan là Hạn Bạt, nếu vòng tay phán đoán Linh Quan là đã chết, cho hai người ‘cộng tử’ làm sao bây giờ?”
Ngô Tà phiên cái xem thường:” Hà đồng học, phiền toái lần sau không cần giội nước lạnh giội đúng lúc như vậy a……”
” Ngô Tà, đeo hay không? Đeo, cậu sẽ phải cùng chết theo tôi.” Trương Khởi Linh giơ vòng tay, hỏi.
” Tiểu Ca, không cần ngay cả anh cũng cùng giội tôi nước lạnh được không?” Ngô Tà cười khổ đem vòng tay đeo lên cổ tay, ” Anh nếu đã chết, thực nghĩ đến tôi còn có thể chính mình sống tiếp sao không?”
Hình xăm, lại nở rộ.
” Cho nên nói…… Này là……” Ngô Tà nhìn chằm chằm bồn hoa trước mắt, khóe miệng run rẩy.
” Cục cưng nhà cậu.” Hà Bật Học cười thật sự đắc ý.
Đeo vòng sau phải làm tự nhiên là nên trồng hoa trồng hoa nên loại đồ ăn loại đồ ăn. Tìm Boshaye lại đây cho họ cử hành nghi thức sau, Hà Bật Học liền dị thường hưởng thụ nhìn bộ dáng Ngô Tà bởi vì máu cậu ta cùng Trương Khởi Linh ở trong đất dài ra thực vật mà kinh ngạc không thôi, hơn nữa là ở biết này thực vật kỳ thật là cục cưng của cậu ta cùng Trương Khởi Linh sau.
” Nhưng này là viên tiên nhân cầu! Vẫn là một viên to bằng ngón cái!” Ngô Tà táo bạo. Cậu thừa nhận viên tiên nhân cầu này thực đáng yêu, nhưng đứa nhỏ? Quên đi! Có người bình thường nào dưỡng ra thứ này a!
” Kia có quan hệ gì.” Hà Bật Học vỗ vai Ngô Tà, “Đậu Nha Thái nhà chúng tôi lúc mới vừa sinh hạ cũng chỉ là cọng đỗ giá a!” Tuy cách nhau ba trăm năm thời gian, nhưng mượn dùng Đại Nhật Như Lai Kim Luân Chú, bọn họ cùng một đôi nữ nhi kia liên hệ cho tới bây giờ chưa từng chặt đứt.
” Cọng đỗ giá nhà cậu gọi là gì?” Trương Khởi Linh lạnh nhạt mở miệng. So với Ngô Tà, hắn đối việc dưỡng ra viên tiên nhân cầu độ tiếp thu cao đến làm cho Hà Bật Học cảm thấy nhàm chán.
” Ân Ngộ, Ngộ của ‘ngộ nhân bất thục’.” Hà Bật Học hắc hắc cười. Vô luận là Tiểu Ngộ vẫn là Ngộ Tử, đều thực thích dạng tự giới thiệu này a..
” Chẳng lẽ Tiểu Ca anh chuẩn bị cho tiên nhân cầu gọi là Trương Ngộ? Không được, tuyệt đối không được!” Ngô Tà kháng nghị. Bọn họ lại không phải tửu quỷ, như thế nào có thể cho cục cưng nhà mình lấy cái tên như vậy!…… Không đúng, đâu ra cục cưng a! Này căn bản là ‘cục’ tiên nhân cầu được không?
” Kêu Ngô Duật đi, cũng coi như đối với cha mẹ cậu có cái công đạo.” Trương Khởi Linh như trước thản nhiên.
Bị vừa nói như vậy, Ngô Tà bắt đầu ngơ ngẩn nhìn vật nhỏ trong tay.
Từ một khắc cậu lựa chọn Trương Khởi Linh bắt đầu, liền nhất định bọn họ Ngô gia từ nay về sau tuyệt hậu. Mà hiện giờ, cậu đã có một cơ hội đối với cha mẹ mình nói “Ba, mẹ, đây là cháu hai người”…… Chú hai sẽ đánh chết cậu đi! Nhất định sẽ! Đây là viên tiên nhân cầu a!
” Yên tâm đi, tuy nhiên hiện tại chính là một viên tiên nhân cầu bé bé, nhưng chỉ cần hai người dùng tâm bồi dưỡng, nó rất nhanh sẽ lớn lên thành người.” Hà Bật Học bãi ra gương mặt an ủi, “Như Đậu Nha Thái nhà chúng tôi chính là bắt đầu từ cọng giá đỗ biến thành cây bụi lại lớn thành cây bách sau đó thành người……”
” Ngươi đây là cái gì thần phát triển a cọng giá đỗ cùng cây bụi cùng cây bách này không phải sinh vật hoàn toàn bất đồng sao như thế nào có thể mỗi giai đoạn phân biệt thành này đó a chẳng lẽ tiên nhân cầu này về sau sẽ chiếu tiên nhân cầu lô hội vạn tuế phương hướng một đường chạy như điên xuống sao?” Ngô Tà thần kinh toàn đứt. Nhân sinh của cậu đã muốn thực thần triển khai làm ơn đừng trên gấm thêu hoa nữa được không?
” Uy uy, mới vừa ra tới liền nghe đến ngươi ở bên này mèo kêu quỷ khóc, có thai sao?” Tiếng nói quỷ khí dày đặc lại mang theo cảm giác không thoải mái ở phía sau mấy người vang lên, trải qua nhiều ngày bận rộn sau, Ôn Hòa cùng Ân Kiên rốt cục theo trong phòng luyện dược đi ra.
” Dược luyện tốt lắm?” Hà Bật Học vui vẻ ra mặt đón nhận đi.
Ân Kiên gật gật đầu, thần sắc mỏi mệt. Khó trách Ôn Hòa luyện dược phải đem y cũng túm đi vào. Luyện dược này căn bản là muốn lấy máu người thân với bệnh nhân làm nước dùng. Y hiện tại có thể chính mình đi tới đã muốn thực không thể tưởng.
So ra Ôn Hòa sinh mãnh sống khiêu nhiều lắm. Nhìn đến bồn hoa Ngô Tà đang cầm trong tay, nàng lập tức hai mắt tỏa sáng lại vây xem:” Ai nha này vật nhỏ hảo đáng yêu~ Ngô Tà cục cưng nhà ngươi cùng Trương Khởi Linh sao? Gọi là gì?”
Ngô Tà trương miệng. Vì cái gì…… Bà cô này có thể khẳng định như vậy?
” Ngô Duật.” Trương Khởi Linh lạnh nhạt trả lời.
” Không muốn lại được…… Sách sách sách sách……” Ôn Hòa giống như thực cảm khái lắc lắc đầu.
” Luật pháp luật xóa song lập nhân. (này là ‘luật’ – 律 còn đây là ‘duật’ – 聿)” Trương Khởi Linh giải thích.
” Vừa ‘vô’ vừa ‘duật’, ngươi là muốn cho đứa nhỏ này không có cảm giác tồn tại? ( Ngô Duật – vô duật đều có phiên âm [wúyù], theo QT duật chỉ là trợ từ (ko có nghĩa tương đương ở TV) => túm lại tên bé tiên nhân cầu là “ko tồn tại”.)” Ôn Hòa thở dài. Họ Ngô thì thôi, lại chọn một cái tên không có thật ý như vậy, chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải của Trương Khởi Linh?
” Ngươi nhìn cha khác của nó một cái, có nửa điểm như là nghĩ muốn thừa nhận nó tồn tại sao?” Trương Khởi Linh liếc Ngô Tà một cái.
” Tôi chính là rất rung động nhất thời khó có thể nhận được thôi. Tiểu Ca anh đừng nói giống như tôi thực ghét bỏ nó được không?” Ngô Tà cằn nhằn giải thích, bỗng nhiên như là hiểu được cái gì nhìn Trương Khởi Linh,”Tiểu Ca không phải đâu? Tôi không nhận tiên nhân cầu anh sinh khí?”
Trương Khởi Linh liếc mắt một cái, không nói.
Ngô Tà sờ sờ cái mũi:” Nó thật sự có thể biến thành người?”
Còn lại mấy người cùng nhau gật đầu. Chính là Ân Kiên mới từ Hà Bật Học nơi đó nghe được đầu đuôi sự tình.
” Vẫn là rất khó tin tưởng a……” Ngô Tà gãi đầu. Vốn nghĩ đã muốn tuyệt hậu, kết quả đột nhiên bị nói cho có thể có đứa nhỏ nhưng lại đã muốn sinh hạ đến đây…… Mặc cho ai cũng sẽ ngốc điệu đi?
” Có tin hay không, mang về dưỡng dưỡng xem chẳng phải sẽ biết?” Ôn Hòa cười vỗ vỗ tay, “Nếu tất cả mục đích đều đã đạt thành, các vị khách quý liền phải làm tốt chuẩn bị trở về ác~”
Được Triệu Văn Hòa đưa về cửa hàng, Ngô Tà cảm thấy được nhân sinh của mình càng ngày càng thoát ly thường thức. Xuyền hồi cổ đại, đi âm phủ du lịch thuận tiện xem xét nhân thần một mình đấu thượng cổ thần linh, cùng với…… Nhìn bồn tiên nhân cầu nho nhỏ đặt trên bàn trà, Ngô Tà cười thật sự vô lực.
Độ ấm quen thuộc theo sau lưng dựa đi lên, cánh tay vòng qua eo nhỏ, thu nhanh. Bờ môi lạnh lẻo dán lên sau gáy, răng nanh một chút một chút chậm rãi cắn xương quai xanh, điện lưu dọc theo dọc theo cột sống lủi qua.
” Tiểu Ca, đừng nháo……” Ngô Tà giãy dụa hai cái, không có kết quả.
” Ta muốn.” Trương Khởi Linh ngữ điệu không để cho cưỡng lại.
” Tiên, tiên nhân cầu đang xem……”
” Vậy đi trên lầu.”
Khi Vương Minh đến mở cửa hàng, nhìn đến chính là ông chủ nhà mình mất tích lâu ngày tinh thần tiều tụy cùng Nhị lão bản tuy đồng dạng mất tích nhiều ngày nhưng thần thanh khí thích.
” Ông chủ đã trở lại a?” Vương Minh tiếp đón, liếc mắt một cái nhìn đến trên bàn trà nhiều ra một bồn hoa nhỏ trước kia chưa thấy qua,” Ông chủ, bồn tiên nhân cầu nhỏ này ở đâu ra?”
” Ta sinh.” Ngô Tà hắc nghiêm mặt, lời ít mà ý nhiều.
Nghe được đáp án kính bạo như thế, trên bản chất vẫn là một bình thường tiểu thị dân Vương Minh rốt cục ở xào xạc gió lạnh thổi qua cương thành thạch hóa tiến tới phong hóa……
[cuộc sống ngày xưa đã chấm dứt, một kiếp sống mới đang bắt đầu……]
o( ¯¯▽¯)〴 FIN ヾ ( ¯▽¯¯)o