Chương 66: Quay về
Lúc về không hề gian nan như lúc đi, bọn họ không còn gặp lại quái thú cản đường trên biển nữa, cũng không xuất hiện gió bão và thời tiết cực đoan. Phiêu du trên biển mấy ngày, chủ yếu là ngày nắng, có vài hôm âm u, những con sóng nhỏ đều bị hai thứ đồ vật to lớn trên thuyền gỗ ép lại, cho nên không có lật thuyền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi gần đến khu vực bờ biển, Tống Hứa nhìn thấy một đàn chim thú nguyên thủy bay lượn trên bầu trời. Hổ mẹ sống ở khu rừng bên kia biển rất hiếm khi nhìn thấy đàn thú nguyên thủy đang dang rộng đôi cánh này.
Chúng trông rất quen mắt, Tống Hứa nhớ lúc đầu vì tò mò đi quan sát ông cậu của Ô Mộc - Uy Sơn đi săn thú nguyên thủy, nên đã thấy rất nhiều loài như vậy.
Sau đó, còn có một con thú nguyên thủy không biết sao lại va phải hang rắn, tạo ra một loạt sự cố.
Đám thú nguyên thủy giỏi bay lượn này, có lẽ đến tìm thức ăn, ăn một bữa no, lại bắt đầu di cư lần nữa.
Chúng bị màu lông vàng sáng chói của hổ mẹ thu hút, cố vây xuống để săn mồi, hổ mẹ không khách khí ngẩng đầu gầm lớn, mấy con thú nguyên thủy kia không dám xuống nữa, duy nhất chỉ có một con gan lớn sà xuống thấp chút, bị con rắn bỗng dưng xuất hiện từ trong nước cắn một nhát vào cổ, ngã xuống biển ngay tại chỗ, biến thành xác chim chết trôi nổi trên mặt biển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó đám thú nguyên thủy liền bay đi xa, không còn quấy rối bọn họ nữa.
Cuối cùng cũng thuận lợi đáp vào bờ, nhìn thấy bãi đá ngầm quen thuộc và khu rừng xanh phía sau, Tống Hứa rất vui mừng chỉ muốn chạy một mạch vào.
Khoảng thời gian này, cô ăn hải sản đến ám vị biển rồi. Một con sóc nhỏ, đã lâu rồi chưa được ăn thực vật xanh, như vậy hợp lí sao?!
Cô oa oa kêu lên muốn nhảy vào đất liền, nhưng thuyền vẫn chưa vào bờ, vẫn còn một đoạn ngắn nữa. Vậy nên sóc nhỏ với đôi mắt phát sáng bị chiếc đuôi rắn trói lại an toàn đưa lên thuyền. Chưa tới điếm đến, tài xế chưa cho xuống xe.
Rắn lớn chặn được sóc nhỏ, nhưng không chặn được hổ mẹ.
Hổ mẹ cường tráng nhảy xuống thuyền, giẫm ra bọt nước, chỉ vài bước đã tới bên bờ, sau đó ở trên bờ giãy cát dưới chân, điên cuồng duỗi thẳng tứ chi cứng ngắc của mình.
Trước đây Hắc Sâm từng ở bãi biển và rừng núi sinh sống rất lâu, cho dù mất kí ức vẫn không nguyện ý rời đi, hiên tại chuyện mà nàng vương vấn đã kết thúc, nàng nóng lòng muốn rời đi, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Là một con hổ thích ăn thịt, nàng nhai con thú nguyên thủy khó ăn như vậy, lại ăn phải thứ hải sản rất lâu rồi không có trên thực đơn của nàng, mấy năm rồi không ăn món thịt trâu rừng yêu thích, vậy mà hợp lí sao?
Hổ mẹ đi trước, không ngừng quay đầu lại gầm gừ thúc giục, giục hai nhóc con đằng sau nhanh chân rời đi.
Vì gần đó vẫn còn rất nhiều thú nguyên thủy ăn thịt, cho nên nàng vẫn giữ hình dáng thú để tiện cho việc chiến đấu.
Ô Mộc thì mang hình dáng bán thú nhân, bây giờ đã có thể biến thành thú nhân, trong dáng thú cũng có thể nói chuyện bình thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy ở trong hình dáng bán thú nhân quen thuộc hơn. Hắn có thể dùng một tay ôm lấy sóc nhỏ đang ở hình dáng thú bỏ lên đầu, tay kia bẻ gãy các nhành cây chuyển đến cho sóc nhỏ đang nằm trong vòng tay.
Từ lúc Tống Hứa vào trong rừng, miệng chuyển động không ngừng, giống thỏ nhai hoa lá, nghe kĩ tiếng nhai chóp chép đó, có thể tưởng tượng được nước bọt bắn ra trong khi nhai mấy chiếc lá giòn đó.
Thỉnh thoảng Ô Mộc lại cúi đầu nhìn thì sẽ thấy hai tay sóc nhỏ ôm một đóa hoa trắng to đùng, chôn mình vào giữa đống hoa, ăn đến quên cả thân mình, hai chân vui vẻ đong đưa, chiếc đuôi hạnh phúc quét qua quét lại trên bụng hắn.
Cánh tay không khỏi ôm chặt chút.
Ô Mộc dừng lại đưa cho sóc nhỏ vài chiếc cánh hoa và lá cây thơm ngọt hơn, bỏ mặc hổ mẹ đã chạy xa, lúc sau phát hiện không ai đi tiếp, hổ mẹ đành phải gầm hai tiếng bất lực chạy về.
Nhưng lần nào rắn lớn cũng chỉ liếc nàng, giống như không hiểu nàng đang nói gì, lại giống như lười biếng nói chuyện, giống y như hồi nhỏ, còn sóc nhỏ lại làm mặt vô tội. Sau đó, hổ mẹ phát hiện hai người họ không đi theo, quay đầu nhìn, lại thấy rắn và sóc đang bận thu thập hạt chín của các loài cây.
Hổ mẹ bất lực về chỗ cũ xoay hai vòng, chán nản nằm một bên đợi hai người họ hái hoa bắt bướm, thuận tiện xua đuổi đám thú nguyên thủy đã nghe thấy động tĩnh chạy qua đây.
Chỉ khi thấy nguyên một đàn thú nguyên thủy ăn thịt, Hắc Lâm mới hối thúc hai người họ mau chóng rời đi, đừng ở lại đây chơi nữa. Một khi số lượng thú nguyên thủy tăng lên, cho dù là hổ mẹ cũng không dám chắc sẽ chạy thoát thân được.
Bọn họ xuyên qua đám thú nguyên thủy đang đậu ở cánh rừng, hàng cây trước mắt phân ra, sừng sững phía trước là một vách núi thẳng đứng.
Tống Hứa và Ô Mộc từng đi xuống từ vách núi, trèo rất lâu, nay đứng từ dưới nhìn lên, trông rất đồ sộ, cao sững như mây.
Hổ mẹ dẫn đường bỗng dừng lại bên khe suối, nàng chạy mệt rồi, bụng phập phồng, thở hổn hển, đi lên bãi cỏ dại cạnh khe nước uống nước.
Ô Mộc cũng đi qua uống nước, để Tống Hứa đi giữa hai người họ.
Hổ mẹ uống nước rất nhiều, nàng thích dùng lưỡi liếm nước, không hổ danh là con mèo cỡ lớn. Trong lúc uống nước cũng đồng thời gội đầu luôn, dáng vẻ ánh nắng rọi vào từng giọt nước rơi trên đầu thật sự rất phóng khoáng và "đẹp trai".
Rắn lớn uống nước ừng ực, uống như bão, vừa giống như ống lấy nước, vừa giống như bình trữ nước.
Chỉ có sóc nhỏ, vừa lịch thiệp vừa chậm rãi. Trên đường nhai lá nhai hoa, đã được giải khát, vì vậy uống xong hai ngụm nước lại đi thử đủ loại cỏ non, cực kì lơ là.
Uống nước xong, hổ mẹ xem xét môi trường xung quanh, theo một hướng đi tiếp.
“Mẹ? Hắc Sâm? Đi ngược rồi!” Tống Hứa nhớ là lúc đầu bọn họ đi xuống từ dốc thoải nên kia.
Nhưng Hắc Sâm lại từ hướng ngược lại đến đây, nàng hướng về đường mình đã đi, hai bên nhất thời giằng co, Tống Hứa nhảy qua bắt lấy chân hổ mẹ kéo về phía mình: “Con còn phải qua bên kia chào hỏi bạn bè, nói với nàng con đã bình an trở về, chúng ta đi bên đây trước đi, sau đó nghe mẹ đi về phía kia, cầu xin mẹ đó!”
Hổ mẹ trông không hề tình nguyện, nhưng vẫn dễ dàng để sóc nhỏ kéo đi, bọn họ đi theo sườn núi xanh dưới bức tường đá, Tống Hứa vừa đi vừa ngước đầu tìm kiếm hình bóng bay lượn trên bầu trời.
Thú nhân chim đại bàng mà cô quen lúc trước có nói rằng thường bay lượn ở khu vực này. Qua mấy tháng rồi, không biết nàng còn ở đây luyện bay nữa không.
Một cái bóng đột ngột lướt quá phía trên vách núi, là thú nhân chim đại bàng mà Tống Hứa vừa nhắc tới, chỉ là lúc nàng dừng lại ở gần đó, Tống Hứa không dám nhận, bởi vì chim đại bàng có bộ lông màu đen trắng trước kia giờ hoàn toàn thành màu đen rồi, cánh cũng to hơn, màu sắc bóng bẩy chói sáng.
“Hô hô?”
“Là ta là ta đây! Tống Hứa, ngươi trở về rồi!” Thú nhân chim đại bàng dừng lại trên mặt đất, dùng đôi chân lắc lư chạy lại.
Chim đại bàng lúc bay trên trời có thể nói cực kì sắc sảo và ngầu, nhưng khi chạy dưới đất, khí chất đó có thể nói là hơi ngốc nghếch. Hai chân liêu xiêu chạy mấy bước trên đất, cuối cùng Hô Hô cũng nhớ ra bản thân có thể thành thú nhân, chớp mắt một cái thành cô gái trưởng thành đầy sức sống nhào tới.
“Ngày nào ta cũng bay gần đây, cuối cùng cũng thấy ngươi rồi! Ta còn tưởng ngươi không quay lại nữa cơ, hahaha thật tốt quá! Xem cơ thể ta này, màu lông biến đổi hết rồi, bây giờ ta bay rất vững, ta đã lợi hại hơn xưa rồi! Còn ngươi thì sao, gặp chuyện gì rồi, bên kia rừng ra sao?”
Hô Hô vừa nói, vừa tò mò nhìn bán thú nhân rắn lớn không giống họ, và một con hổ lớn mới xuất hiện.
“Ngươi tìm được người cần tìm rồi à? Thú nhân hổ đẹp quá!” Hô Hô vừa ngưỡng mộ vừa thèm thuồng nhìn chăm chú thân mình hai màu của hổ mẹ. Lông của nàng không được đẹp như vậy.
Tống Hứa nói chuyện với nàng một lát, nói rằng cô đã nhìn thấy biển, lại từ trong túi áo da thú lấy ra con ốc biển quấn trong sợi dây mà khó khăn lắm cô mới bắt được: “Đây là con ốc biển mà ta tìm thấy ở hải đảo, tặng ngươi.”
Đây là con ốc mà cô và Ô Mộc mò được trong khi đi bắt sứa hôm trước, còn có vài cái vỏ rất đẹp của các loài san hô nhỏ, đều là quà kỉ niệm mà cô đã chuẩn bị để trên đường về tặng cho các thú nhân mà mình quen biết nếu như gặp được.
Hô Hô nhận được món quà này thì quả nhiên rất vui mừng, nàng sống ở bìa rừng thú nguyên thủy, nhưng chưa bao giờ đi qua bãi biển của khu rừng, cũng chưa từng thấy qua ốc biển, nhìn mãi không rời món đồ nhỏ kì diệu này.
“Hô Hô, ta phải đi rồi, tạm biệt.”
Nghe thấy người bạn đã lâu không gặp lại sắp phải đi, Hô Hô không nỡ, không nghĩ ngợi gì liền nói: “Vậy ta tiễn ngươi! Ngươi đã bảo còn chuyện muốn kể cho ta nữa!”
Tống Hứa: “Được thôi.”
Thêm một chú đại bàng ríu rít cũng không ảnh hướng đến việc đi đường của hổ mẹ, nàng đưa cả đội đi tìm đường xuống của mình. Đi đến tối vẫn chưa tới, chỉ đành dừng lại nghỉ ngơi tạm thời.
Tống Hứa nhóm lửa, ngồi cạnh nước cây thân củ đào được trong rừng rậm, sóc nhỏ chia sẻ cho mỗi người một phần, hổ và rắn miễng cưỡng ăn hai miếng. Hô Hô ăn xong thì bay đi, nàng bay đến vách núi, tha về hai con thỏ, chắc có lẽ tha về từ hoang nguyên phía trên.
Một con tặng Tống Hứa, một con cẩn thận thả xuống trước mặt hổ mẹ.
Hổ mẹ nằm một mình bên cạnh đống lửa. Thực ra nàng đã rất đói, có điều nơi đây vẫn là khu vực hoạt động của đám thú nguyên thủy, không thích hợp để nàng tìm thức ăn, cho nên chỉ có thể nhịn. Bỗng trước mắt xuất hiện một con thỏ không khỏi khiến nàng phải nhìn Hô Hô một cái.
Trước kia ở nơi này, Hắc Sâm chỉ săn những con thú lớn, mấy loài nhỏ như thỏ trước giờ chả buồn bắt, nhưng sau này khi phiêu bạt giang hồ, có rất nhiều chỗ không có thức ăn mà nàng ăn được, thế nên không cần biết là thỏ hay sóc, hoặc những loài nhỏ hơn thế nữa, khi không có thức ăn nàng đều sẽ ăn chúng.
Thỏ con nhỏ, mặc dù cũng chỉ giống như một miếng bánh quy thôi, nhưng thà có còn hơn không.
Tống Hứa tính đi xử lí thỏ, nhưng không thấy đâu nữa, quay lại thì phát hiện Hô Hô đã đưa đến chỗ hổ mẹ, được hổ mẹ lười biếng ngầm đồng ý vui vẻ cho sờ đuôi, dáng vẻ hạnh phúc đó giống như người hiện đại đang ôm hôn mèo vậy.
Tống Hứa chắc chắn: Hắc Sâm! Một con hổ vạn người mê!
Sau khi xử lí thỏ xong thì đút cho Ô Mộc ăn, bọn họ ở đây nghỉ ngơi một đêm. Chiều tối ngày thứ hai đến nơi mà Hắc Sâm nói, nơi đây giống như một cái bồn nước lớn, phía sườn trên hướng trên ấm áp hơn ở phía dưới. Mà chỗ này lại cách xa khu vực hoạt động của bộ lạc Hô Hô, thảo nào bọn họ đều chưa nhìn thấy thú nhân hổ bao giờ.
Từ độ dốc chỗ này leo lên, tuy rằng có mệt, nhưng vẫn còn khỏe chán so với leo vách đá. Bọn họ mất hai ngày leo đến trên vách núi.
Sóc nhỏ mệt đến nỗi thở hổn hển nhìn hoang nguyên phía trên, sửng sốt. Đây có phải là hoang nguyên đất vàng cát bay mà cô đang nghĩ đến không? Nơi cỏ xanh sum xuê, hoa dại từng chùm như vậy hoàn toàn không phải là hình ảnh đồng không mông quạnh trong suy nghĩ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...