Chương 64: Quá! Cay!
Gay go rồi, có người chết rồi, Tống Hứa căng thẳng nhìn sắc mặt của những người xung quanh.
Nhưng cô lập tức đã phát hiện ra chỉ có cô là người duy nhất đang lo lắng, sau khi hổ mẹ biến thành người, vẻ mặt mất bình tĩnh, nóng nảy càng hiện rõ trên khuôn mặt, bà cá voi sát thủ vẫn còn hung dữ như vậy, con ngao già nhìn xung quanh với cái vỏ đang mở ra, vẫn tỏ vẻ thương hại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đầu bị đá bay rồi, cũng may là đầu của thú nhân sứa phát triển tương đối nhanh.” Hắn ta nói.
Thì ra là không chết, Tống Hứa lập tức hờ hững.
“Mẹ, Ô Mộc không ở cùng mẹ, cũng không ở hòn đảo khác, có thể là đang ở đảo thứ nhất, chúng ta đi tìm hắn đi.” Sóc nhỏ kéo kéo hổ mẹ, cô lo lắng nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, rắn yêu của mình sẽ biến thành rắn biển hoang dã mất.
Với bộ não không mấy thông minh đó của hắn, liệu rằng hắn có thể lên bờ an toàn không? Đừng nói rằng hắn vẫn còn đang bơi trong nước nhé.
Mẹ bị con sứa đuổi lên bờ, có thể hắn đang đuổi con sứa dưới biển.
Hắc Sâm có chút buồn bực: “Thuyền bị hỏng rồi.”
Nàng vịn vào thuyền bị sóng và gió đẩy tới hòn đảo thứ hai, lúc cập bến con thuyền va phải đá ngầm vỡ tan rồi. Không có thuyền Hắc Sâm không có cách nào ra biển, nàng lại không giỏi sửa chữa thuyền lắm, đang lúc nóng giận còn bị hai tên thú nhân giống đực làm phiền, nên nàng đành phải dùng bọn chúng làm nơi xả giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa suy nghĩ một lúc về khả năng bà cá voi sát thủ sẽ đưa bọn họ cùng đi tới hòn đảo đầu tiên. Nhưng cô đã nhanh chóng phải từ bỏ suy nghĩ hay ho này.
Nhìn hai vị nữ sĩ này, một người là vua trên đất liền, một người là vua dưới biển, ánh mắt nhìn nhau, dường như ngay lập tức muốn động chân, động tay, tội nghiệp Tống Hứa, là một con sóc nhỏ còn phải đứng ở giữa để hòa giải.
“Thuyền của chúng ta thế nào rồi, để con đi xem có thể sửa được không.” Tống Hứa nói.
Nói tới đây, sắc mặt của Hắc Sâm càng thêm khó coi, thay vì nhìn con cá voi sát thủ hung dữ, nàng lại vô thức tìm kiếm con sứa dưới biển, có vẻ như muốn xé xác nó một lần nữa.
“Chiếc thuyền bị Bạch Tương kéo xuống nước giấu đi rồi." Hắc Sâm không thể tìm thấy dấu vết của con sứa, một tay nàng cào xuống tảng đá ngầm bên cạnh, tiếng cào nghe rồn rột như để trút giận.
Tống Hứa: “…”
Chiếc thuyền không biết bị con sứa giấu ở đâu, nếu như lúc này bọn họ ở đây không thể xuống biển thì thật là bất lực, nhưng họ còn có bà cá voi sát thủ mà.
Bị sóc nhỏ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt long lanh, bà cá voi ưỡn ngực, tóm lấy con ngao già đang muốn lén lút trốn đi, hỏi nó: “Thuyền của bọn ta ở đâu.”
Ngao già lúng túng: “Ta không biết.”
Chiếc vỏ đẹp đẽ của hắn ta lại bị đập vỡ thêm một mảnh, hắn ta vội vã thay đổi lời nói: “Mặc dù ta biết, nhưng dù sao Bạch Tương cũng là tộc trưởng của bọn ta, ta cũng không thể giúp thú nhân ngoại tộc được…”
“Lão già như ngươi còn phải sợ hắn sao? Lúc ngươi đi cướp bạn đời của tộc trưởng sao không thấy ngươi sợ hả?” Cá voi sát thủ nói.
Tống Hứa kinh ngạc nhìn con sứa lớn lại lặng lẽ xuất hiện trong nước, nó là tên tộc trưởng đó sao?
Lại dùng một ánh mắt khác nhìn con Ngao già mang khuôn mặt lương thiện.
"Đây là khi còn trẻ mà.” Ngao lớn đóng vỏ lại, lẩm bẩm.
Cuối cùng dưới sự “thuyết phục” của bà cá voi sát thủ, bọn họ đã biết được nơi Bạch Tương cất giấu chiếc thuyền. Cá voi sát thủ đã trực tiếp xuống nước đi tìm, sóc và hổ ngồi bên trên nhìn theo.
Nó nằm trong một rãnh sâu trên đảo, ở trên cao vài chục mét vẫn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng, đi xuống một trăm mét thì không nhìn rõ nữa, Tống Hứa ngồi trên bờ biển nhìn xuống, chỉ cảm thấy như vực sâu không đáy.
Sứa à, ngươi ẩn nấp sâu thật.
Bạch Tương nhìn Hắc Sâm ở mép nước, rồi từ từ lao xuống và đuổi theo cá voi sát thủ. Khi hắn rơi xuống nước, nhìn thấy cá voi sát thủ đang bơi ngược lên chiếc bè gỗ mà hắn ta đã giấu, lập tức vội vã phi lên rất nhanh, khi chuẩn bị tới gần, bỗng xuất hiện một con ngao lớn, hắn ta chưa kịp chạm tới cá voi sát thủ đã đâm thẳng vào con ngao.
Đối mặt với một con ngao đã khép chặt vỏ lại, cho dù hắn ta có tiết ra nhiều chất độc như thế nào, cũng không biết phun vào đâu.
Với tư cách là tộc trưởng đương nhiệm, chất độc của Bạch Tương mạnh hơn nhiều so với người anh em Lam Hoàn, có điều hắn ta có thể kiểm soát được bản thân có tiết ra chất độc hay không, bộ phận nào tiết ra chất độc, loại độc này sẽ gây chết người dù chỉ chạm vào một chút, vì thế hắn ta cũng sẽ không dùng lên người của bạn đời mà bản thân hắn đã chọn, vậy nên dù bị cắn thảm hại, tả tơi cũng không làm gì.
Thấy hắn ta vẫn muốn đuổi theo, Ngao già dùng vỏ kẹp chặt lấy hắn ta.
“Tại sao lại ngăn cản ta?” Con sứa giận dữ ngoảnh đầu lại hỏi.
“Bỏ đi, đó là thú nhân trên đất liền, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rời khỏi đây thôi, chúng ta không thể giữ được." Ngao già đưa ra lời khuyên một cách bất lực.
Sứa lớn đã thoát khỏi hắn ta, nhô lên khỏi mặt nước, người bạn đời mà hắn ta chọn đang ôm sóc nhỏ, đi tới chỗ bờ biển cùng với cá voi sát thủ, bóng lưng vội vàng và vui vẻ như vậy.
Hắn vẫn đứng dậy đuổi theo.
"Hình như bên trên có hút một thú nhân?" Tống Hứa ngồi trên vai và cánh tay của hổ mẹ, xem bà cá voi sát thủ dùng tay nhặt hết những con ốc, con sò bám trên thuyền gỗ, rồi lại tiện tay ném bọn chúng vào vùng nước nông gần đó.
Trên thuyền gỗ, nước đang nhỏ giọt xuống tí tách, có một con thú nhân Ốc vừa mới bị làm cho giật mình tỉnh giấc, nó mơ màng thò đầu ra nhìn Tống Hứa bằng một mắt, lập tức miệng hắn há ra vì sợ hãi, tự mình lăn ra khỏi chiếc thuyền gỗ.
Sau khi thu dọn hết các loại ốc, sò và các loại rong rêu sống ở trên đó, Tống Hứa xem xét phía dưới của chiếc thuyền gỗ, cảm thấy tình hình khá lạc quan, thân tàu không bị hư hỏng quá nặng và có thể sử dụng được.
Cô ngồi xổm trên bờ biển, việc đầu tiên là xử lý hết những phần mà mẹ hổ đã sửa chữa trước đó. Có thể thấy rằng nàng đã từng rất cố gắng thử sửa chữa chiếc thuyền, nhưng việc sửa chữa không theo quy trình, cộng thêm những tác động bạo lực liên tiếp đã phá hủy kết cấu thăng bằng của con thuyền.
Bậc thầy đóng tàu Tống Hứa đã khéo léo gắn kết các bộ phận đó lại với nhau. Sau đó lại dùng những vỏ sò nhặt trên bãi biển để lấp đầy những lỗ hổng trên thuyền. Chẳng bao lâu sau, chiếc thuyền đã có thể sử dụng lại.
Khi cô đứng dậy thông báo thuyền có thể xuống nước, vẫn là hổ mẹ nóng lòng nhảy xuống rãnh thuyền lớn đầu tiên.
“Mẹ, đừng vội, trước tiên cứ đẩy thuyền xuống nước thử xem sao." Thực ra chiếc thuyền này tốt nhất là nên phơi khô rồi mới cho xuống nước, nhưng Tống Hứa cũng có chút không thể đợi được nữa rồi, cô lo lắng bộ não hiện tại của rắn yêu, cho dù có đến hố trời, thì hòn đá ở bên miệng, hắn cũng không thể ăn được, vì hổ mẹ không cần cô cứu nên cô phải lao đi cứu rắn yêu!
“Bà ơi, bà có muốn đi cùng bọn con không?” Tống Hứa hỏi cá voi sát thủ ở bên cạnh, cô đã nhận thức được lợi ích của việc có người giúp đỡ là thế nào, không cần bà phải cõng hổ lớn, chỉ cần giúp đẩy thuyền là được rồi.
Hắc Sâm lại nhảy từ trên thuyền xuống, muốn đẩy thuyền ra biển.
“Không cho ngươi đi.” Giọng nói gấp gáp của sứa từ phía sau truyền đến, Tống Hứa và hổ đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một người da dẻ nhợt nhạt bước ra khỏi vùng nước nông.
Người này trắng bệch như không có màu gì, tóc trắng lộ ra màu xanh nước biển nhạt, làn da thật sự trong suốt dưới ánh mặt trời, như thổi là tan. Bởi vì trông đẹp, ngay cả một bộ quần áo rách rưới kiểu túi rác được mặc trên cơ thể của nó trông lắc lư và đầy màu sắc.
Nó trông rất yếu, mong manh không tả nổi, rất có khí chất của sứa tộc.
Hắn ta chậm rãi tới gần, lên tiếng ngăn cản: "Ngươi không thể đi, ngươi phải làm bạn đời của ta."
Tống Hứa tưởng rằng Hắc Sâm lại nổi giận bay tới cho hắn một cước, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, Hắc Sâm đang nhìn mặt con sứa lớn, biểu cảm lại có hơi dao động.
Tống Hứa: ... Mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ thấy người ta với hình thái thú nhân đúng không? Nên mới phát hiện người ta phù hợp với thẩm mỹ của mẹ phải không!
Nhưng Hắc Sâm lại nhìn về phía biển, vẫn lớn giọng từ chối: "Không, ta có việc phải làm, cút đi, đừng ngăn cản ta."
Giống đực xinh đẹp mà so với con trai của mình thì đương nhiên con trai vẫn là nhất.
Thuyền xuống nước, Tống Hứa bước tới mũi thuyền, chỉ về hình dáng của hòn đảo đầu tiên: “Xuất phát! Tìm rắn yêu!"
Nước biển gần đó gợn sóng.
“Bốp." Một bàn tay đột nhiên từ trong nước biển vươn ra nắm lấy chân Tống Hứa.
Vừa bơi từ hòn đảo đầu tiên đến đây, Ô Mộc đã cảm giác được mùi của bạn đời, hắn ló đầu ra khỏi nước, Tống Hứa bị dọa lập tức gào thét đạp loạn.
"A a a, có thứ gì đó dưới biển cuốn lấy chân ta!"
Phát hiện cái đuôi rắn dưới biển, Tống Hứa còn chưa nhìn rõ mặt người kia thì tiếng hét sợ hãi trong miệng cô đã biến thành vui sướng: "A, a, là Ô Mộc! Rắn yêu tự tìm đến đây ư, bé yêu ơi ngươi giỏi quá!"
Thay đổi quả là chóng mặt, Ô Mộc vừa bị giẫm lên mặt cũng không kịp phản ứng, đầu đã bị sóc giữ chặt, mắt thấy nụ hôn cô sắp buông xuống, chợt nhớ ra điều gì đó bèn dừng lại.
Tống Hứa lặng lẽ dùng móng vuốt lông của mình xoa khuôn mặt dính nước của Ô Mộc, sau đó lấy lại vẻ phấn khích, hôn thật mạnh lên trán hắn hai lần.
“Ta rất nhớ ngươi, mặc dù chỉ hai ngày không gặp, nhưng ta cảm giác mấy trôi qua mấy mùa rồi! Không đúng, sao sắc mặt của ngươi vẫn bình thường vậy!" Tống Hứa nhận thấy có gì đó không ổn, vừa vui vừa mừng nhìn gương mặt trắng nõn của Ô Mộc.
Ô Mộc nắm lấy tay cô và đứng dậy khỏi mặt nước, phần thân trên của hắn đã trở lại như lần đầu tiên Tống Hứa nhìn thấy, trên vẫn bao phủ một lớp vảy rắn mềm, và phần thân dưới là đuôi rắn.
Đây là hình thái bán thú nhân tiêu chuẩn, Tống Hứa bỗng không rõ trạng thái của hắn bây giờ.
Trong những trường hợp bình thường, thú nhân trưởng thành có hai dạng, một dạng là thú nhân và dạng còn lại là bán thú nhân, thú nhân trưởng thành cũng có hai dạng, một dạng là thú và dạng kia là hình thú, tức là hoàn toàn ở dạng người.
"Hắn đã đến hố trời để hoàn thành quá trình biến hóa của mình." Bà cá voi đã nhìn trải sự đời nhiều, liếc mắt nhìn là biết ngay: "Sau khi bán thú nhân lột xác thành công, có ba loại hình thái, thú nhân, bán thú nhân và hình thú."
Đôi mắt Tống Hứa sáng bừng, dò xét trên người Ô Mộc một lúc: "Ngươi có thể biến thành hình dạng thú nhân rồi sao? Nhanh nhanh nhanh, biến cho ta xem, biến một cái đi!"
Ô Mộc cũng đang nhìn cô, đảm bảo rằng con sóc không bị thương, vẫn còn tràn đầy sức sống. Nghe lại yêu cầu của cô, hắn bỗng do dự.
“Sao vậy, biểu tình của ngươi là sao, vẫn không biến được à?” Tống Hứa lo lắng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp đang nhíu mày, trong lòng trăm lần rung động.
”Hình thái thú nhân, thật không tiện." Ô Mộc nói.
Tống Hứa đột nhiên vui mừng hét lên và ôm đầu hắn: "Ngươi lại biết nói chuyện rồi rắn của ta!"
Bởi vì Tống Hứa ba phen bốn bận hết kinh rồi sợ, mà lực chú ý thường xuyên rẽ hướng, phải một lúc sau cô mới nhìn thấy hình thái thú nhân của Ô Mộc.
Đuôi rắn biến thành hai chân, thân hình cao gầy như hổ mẹ, cao hơn so với khi đứng thẳng ở hình thái bán thú nhân, cơ bắp không cường tráng như cá voi sát thủ, nhưng hình dáng đẹp, quan trọng hơn là da rắn của hắn biến thành bộ quần áo... là một chiếc áo khoác da màu đỏ sẫm có hoa văn màu đen.
Chiếc áo khoác da bó sát không chỉ ôm lấy chân mà còn cả thân trên, trông như một sát thủ lạnh lùng. Màu đen và đỏ, mãi không lỗi mốt!
"Úi cha!" Tống Hứa hít vào, "Cay! Quá cay!"
Cay? Ô Mộc nhớ khi họ còn ở bờ biển, Tống Hứa thường dùng một loại gia vị nướng cá, là vị cay. Nhưng tại sao cô lại kêu cay vào lúc này?
Ánh mắt nhìn bạn đời bỗng trở nên hốt hoảng, Ô Mộc đưa tay bóp miệng cô, ngó vào nhìn xen, xác nhận được cô không ăn gì. Vậy tại sao cô lại đột nhiên kêu cay?
Ô Mộc không hiểu, nhưng hắn biết bây giờ hắn phải tìm ít nước để cô uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...