Trương Gia Khải và Dương Kế Trầm đánh mạt chược xong thì đã là 4 giờ chiều, sau khi Chu Thụ và Hạ Quần về quê thì các hoạt động giải trí cũng ít đi nhiều. CRRC vừa kết thúc nên cả người cũng thư giãn hơn. Bọn họ lại không giống mấy đội chuyên nghiệp coi thi đấu quan trọng hơn cuộc sống, rồi ngày nào cũng luyện tập không dứt kia.
Thời vừa tiếp xúc với xe đua, ai ai cũng một bầu nhiệt huyết, ai mà không muốn làm người đứng đầu. Nhưng thật sự đi tới đây rồi, có đôi lúc Trương Gia Khải lại thấy như mình không nhìn thấu, anh ấy không biết rốt cuộc Dương Kế Trầm đang nghĩ gì. Đội chuyên nghiệp có ưu thế của đội chuyên nghiệp, nhưng anh lại rất khinh thường, mà mấy người Chu Thụ cũng không bận tâm.
Đây là loại nghề phải mạo hiểm cả mạng sống, không lẽ cứ chơi theo nghề này cả đời hay sao? Đôi lúc Trương Gia Khải thấy mình không được vĩ đại như vậy. Khi một người có thành tựu nào đó trong một lĩnh vực, thì họ thường không thể thoát khỏi lĩnh vực ấy. Một bên là vừa hưởng thụ cảm giác vinh dự và thỏa mãn, một bên là thấy mệt mỏi nhưng không thoát ly hoàn toàn được. Vì anh ấy hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực khác.
Nếu mất đi đua xe, anh ấy chính là một kẻ vô dụng.
Trước kia Dương Kế Trầm cũng hay nói anh không muốn làm việc này cả đời, mà Trương Gia Khải lại không hiểu được anh.
Gần đây Trương Gia Khải bắt đầu ưu sầu chuyện này vì Quý Vân Tiên. Con nhóc điên điên khùng khùng kia rất yêu hơi thở tự do và không bị ràng buộc trên người anh. Nữ sinh nhỏ rất dễ bị thu hút bởi những thứ kích thích, huống hồ cô ấy vốn yêu đua xe từ trước.
Nhưng anh ấy không được người khác tạo điều kiện như Dương Kế Trầm. Tố chất của anh ấy và mấy người Chu Thụ rất bình thường, gắng gượng lắm thì cũng đủ để kiếm miếng cơm. Hơn nữa lại là thứ mình thích, nên mọi người đều liều mình hơn mấy phần.
Ngày đó Trương Gia Khải nghe Dương Kế Trầm muốn mua nhà xong, thì khi về cũng mở sổ tiết kiệm ra xem. Sau đó anh ấy gọi điện cho Quý Vân Tiên nói chuyện một lúc, rồi hỏi cô có yêu cầu gì đối với một nửa còn lại không. Quý Vân Tiên lại không tim không phổi nói rằng hai chân hai tay khỏe mạnh, cả người đẹp trai là tốt rồi.
Trương Gia Khải ưu sầu vô cùng, trong sổ tiết kiệm chỉ có 10 vạn tệ, có thể cho cô ấy thứ gì đây?
Sau đó anh ấy nói rõ ý nghĩ này của mình với Quý Vân Tiên, thì cô ấy lại giận điên lên. Quý Vân Tiên hỏi chẳng lẽ anh muốn bỏ xe đua rồi đi làm việc khác, nếu thế thì anh vẫn là anh chắc? Làm việc mình thích là tốt rồi!
Trương Gia Khải lại thấy tính cô trẻ con nên không hiểu được hiện thực tàn khốc, cuối cùng hai người bất đồng quan điểm mà ầm ĩ một trận như thế.
Sau khi tan cuộc mạt chược, Dương Kế Trầm nhận một cuộc điện thoại nên như muốn đi đâu đó. Trương Gia Khải thở dài: “Cùng đi ăn bữa cơm không?”
Dương Kế Trầm cầm chiếc Nokia trong tay mà xoay hai vòng, sau đó cười nói: “Hôm nay thứ Sáu, không đi tìm em ấy à?”
“Tìm em ấy? Tìm để bị em ấy mắng chắc?”
“Đợt trước bị mắng cũng vui lòng còn gì?”
Trương Gia Khải: “Em còn chưa nghĩ thông, nghĩ thông rồi lại tìm em ấy nói chuyện cho rõ. Cùng ăn bữa cơm không?”
Dương Kế Trầm móc chìa khóa xe rồi đi về phía chiếc xe vừa mua: “Trong tiệm có việc, không ăn.”
“Được… Đợi đã, trong tiệm?” Trương Gia Khải không tin được mà hỏi lại.
Dương Kế Trầm đã thuê lại tiệm gà rán kia từ 2 tháng trước, sau đó thuê người thiết kế và trang trí, rồi tự mình cũng bỏ tâm sức vào đó, có điều về cơ bản vẫn là thuê người khác làm. Mà anh không nói chuyện này với ai khác vì sợ Giang Nhiễm biết sớm, tới lúc đó dọa cô sợ chạy mất thì hỏng.
Cũng giống như tối hôm đó vậy, anh đúng là nhất thời mê mang nên mới không kiềm được mà hôn cô. Khi thấy Giang Nhiễm không phản kháng thì lại càng hôn sâu hơn. Lúc sau tỉnh táo lại một chút mới thấy thật may mắn, hình như Giang Nhiễm không bị dọa sợ, nhưng lại cũng như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Vừa nghĩ tới đó, Dương Kế Trầm đã không nhịn được mà cong khóe miệng.
Trước kia cô trốn anh, sợ anh, nói vài câu thôi cũng đã vội tới cuống cuồng, còn bây giờ dường như ở cạnh anh cũng không tệ lắm.
Nếu ngẫm lại thì nụ hôn kia vẫn là một bước phát triển tốt. Ít nhất cũng để lòng anh có ít manh mối rằng Giang Nhiễm có cảm giác với mình.
Nhưng việc này không vội vàng được, anh sợ mình xung động rồi dọa người chạy mất, bởi người kia giống như chú thỏ không chịu nổi kinh hãi vậy.
Một khoảng thời gian trước tiệm trà sữa đã được cấp giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm. Trước đó, anh lấy một ít trà sữa cho Giang Nhiễm uống thử. Nghe cảm nhận và biểu cảm của cô thì có vẻ như cô rất thích loại trà sữa này.
Sau nụ hôn kia, anh nghĩ nên để cô từ từ. Có điều hai ngày nay thấy cô ăn không ngon ngủ không yên, cũng không gần gũi mới mình nữa, thì Dương Kế Trầm định tìm lúc thích hợp nói cho Giang Nhiễm biết.
Anh cũng vốn không định giấu giếm mấy người Trương Gia Khải.
Dương Kế Trầm nói: “Muốn đến xem không?”
“Xem, đương nhiên là phải xem rồi!”
…
Lúc xe ngày càng lái về con đường quen thuộc, trong lòng Trương Gia Khải đã hơi ngờ ngợ. Sau khi đến nơi rồi xuống xe nhìn thì, quả nhiên.
Biển hiệu của tiệm gà rán kia không còn nữa, mà mặt tiền của tiệm treo biển hiệu đen trắng đơn giản —— Tiệm trà sữa JY.
Trương Gia Khải chợt mở mắt thật to, sau đó như bừng tỉnh mà chỉ vào biển hiệu: “Đợi chút! JY này không phải là chỉ anh và… Thế lúc trước anh lấy tên đội xe cũng là ý này hả?”
Dương Kế Trầm đút hai tay vào trong túi quần rồi lười biếng cười một tiếng: “Trên áo cậu có hai chữ này nên lúc ấy tiện miệng đặt thôi, muốn trách thì phải trách cậu.”
Trương Gia Khải: “Em vô tội nhé.”
Trương Gia Khải đi theo anh vào cửa tiệm, nhân viên nam bên trong đang đứng trước quầy thu ngân lấy gì đó. Khi thấy người đến, cậu ấy nói: “Ông chủ, hình như trân châu hôm nay họ đưa đến không ổn lắm. Em để ở phía sau, không dám dùng.”
Dương Kế Trầm: “Ừm, lát tôi nhìn xem. Liên hệ với bên cung cấp hàng, mai lấy thêm một túi khác đến.”
Trương Gia Khải đi một vòng trong ngoài rồi cảm khái: “Bên trong còn có phòng nghỉ, cả giường nữa chứ? Sao tự nhiên anh lại âm thầm mở tiệm thế? Không phải vì Tiểu Nhiễm đấy chứ?”
Điều hòa trong tiệm thổi tới gió ấm, Dương Kế Trầm cởi áo khoác rồi ném lên sofa. Anh châm điếu thuốc và tiện tay đưa cho Trương Gia Khải một điếu.
Anh nói: “Rảnh quá nên mở chơi.”
Trương Gia Khải: “Anh đừng lừa em, nếu muốn mở tiệm thật thì sao lại chọn ở đây? Đường cho người đi bộ bên kia buôn bán chả tốt hơn à? Tiểu Nhiễm vẫn chưa biết hả?”
Dương Kế Trầm: “Cậu còn không biết thì sao em ấy biết được.”
“Em nghe Vân Tiên nói sau này cậu nhóc theo đuổi Tiểu Nhiễm không xuất hiện nữa, anh đi tìm cậu ấy đúng không?”
“Không lẽ trông cậy thằng nhóc ngu ngốc đó tự ngộ ra?” Dương Kế Trầm cười nhạo một tiếng.
Trương Gia Khải cười tới suýt sặc khói: “Thế bây giờ anh định theo đuổi em ấy à?”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
Trương Gia Khải không ngờ Dương Kế Trầm sẽ nói ra lời thản nhiên như vậy. Ngẫm lại thì anh ấy nghĩ giữa Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm phải có gì đó rồi, nên Dương Kế Trầm mới không vội vàng như thế. Nếu không thì sao lần trước nghe có cậu nhóc theo đuổi Giang Nhiễm lại vội vã tìm đến trường.
Trương Gia Khải cũng từng hỏi Quý Vân Tiên xem Giang Nhiễm thấy thế nào về Dương Kế Trầm. Quý Vân Tiên nói rối tung rối mù là theo cách ứng xử bình thường của Giang Nhiễm thì chốt lại là cô không có ý gì với Dương Kế Trầm. Trương Gia Khải sợ Quý Vân Tiên không quản được miệng mình rồi phiền thêm nên cũng không nói tâm tư của Dương Kế Trầm cho cô ấy. Sau đó anh ấy lại nghĩ, Trầm ca sẽ luôn có cách theo đuổi con gái của riêng mình thôi.
Hút được nửa điếu thuốc, Trương Gia Khải đột nhiên bị đau bụng nên khom người chạy vào phòng vệ sinh.
Giờ tan học đã đến, lúc này bắt đầu có tốp năm tốp ba học sinh đến tiệm mua trà sữa. Trong tiệm đầy những bộ đồng phục màu đen, mà nữ sinh lại chiếm đa số.
Dương Kế Trầm biếng nhác dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn trà rồi cúi đầu chơi điện thoại. Thỉnh thoảng anh sẽ đưa thuốc lá lên miệng rít một hơi.
“Xin hỏi bạn muốn mua gì?”
“Bạn gì ơi?”
“À… Cho em một trà sữa trân châu.”
Mấy nữ sinh che nửa mặt rồi len lén nhìn Dương Kế Trầm, sau đó ngầm thì thầm gì đó với nhau.
Nhân viên nam ở quầy thu ngân nói: “Tôi biết ông chủ của chúng tôi rất đẹp trai, nhưng trên mặt anh ấy không có menu đâu.”
“Đó là ông chủ của các anh à? Giống y như lời đồn nhỉ!”
Nhân viên nam cười bất đắc dĩ.
Bình thường Dương Kế Trầm không đến tiệm, một là bận chọn phối liệu cho trà sữa và khảo sát thị trường, hai là anh cũng sẽ không làm việc này. Ngồi ở tiệm trà sữa rất vô vị, hơn nữa tiệm vừa khai trương nên khá đông đúc, anh chỉ ngồi một chút thì đã đi ngay vì thực sự không chịu được cảm giác chen chúc kia.
Có lẽ vì học sinh còn lạ nên hai ngày nay hơi vắng vẻ, có điều việc buôn bán vẫn náo nhiệt như trước.
Dương Kế Trầm cũng không để ý đến những nữ sinh kia, mà chỉ nhìn giao diện nhắn tin với Giang Nhiễm rồi nghĩ có gọi cô tới không.
“Này, ông chủ.”
Vai anh bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Một nữ sinh cao gầy đang đứng cạnh anh, dáng người cô ấy xinh đẹp mà bắt mắt, đôi mắt to ngập nước kia lại đang ẩn ý đưa tình mà nhìn Dương Kế Trầm chăm chú.
Anh hơi chống khuỷu tay sang bên cạnh, sau đó cười như có như không: “Sao thế?”
Nữ sinh kia đưa điện thoại của mình cho anh: “Lưu số điện thoại chứ sao.”
Mấy nữ sinh vây quanh rất ồn ào, rồi cả nhân viên nam kia cũng dừng lại để xem kịch.
Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn chiếc điện thoại kia nhưng vẫn bất động, sau đó như cố ý hỏi: “Lưu số làm gì?”
“Đáng ghét! Anh có lưu không?”
Mấy nữ sinh đứng bên cạnh xem kịch chỉ sợ chuyện chưa đủ loạn nên hô: “Đây là hoa khôi lớp bọn em, muốn làm bà chủ của anh đấy!”
Dương Kế Trầm cười rồi hút thuốc.
Giữa lúc nhộn nhạo, cửa kính bị đẩy ra khiến chuông treo phía trên vang lên. Dương Kế Trầm ngước mắt nhìn qua, còn Quý Vân Tiên lại kinh ngạc gọi.
“Trầm ca!”
Dương Kế Trầm cười với cô ấy, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Giang Nhiễm đứng bên cạnh Quý Vân Tiên.
Anh cầm đầu lọc rồi gảy tàn thuốc, khóe miệng ngậm ý cười: “Ồ bà chủ đến à, muốn uống gì không? Ca cao nóng nhé?”
Từ đầu tới cuối mắt anh vẫn luôn nhìn Giang Nhiễm, mà lời này vừa nói ra thì mọi người cũng đổ dồn mắt về phía cô.
Giang Nhiễm bị vô số ánh mắt đóng đinh thì không động đậy được.
Trong tiệm chợt yên tĩnh một giây, sau đó lại bắt đầu líu ríu.
“Tao nhớ ra rồi! Người kia là người hôn Giang Nhiễm trên sân bóng rổ lần trước!”
“Hả? Giang Nhiễm là ai? Người kia là ai?”
“Bà chủ anh ấy vừa nói đó! Trời ơi, đó là bạn gái à?”
“Không phải chứ, mở tiệm trà sữa ở gần trường vì bạn gái? Quá lãng mạn!
Nhân viên nam hỏi: “Ông chủ, có làm ca cao nóng không?”
Quý Vân Tiên chuyển từ kinh ngạc thành kinh hãi: “Ông… Ông chủ? Trầm ca, tiệm này của anh à?”
Giang Nhiễm nghẹn họng mà nhìn trân trân, đầu cô lại quá tải rồi.
Thế nên anh mở tiệm trà sữa ở gần trường là vì cô? Chẳng trách anh có thể mua được trà sữa của nơi này, chẳng trách anh vẫn luôn mang tới, chẳng trách tiệm trà sữa lại tên là JY…
Giang Nhiễm nhìn Dương Kế Trầm rồi khiếp sợ tới không nói ra lời.
Anh nhìn Giang Nhiễm thật sâu rồi nói với nhân viên nam: “Làm một cốc ca cao nóng, 100% đường.”
Ca cao nóng…
Tai Giang Nhiễm đỏ lên trong nháy mắt, sau đó lại bất giác nhớ đến nụ hôn kia.
Câu gọi bà chủ vừa rồi của anh là có ý gì?
Tim Giang Nhiễm sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...