Mấy người cười vang, sau đó nói vài câu rồi tan cuộc.
Huy Hoàng về đêm, xe con ngoài cửa nối đuôi nhau không dứt, cũng có đủ loại người ra ra vào vào.
Giang Nhiễm đeo cặp sách đứng dưới cây được chăng đèn sáng chói trông cực kỳ không khớp. Cô thở nhè nhẹ, vì quá lạnh nên hơi thở có khói trắng. Một lúc lâu sau, cô hít mũi một cái, mũi cũng hơi đỏ lên.
Dương Kế Trầm vẫn dựa vào xe như cũ, anh nói: “Chờ tôi hút xong điếu này rồi đi.”
“Vâng.”
Anh không ăn cơm với bọn họ, không biết vì muốn đưa cô về nhà, hay không đi vì vốn không muốn đi.
Giang Nhiễm cúi đầu nhìn ánh sáng pha tạp trên mặt đất. Trận mưa hôm qua trút xuống quá lớn, hôm nay mặt đất vẫn còn ướt nguyên, trên mặt nước mỏng manh là ánh sáng lay động của đèn neon.
Thật là một ngày kỳ lạ.
Dù Dương Kế Trầm đang nửa dựa nhưng vẫn cao hơn cô rất nhiều. Ánh mắt của anh hơi nghiêng, còn nhìn cô với vẻ như cười như không.
“Em đang nghĩ gì?”
“Không có gì.”
Giọng cô nhẹ nhàng, lại sạch sẽ mà thanh thúy, không giống giọng ngọt chảy nước của mấy người phụ nữ khiến người ta chán ngán, cũng không quá non nớt như bé gái.
Dương Kế Trầm nghiêng đầu: “Em đang nghĩ tối qua tôi có thấy thứ gì không nên nhìn không?”
Con ngươi của Giang Nhiễm hơi co lại vì bị nói trúng tim đen.
Dương Kế Trầm đút một tay vào túi, còn một tay hút thuốc lá. Anh hơi khom lưng xích lại gần cô rồi khàn giọng hỏi: “Em đoán tôi có thấy không?”
Giang Nhiễm bỗng ngẩng đầu lên đối mặt với con ngươi sâu không thấy đáy của anh. Một trận gió lạnh thổi qua, tàn thuốc lá trên ngón tay của anh cũng phiêu tán trong gió.
Có một số người chỉ cần nói 2 – 3 câu đã có thể thấy rõ tính cách của họ, với cô thì Dương Kế Trầm chính là người như thế.
Anh rất cao ngạo cũng rất ngông cuồng, nhưng anh có vốn liếng để cuồng vọng. Trong lĩnh vực của mình, anh là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Kiểu người này vừa vung tay là có thể hô mưa gọi gió, càng không để chuyện gì vào mắt. Cũng như Quý Vân Tiên đã nói, người như thế sao có thể đi nhìn trộm.
Nhưng nếu anh không thấy gì, lại chỉ gặp vẻn vẹn một lần vào tối qua, thì sao lại như đã quen cô từ lâu, trong lời nói cũng luôn có thêm mấy phần trêu đùa. Chẳng lẽ cô chọc phải anh ở đâu?
Nếu anh nhìn thấy rồi, hôm nay gặp lại mới trêu cô như thế, thì thực sự là tên lưu manh trong lời của Giang Mi rồi.
Nhưng Giang Nhiễm lờ mờ cảm thấy anh không phải người như vậy.
Giang Nhiễm hỏi ngược lại: “Anh có thấy không?”
Dương Kế Trầm không nghĩ cô sẽ ném vấn đề lại cho mình.
Anh nâng người lên rồi lại dựa vào xe, sau khi ngồi lại rồi mới rảnh rang nhìn cô: “Nhìn thấy bóng lưng.”
Tối hôm qua là ngày đầu tiên anh chuyển vào căn nhà kia. Trương Gia Khải đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trừ ngọn đèn hỏng trong phòng ngủ, muốn bật lên cũng không bật nổi.
Ánh đèn phía đối diện sáng rõ ánh thẳng vào cửa sổ. Anh đi đến bên cửa sổ để nương theo ánh sáng đó mà châm thuốc, ai ngờ lại vừa hay trông thấy một ít cảnh không nên nhìn.
Cô chỉ mặc một cái quần lót, bả vai kẹp điện thoại, rồi đang luống cuống mặc quần áo cho mình.
Cô rất gầy, từ bả vai đến chân không có chút thịt thừa nào, ánh đèn vàng ấm lại tỏa xuống bóng lưng trắng nõn, tinh tế của thiếu nữ. Anh nhớ trước kia mình đã thấy cảnh này trong một bức tranh rồi.
Sau khi nhìn qua hai lần, Dương Kế Trầm thu hồi ánh mắt ngay. Nhưng vừa mới xoay người lại chợt nhớ ra chuyện gì, anh khẽ giật mình rồi quay đầu và nhìn chằm chằm vào bả vai trái của cô, sau đó cứ nhìn như thế đến lúc cô mặc xong quần áo và chui vào trong chăn.
Anh còn quên cả hút điếu thuốc kẹp trên tay kia.
Lúc lại ngước mắt lên lần nữa, trên người cô chỉ mặc áo hai dây, người ngồi đưa lưng về phía anh, hình như đang cạo lông nách.
Lúc này anh thấy rõ trên vai trái của cô đúng là bớt hình bông tuyết, bớt bông tuyết lục giác giống như đường vân trên đó vậy.
Cảm giác duy nhất lúc ấy chính là tà môn.
Lúc anh đang thấy kinh ngạc cũng là lúc cô xuống giường.
Dương Kế Trầm cầm điếu thuốc đưa tới miệng rồi châm lửa. Hai người liếc nhau một cái, sau đó cô đã như nai con kinh sợ mà mở to mắt ướt, kinh hoảng kéo rèm cửa lại.
Giang Nhiễm cho là Dương Kế Trầm sẽ trả lời không thấy, không ngờ anh lại thẳng thắn như thế. Bóng lưng…
Bóng lưng để trần sao?
Mặt Giang Nhiễm hơi nóng lên.
Dương Kế Trầm cứ nhìn mặt cô đỏ dần lên như thế, giống như màu mây dần bị trời chiều nhuốm lên vậy.
Điếu thuốc này còn thừa lại một chút, anh rít một hơi thật dài. Đầu lọc thuốc ám trầm lại sáng lên, anh phun ra một hơi khói dài, rồi tiện tay dập đầu thuốc ở bồn hoa bên cạnh.
Dương Kế Trầm nhìn cô cúi đầu càng thấp thì cười nói: “Xấu hổ cái gì, mùa hè đến con gái bọn em toàn mặc áo hai dây lúc ẩn lúc hiện mà.”
“Vâng…”
Áo hai dây hả…
Giang Nhiễm nghĩ mùa hè em chỉ mặc áo phông.
…
Nếu ngồi xe buýt từ trong thành phố về nhà phải mất nửa tiếng, nhưng đi mô-tô thì chỉ mười mấy phút đã đến nơi.
Giang Nhiễm bảo anh dừng ở khúc cua của đường nhỏ. Cô sợ Giang Mi trông thấy, dù sao trong điện thoại di động đã có hai cuộc gọi nhỡ rồi.
Đường nhỏ không có đèn, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy ngọn đèn leo lắt của mấy nhà. Nơi này non xanh nước biếc, nên thứ nhiều nhất cũng là cây cối. Hai bên đường nhỏ là cây ngô đồng, chéo chéo trên sườn núi là những cây thủy sam rậm rạp. Đêm lạnh dày đặc, trên nhánh cây còn có nước đọng nhỏ xuống.
Lúc xuống xe, Giang Nhiễm giẫm phải hố nước nên giày ướt mất một nửa.
Đi từ chỗ này chỉ cách khoảng 100 – 200 mét.
Dương Kế Trầm nói: “Không cần đưa em về thật?”
“Không cần, anh đi đi.”
“Được, lát nữa có bị sói già ăn trên đường, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Giang Nhiễm: “…”
Anh ngồi lên mô-tô, Giang Nhiễm gọi anh lại: “Này…”
“Sao thế?”
“Hôm nay… Cảm ơn.”
“Ừm.”
Giang Nhiễm: “Chuyện kia…”
“Ừm?”
“Trước kia chúng ta —— A!” Một giây trước đó, Giang Nhiễm vẫn nói chuyện cẩn thận, nhưng một giây sau đã cực kỳ hoảng sợ.
Dương Kế Trầm thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn về phía sau.
Trong rừng cây chợt xuất hiện 4 – 5 gã đàn ông bịt khẩu trang đen, trong tay cầm gậy bóng chày. Chúng đang mau chóng lại gần, từng đôi mắt kia đều nhìn anh chòng chọc, tay cầm gậy bóng chày giương cao như muốn nện xuống.
Dương Kế Trầm nhanh tay lẹ mắt tránh thoát, sau đó xoay người xuống từ trên xe, nhanh nhẹn kiềm chế gã đàn ông ở phía trước. Anh cầm mũ bảo hiểm nện lên đầu hắn, tiếp đó nhấc chân huých lên hạ bộ, thuận tay cướp lấy gậy bóng chày trong tay hắn.
Mấy gã sau lưng nhào tới đầy hung ác.
Dương Kế Trầm một chọi năm, nhưng động tác có nhanh hơn nữa cũng khó mà tránh được đòn.
Mặt Dương Kế Trầm căng ra, động tác nhanh nhẹn, ra tay chuẩn mà hung ác, cũng không nể tình chút nào. Anh đạp một cước khiến gã kia lăn ra, sau đó vung gậy bóng chày nện xuống khiến gã kia kêu lên tới tê tâm liệt phế. Dường như có thứ gì đó đã gãy vụn.
“Đ** Dương Kế Trầm! Đ**!”
Mấy gã khác thấy tên cầm đầu ngã lăn ra đất, thì tức khắc không dám động như con rết gãy chân. Gã kia che tay kêu rên thống khổ, trên lòng bàn tay cũng lập tức dính ra một búng máu.
“Còn ngây ra đó làm gì! Mẹ nó, xử nó cho tao! Đ*!”
Tim Giang Nhiễm đập thình thịch, mấy bóng người kia nhào tới như đạo kiếm quang ảnh giữa bốn phía đen kịt.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như tình tiết phim thế này, vì thế bị dọa sợ tới không dám cử động dù chỉ một chút.
Trong lúc hoảng hốt, cổ tay Giang Nhiễm bỗng bị kéo rồi cả người tiến vào cái ôm ấm áp, mà lực kia lại như muốn bẻ gãy cổ tay của cô vậy.
Dương Kế Trầm kéo cô qua rồi đưa cánh tay ra cản một gậy phía sau. Anh khẽ cắn môi, mồ hôi trên thái dương cũng rơi trên mặt cô.
“Cẩn thận!” Giang Nhiễm nắm chặt lấy quần áo của anh rồi hô lên.
Hai người phía sau nắm chặt gậy và đập thẳng lên người anh.
Dương Kế Trầm đá văng người phía sau Giang Nhiễm, nhưng lúc chưa kịp phản ứng thì phía sau đã ăn một gậy, sau đó chợt lảo đảo về phía trước mấy bước.
Anh hơi cau mày, vì bị đau mà bật ra âm thanh trầm thấp, ẩn nhẫn.
Dương Kế Trầm giữ chặt Giang Nhiễm, rồi hơi cười nhạo một tiếng. Anh ngẩng đầu, liếm liếm phía sau răng, xoay người nhìn về đám người kia, sau đó vặn cổ khiến xương kêu lên răng rắc và bước từng bước về phía những gã kia.
Không rõ những gã kia sợ cái gì mà phải lui về phía sau mấy bước.
Dương Kế Trầm cười lạnh nói lời châm chọc mà phách lối: “Thế nào, Lục Tiêu bỏ tiền ít quá nên chúng mày không bán sức à?”
Mấy gã kia hoảng hốt rõ rệt khi nghe được tên Lục Tiêu.
Gã bị gãy tay nằm trên mặt đất nhịn đau đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó mày phách lối cái gì! Mày tưởng lần này mày thắng được Lục Tiêu chắc? Dương Kế Trầm, mày ngông cuồng nhiều năm như thế, giờ cũng nên nếm thử đau khổ rồi!”
Dương Kế Trầm nhướng mày: “Ồ ~ Đúng là Lục Tiêu thật.”
“Mày! Đ*! Con mẹ nó, hôm nay nhất định phải giết chết mày!”
Giang Nhiễm tập trung tới nín thở, cũng thấy tình cảnh trước mắt đã hết sức căng thẳng rồi.
Dương Kế Trầm đứng chắn ở trước mặt Giang Nhiễm, thân hình cao lớn gần như đã che khuất cô. Giang Nhiễm nhìn chằm chằm lưng anh rồi lại nhớ đến một gậy kia.
Lúc người kia nện xuống trán đã nổi hết gân xanh lên, như vậy có thể đoán ra hắn dùng sức lớn đến thế nào.
Những gã kia có chuẩn bị mà đến, một mình anh chắc chắn không địch được chúng.
Giang Nhiễm hít sâu một hơi rồi giơ điện thoại lên: “Tôi đã ghi âm lại đoạn đối thoại của các người rồi. Ở đây cũng có máy quay, nếu không muốn vào cục cảnh sát thì đi mau.”
Gã kia hơi nghiêng người nhìn thử, sau khi thấy Giang Nhiễm ở sau lưng Dương Kế Trầm thì cười ra tiếng: “Em gái nhỏ, con mẹ nó mày đang kể chuyện cười à? Ghi âm? Máy quay? Mày tưởng bọn tao sợ mấy thứ đồ chơi đó chắc?”
Giang Nhiễm kiềm lại tay run rẩy rồi ấn nút phát đoạn ghi âm.
Giọng nam nóng nảy trong điện thoại vang lên trong đêm tối trống trải —— “Đ** Dương Kế Trầm! Đ**!” “Còn ngây ra đó làm gì! Mẹ nó, xử nó cho tao! Đ*!”
Đoạn ghi âm chạy được mười mấy giây thì Giang Nhiễm ấn tạm dừng rồi nói: “Nếu không đi, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát.”
Gã đàn ông kia chửi một tiếng rồi uy hiếp: “Nếu mày dám, tao chém mày ngay!”
Giang Nhiễm nhấn 3 phím số rồi giơ màn hình ra trước mặt chúng: “Tôi đếm 1 2 3, tôi báo cảnh sát đây.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chỗ cột điện tối om, trên đó hình như có vật gì đó hình vuông, nhưng vì trời quá tối nên hắn không thấy rõ. Hắn trừng mắt nhìn điện thoại di động của Giang Nhiễm rồi khẽ cắn môi.
“Mẹ nó! Chờ đó! Đi!”
Những gã kia nhanh chóng biến mất trong đêm, giống như lũ chồn hốt hoảng chạy trốn vậy.
Giang Nhiễm nuốt nước bọt, trong đầu có rất nhiều vòng xoáy mê mang, giống như có thứ đồ nặng ngàn vạn cân đang đè ở ngực của cô vậy. Tai cô cũng ong ong, mỗi khớp xương trên cả người đều đang run lên.
Cô nhìn về phía Dương Kế Trầm, răng trên răng dưới cũng đập lập cập vào nhau: “Bọn họ… Họ họ sẽ quay lại à?”
Nửa bóng người của anh chìm trong bóng đêm, nửa bóng người lại hiện ra dưới ánh đèn đường. Con ngươi thâm thúy tuy còn chưa tan hết vẻ tàn khốc kia vẫn nhìn cô chăm chú.
Một lúc lâu sau, anh cười nhẹ rồi nói bằng giọng uể oải như cũ: “Em lớn mật đấy nhỉ.”
Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn hộp nhỏ trên đỉnh đầu: “Đây không phải là máy quay đúng không?”
“Vâng…”
Người đàn ông bên cạnh cười nhẹ.
Giang Nhiễm cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, bây giờ càng nghĩ mới càng thấy sợ, môi cô dần khô kiệt, hốc mắt cũng hơi ươn ướt.
Dương Kế Trầm thu lại ý cười rồi nhìn xuống cô từ trên cao: “Bọn họ sẽ không quay lại.”
Anh nắm rất chắc mà cũng rất tự tin, mà dường như Giang Nhiễm cũng tin tưởng không chút nghĩ ngợi. Sâu trong lòng cô cũng có cảm giác như thế, cảm giác rằng những người kia sẽ không quay lại.
Nỗi lòng hoảng loạn của Giang Nhiễm vừa mới bình ổn được một chút, người kia đã cúi đầu, xích lại gần cô và đè thấp giọng: “Dù có quay lại, ông đây cũng có thể cho bọn chúng đi gặp Diêm Vương.”
Giọng của anh trầm thấp mà cuồng vọng, đôi mắt đen hơn đêm tối kia tản ra một nguồn sức mạnh, cũng như chính nguồn sức mạnh ấy khiến anh tùy ý và thẳng thắn tới vậy.
Giang Nhiễm trì độn nhìn anh.
Vẻ mặt của cô không phải quá tốt, môi mỏng hơi nhếch, mắt ánh lên tia nước, dáng vẻ ngây ngốc.
Bàn tay to của Dương Kế Trầm hơi dùng sức xoa đầu cô hai lần: “Được rồi, về đi.”
Giang Nhiễm run chân chậm rãi đi lên phía trước. Gió lạnh xuyên qua rừng núi phát ra những tiếng vang hun hút, dưới chân lại là mặt đường ướt nhẹp.
Trong lòng Giang Nhiễm còn sợ hãi, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi. Trong lúc hốt hoảng, cô lại nghe được tiếng bước chân từ phía sau.
Tim cô như nảy lên một cái, sau đó đứng sững lại đó như người gỗ.
Tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại, ngay sau đó là tiếng cười trầm thấp mà lười biếng của đàn ông: “Ngây ngốc ra đó làm gì?”
Ồ… Thì ra là anh…
Giang Nhiễm thở dài một hơi, rồi quay đầu nhìn anh một chút.
Anh đẩy xe máy chậm rãi đi tới. Người này, ngay cả dáng đi bộ cũng mang thêm mấy phần ngông cuồng.
Đêm nay không có ánh trăng nhàn nhạt, không có gió ấm áp, chỉ có vũng nước mưa và mây mù dày đặc.
Trái tim cô bị treo lên cao kia, giờ đây đã lại bình an đáp đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...