Chương 63: Bị sứa mê hoặc
Con rắn lớn vốn không có nhiều biểu cảm khi ở dạng thú hình, sau khi khôi phục mặt người vẫn thờ ơ, thoạt nhìn như băng sơn mỹ nhân, nhưng khi hắn bước chân về trước, ngã nhào bịch bịch mấy lần.
Ngồi bệt xuống đất, Ô Mộc nhìn đôi chân mới mọc của mình. Bộ phận cơ thể mà hắn chưa từng có từ khi sinh ra, thứ mọc trên thân người khác trông tự nhiên và linh hoạt đến vậy, nhưng sau khi phát triển trên chính mình, hắn thấy chân khó điều khiển hơn đuôi rắn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc do chân ngắn hơn đuôi rắn nên rất khó điều khiển, Ô Mộc nghĩ vậy.
Hắn vuốt mái tóc buông trên vai, chống người xuống đất, lắc lư một hồi đứng lên, cố gắng đi về phía trước, bước từng bước vững vàng. Ổn định một bước, ai ngờ rằng bước tiếp theo giẫm phải hòn đá nhỏ lại té ngã.
Vì biến hóa nên da cũ trên cơ thể bong tróc cả, vết thương trên người cũng lành lại, vốn là một mỹ nhân sạch sẽ, khôn ngờ đi được mấy bước đã dính bùn đất cả người.
Nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, trên khuôn mặt người đẹp lạnh lùng có chút nóng giận, người đẹp chân dài biến mất trong tích tắc, hiện ra một con rắn rắn mạnh mẽ và nguy hiểm. Với hoa văn đỏ đen rực rỡ, hắn trườn đi một cách uyển chuyển và nhanh chóng trồi lên khỏi hố trời, khác một trời một vực với tốc độ như ốc sên vừa nãy.
Hắn không đủ kiên nhẫn để đối phó với đôi chân mới mọc, hắn đang vội vàng tìm ai đó.
Cuối cùng tâm trí của hắn cũng nhận ra rằng sóc và hổ đều không có ở đây, khi thần trí còn mơ hồ ở trên đảo, hắn đã không cảm nhận được mùi của họ, bây giờ hắn đã tỉnh táo, hắn không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa, mà chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy họ.
Bên ngoài đại dương bao la rất rộng lớn và đáng sợ đối với người bạn đời bé nhỏ của hắn, có lẽ bây giờ cô vẫn đang lênh đênh trên biển, hoặc là sau khi rời khỏi hắn cô đã gặp nguy hiểm, bị cá lớn trong biển nuốt mất tiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con rắn lớn trong trạng thái đã biết suy nghĩ sẽ càng thêm lo lắng, sốt ruột hơn khi là một con rắn không biết suy nghĩ.
Khi hắn tới hòn đảo này, ngoại trừ một con cá mập trắng khổng lồ thích gây sự, phần lớn các thú nhân khác trong bộ lạc đều phớt lờ hắn, giờ hắn rời đi cũng không ai để ý tới. Chỉ có một vài con thú nhân nhìn hắn một cái nữa, đoán già đoán non cùng đồng bọn: "Này, bán thú nhân đó đã biến hóa thành công chưa? Sao ta không thấy nó sử dụng chân nhỉ?"
"Chắc không biết dùng, không phải chân mọc tự nhiên, phải làm quen với nó. "
"Biến hóa thành công rồi, ta vừa đi qua hố trời và nhìn thấy hắn đang vật lộn trong đó, trông buồn cười lắm!”
Một vài con thú nhân cười rộ lên, Ô Mộc liếc nhìn chúng và nghĩ có nên qua đó đánh cho chúng một trận không, nhưng cuối cùng, sự lo lắng về sóc nhỏ đã chiếm ưu thế, hắn đã chọn cách phớt lờ sự khiêu khích của con cá mập trắng lớn kia.
Đến rìa hòn đảo, hướng này khác hướng lúc hắn vào đảo, cho nên hắn nhìn thấy sau hòn đảo này có một hòn đảo khác nữa.
Lúc này, chú sóc nhỏ ngồi trên người cá voi sát thủ đã thành công tới hòn đảo thứ hai mà rắn yêu mới phát hiện.
"Bà ơi, bà thật sự muốn cùng con lên đảo à, không phải bà nói không thích tới đây sao, một mình con cũng có thể lên đảo mà." Tống Hứa nói.
Khi họ vừa đến bãi đã ngầm xung quanh, Tống Hứa bày tỏ ý định muốn xuống xe: “Đưa đến đây thì tốt rồi con tự bơi qua, cảm ơn bà đã tiễn con!”
Tuy nhiên, con cá voi sát thủ lớn không nghe lời, bà không hề dừng lại, đưa cô đi thẳng lên hòn đảo, thậm chí biến thành dạng thú nhân để theo cô lên đảo. Đúng là một vị trưởng bối cố chấp.
Nếu bà nội cá voi sát thủ đã muốn thể hiện thì phải giữ thể diện cho bà, Tống Hứa cũng vui vẻ chấp nhận, đi theo bên cạnh bà tò mò quan sát hòn đảo này.
Đây khá giống với hòn đảo thứ ba của bộ lạc cá voi sát thủ, không có thực vật, tất cả đều là rạn san hô. Điều khác biệt là nhiều rạn san hô ở đây bị ngập nước, có rất nhiều nơi trên đảo bị ngâm trong nước nên dưới các rạn lớn có những rạn san hô nhiều màu sắc, một số phát triển có quy luật rõ ràng, giống như rong tảo bẹ trồng nhân tạo trải dài ở vùng nước nông.
Một vài sao biển và động vật có vỏ nằm rải rác trong đó, vỏ sò thoải mái nằm trên các cánh đồng biển nước nông, thịt mềm màu trắng nhô ra từ vỏ.
Tống Hứa: Chẳng lẽ trên đảo đang nuôi trồng thủy sản? Ý con là nuôi rong tảo bẹ.
Những chiếc vỏ lớn đó đều là thú nhân, khi cá voi sát thủ lớn và Tống Hứa đi ngang qua, họ rút các bộ phận không biết là đầu, chân hay lưỡi vào trong vỏ.
Tống Hứa đưa tay gõ một con ngao lớn vừa đóng nắp ở ven đường: "Cốc cốc, xin hỏi thăm một chút, hai ngày nay trên đảo có thú nhân từ nơi khác đến không? Một người bán thú loài rắn, còn có một thú nhân hổ, ngươi đã từng thấy chưa?"
Vỏ ngao được đóng chặt không phát ra tiếng động, tạo cảm giác không có ai ở nơi này.
Tống Hứa đành phải nuối tiếc đứng lên, thở dài: "Không khí ở đây nhàn nhã lắm, có điều mọi người đều quá nhút nhát, không thích nói chuyện."
Không giống như hòn đảo của bộ lạc cá voi sát thủ thường có thể nghe thấy đủ loại tiếng kêu ầm ĩ, cách một hòn đảo có thể nghe thấy tiếng cá voi sát thủ giao tiếp bằng tiếng dân tộc, toàn bộ bầu không khí ồn ào như phiên chợ. Hòn đảo này lại yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
"Gầm!" mới cảm thán xong sự yên tĩnh ở đây, gần đó liền truyền đến một tiếng hổ gầm phẫn nộ, sau đó hổ giận dữ gầm gừ liên miên không ngừng.
"Là Hắc Sâm! Hắc Sâm ở chỗ này!" Tống Hứa lập tức nhảy dựng lên, vui mừng nhìn về phía thanh âm phát ra.
Băng qua một bãi đá ngầm, Tống Hứa bước lên hai bước, nhìn thấy một con hổ oai phong lẫm liệt đang đứng trên một bãi đá ngầm từ xa gầm lên về phía dưới biển, tiếng gầm này hung dữ hơn nhiều so với tiếng gầm khi hai đứa con nhỏ chơi bên bờ biển trước đây.
Tống Hứa tưởng rằng hổ mẹ lại bị mắc chứng ác cảm với nước biển nên đã trút giận xuống nước biển, nhìn kỹ mới phát hiện ra rằng nước biển bên dưới thực ra là có một tên nào đó.
Nó là một con thú nhân sứa, trông như thạch trái cây, còn là loại thạch có nhân bên trong.
Nửa đầu trong suốt thật thần kỳ, không lẽ khi biến thành thú nhân thì đầu cũng trong suốt hả... Tống Hứa kịp thời dừng lại trí tưởng tượng đáng sợ của mình, tập trung vào con hổ lớn đang nhảy lên cột đá ngầm, với chút nghi ngờ: "Mẹ đang làm gì vậy, nhảy trên cọc gỗ sao?"
Khu vực mà con hổ lớn đang đứng cũng bị ngập trong nước biển, nghĩ rằng chỉ có thể bước trên cọc đá này đến cọc đá khác, nhìn giống như mấy người múa lân trên cọc gỗ vậy.
Bà cá voi sát thủ nói: "Hỏi đám thú nhân ở đây xem."
Tống Hứa: "Nhưng chúng không thích nói chuyện ..."
Cá voi sát thủ lớn trực tiếp vớt một chiếc vỏ ngao lớn dài hơn một mét từ vùng nước nông bên cạnh, dùng nắm đấm to bằng bao cát đập mạnh vào vỏ rồi hung dữ nói: "Nói chuyện, không nói thì sẽ đậm nát vỏ của ngươi!"
Tống Hứa đau khổ nhìn cái vỏ to đẹp đẽ bị dập gần nứt. Trong một khoảnh khắc, Tống Hứa tưởng mình đang ở trong đội cướp bóc.
Vỏ sò nhanh chóng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của thú nhân lớn tuổi: "Ồ, là Tây Nê à, sao bà lại đến đây. Ta vừa ngủ thiếp đi, không cố ý không lên tiếng đâu ahaha. À ngươi hỏi tên thú nhân hổ lớn kia à, được tìm thấy trên rạn đá nhỏ. Lam Hoàn và Bạch Tương trong bộ lạc đều muốn làm bạn đời của nàng ấy, nhưng người ta không chịu, nên đánh nhau hai ngày rồi."
Tống Hứa: "..." Bộ phim về nữ chính lạc vào hoang đảo rồi bị người ta tranh nhau ép cưới à?
Không đúng, Tống Hứa vội vàng hỏi: "Vậy còn con rắn bán thú nhân, không có ở đây sao?”
Ngao già nói: "Bán thú nhân rắn à? Chưa từng thấy.”
Tống Hứa bỗng cảm giác bản thân mang một sứ mệnh, cô phải tới cứu hổ mẹ ra khỏi lồng giam, khỏi bị cưỡng ép chiếm đoạt.
Cô nghiêm túc nói với bà cá voi sát thủ: "Chúng ta phải giúp Hắc Sâm, mẹ không bằng lòng, thú nhân ở nơi này không thể ép cưới được!” Nhìn con sứa bự đi, ép hổ mẹ trốn ở đá ngầm điên cuồng gào rống rồi.
“Không cần cứu con thú nhân Hổ đó, người cần cứu chính là Bạch Tương." Thú nhân ngao không nhịn được nói, mang lòng đồng cảm nhìn con sứa lớn trốn trong nước biển không dám lên bờ: "Vì bè gỗ bị hỏng, thú nhân hổ kia không thể rời khỏi nơi này, trong lúc tức giận, nó đã cắn tả tơi Bạch Tương ở gần đó. Bây giờ hổ lớn mà nhìn thấy Bạch Tương là sẽ cắn, hắn ta vừa lên bờ là bị Hổ lớn cắn luôn, nhưng Bạch Tương vẫn chưa chịu từ bỏ, cứ tiếp tục như vậy, thì hắn sẽ bị cắn chết.”
Là vậy sao? Tống Hứa im lặng. Cô nhìn hổ mẹ đứng trên phiến đá đằng kia, tâm trạng của cô bỗng trở nên khác thường một chút.
"Không phải vừa mới nói, còn có tên thú nhân tên Lam Hoàn, cũng muốn ép Hắc Sâm làm bạn đời sao, còn hắn ta thì sao, đừng nói là đã bị Hắc Sâm cắn chết rồi nhé?” Tống Hứa suy đoán.
"Thế thì chưa, Lam Hoàn có độc, Hổ lớn chỉ cần cắn hắn ta một nhát là sẽ bị trúng độc ngay, sau đó thì không làm thế nào cắn hắn ta được, chỉ đập bẹp đầu hắn, Lam Hoàn cũng không dám lên bờ, chỉ trốn ở dưới nước, nhưng hắn không kiên trì bằng Bạch Tương, bị tẩn hai trận thì gần như muốn bỏ cuộc rồi."
Xem ra Hổ lớn không cần người giải cứu.
“ Hắc Sâm!” Tống Hứa lại gần một chút, hét lớn và vẫy tay với hổ mẹ.
Nghe thấy giọng nói của cô, hổ lớn đang đứng trên tảng đá ngầm nhìn chằm chằm vào con sứa, tai dựng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn lao xuống nước cắn hắn ta một trận, bỗng ngoảnh mặt nhìn về bên này.
Trong tích tắc, nàng nhảy ra khỏi đám đá ngầm nhanh như chớp, trên mặt hổ lớn đầy vẻ vui mừng. Khi nàng sắp đến gần, nơi nàng chạm chân là một tảng đá ngầm nhỏ vô cùng hẹp, có vẻ như tảng đá đó hoàn toàn không chịu được cơ thể to lớn của hổ.
Tống Hứa tưởng rằng nàng quá vội vàng nên không tính trước được điểm chạm chân, lo lắng nàng sẽ ngã xuống nước, thì thấy hổ lớn bỗng nhiên thu mình lại khi nó tới gần phiến đá ngầm, bỗng biến thành một con thú nhân chân dài, mảnh mai. Nàng vừa mới bước lên đỉnh nhỏ hẹp của tảng đá ngầm kia, lấy chỗ đó làm điểm chạm chân, nhảy vọt mạnh mẽ tới trước mặt Tống Hứa. Mãnh Hổ xuống núi.
Tống Hứa sửng sốt, Tống Hứa ngưỡng mộ.
Ô Mộc, mẹ của ngươi có một kiểu tóc thật tuyệt.
Mái tóc đen dài bồng bềnh, những lớp tóc màu vàng như được nhuộm highlight, chiếc “áo len” được tạo thành từ lông hổ, còn có làn da màu lúa mì và đôi mắt màu vàng, móng tay như móng vuốt của những con mãnh thú, với cơ bắp đẹp đẽ đó, quả là một vẻ đẹp hoang dã.
Lần đầu tiên Tống Hứa nhìn thấy hình dạng thú nhân hổ mẹ, có thể hiểu vì sao Hắc Sâm rơi vào hoàn cảnh được theo đuổi và bị ép làm bạn đời rồi, một người mẹ có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, ai chẳng muốn làm bạn đời của nàng.
Con sứa lớn kiên trì theo đuổi kia đã nhô đầu lên khỏi nước mặt nước, trong cảnh mẹ con nhận ra nhau cảm động này, nó khẽ nói: “Hắc Sâm, ngươi không đồng ý làm bạn đời của ta, ta sẽ không để ngươi rời khỏi hòn đảo này.”
Tống Hứa vừa mới nói ra một từ mẹ đã thu hút sự chú ý của hắn, mép quần bị rách tả tơi của sứa thực sự quá bắt mắt, phần thân dưới của con sứa này có phải là trời sinh đã dị thường như vậy không, nó giống như một chiếc túi nhựa bị con mèo xé thành từng dải.
Nghe lời nói độc đoán của hắn ta, Tống Hứa há miệng muốn mắngta, còn Hắc Sâm đã không giữ được bình tĩnh mà bay lên đá đầu hắn ta bay ra ngoài.
Tống Hứa: “…”
Con - sứa - đứt - đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...