Chương 47: Rắn, chuột một ổ
Tống Hứa và Ô Mộc đi theo bầy thú nhân lạc đà đến ốc đảo tịnh dưỡng cả một đêm. Ô Mộc đã lắng nghe xong câu chuyện Tống Hứa có chút kỹ nghệ gia công, cuối cùng hắn cũng thông minh đoán ra Tống Hứa có lẽ nói xằng nói bậy.
Có lẽ cô muốn kể cho hắn nghe nhiều về câu chuyện về mẹ, nhưng không có thu được thông tin gì nhiều, vì vậy cô tự thêu dệt lên những mẫu chuyện khác để làm cho hắn trở nên vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắc Sâm đã rời khỏi bộ lạc khi trước khi hắn trưởng thành, lúc đó hắn đã xác định làm một bán thú nhân và cô đơn rời khỏi bộ lạc mà hắn đang sinh sống, nhưng Hắc Sâm cảm thấy có lẽ còn có cách nên vội vàng rời đi. Lúc đó mẹ chỉ nói rằng mình sẽ sớm quay trở về, bảo hắn hãy chờ ở nơi gần bộ lạc sau khi thành niên.
Ô Mộc đợi mẹ chỉ vì muốn nói một lời tạm biệt với mẹ. Hắc Sâm là một con thú nhân hổ hiếu chiến, nàng thích các nhóm đi săn và thường xuyên đi ra ngoài trong một thời gian dài. Hồi nhỏ, khi Ô Mộc đói đã học được cách một mình vào trong khu rừng lân cận săn những động vật nhỏ để ăn, ngay cả xương cũng nuốt.
Hắn chỉ có thể ăn thức ăn chín trong thời gian ngắn ngủi khi Hắc Sâm quay trở về bộ lạc. Vì có lẽ hắn là bán thú nhân nên không thích ăn thức ăn chín cho lắm, những miếng thịt do Hắc Sâm làm cũng không ngon lắm.
Hổ lớn đè người hắn dưới cằm khi ngủ gật, Ô Mộc cảm thấy quá nóng nên muốn ra ngoài quấn lên trên cột nhà, Hắc Sâm bèn dùng một chân đè chặt hắn lại.
Sau này lớn lên, hắn cũng giống những thú nhân khác trong bộ lạc, hắn cũng không thích quá gần gũi với mẹ mình. Dù sao phần lớn những người mẹ trong bộ lạc đều sẽ trông nom những thú nhân nhỏ chưa khôn lớn, nhưng đợi đến khi thú nhân nhỏ lớn khôn rồi cũng đẩy con mình ra để họ sinh sống tự lập, mà Ô Mộc tự lập khá sớm.
Nhận được tin tức của Hắc Sâm, so với hắn thì Tống Hứa dường như vui vẻ hơn. Cô khua tay múa chân miêu tả sự uy mãnh và lợi hại của thú nhân hổ trong trí tưởng tượng cho hắn nghe, mơ hồ thể hiện ra cái nhìn khao khát, liệu có phải sóc nhỏ cũng đang nhớ mẹ của mình?
Ô Mộc: “Tống Hứa, mẹ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa: “Hai chúng ta có quan hệ gì, hổ lớn là của chúng ta, ý ta muốn nói là mẹ của chúng ta! Yên tâm, dù sao chúng ta cứ đi thẳng về phía trước, chắc chắn sẽ dò la nghe ngóng được nhiều thông tin cho người.”
Ô Mộc phát hiện thấy cô không hiểu ý của mình, lại thêm một từ: “Tống Hứa, muốn, mẹ?”
Tống Hứa: “Đúng đúng đúng, ta muốn xem mẹ của Ô Mộc, chắc chắn là một con mèo lớn xinh đẹp!”
Ô Mộc phát hiện cô đang giả vờ không hiểu ý của mình. Đồng thời,cô đột nhiên bắt đầu ôm đống cát bên cạnh chất lên người hắn.
Ô Mộc: ?
Tống Hứa cười ha ha: “Ban đêm trời rất lạnh, chất ít cát lên trên người giữ ấm!”
Cô vùi cát lên rắn lớn, chỉ chừa phần đầu ra ngoài, Ô Mộc nhúc nhích nhẹ cái đuôi liền làm cho phần cát nhọn nhọn bị sụp đổ, vừa tài vừa chăm như Tống Hứa lại qua đắp bù lên cho hắn, sau đó nhắc nhở hắn: “Đừng nhúc nhích lung tung, không được đá mền!”
Xong rồi cô lại chất đống chăn cát lên mình. Một cục nhỏ nhỏ nằm cạnh đầu rắn lớn, Tống Hứa đang khẩy khẩy trong đống cát, đột nhiên cảm thấy mình giống như con ốc nằm trên cát, không nhịn được thì thà thì thầm mà cười lớn lên.
Rắn yêu lại động khẽ, hắn phát ra nghi vấn "xì xì", Tống Hứa chỉ là nhìn lên trời nói: “Ngôi sao sáng quá.”
Qua một hồi, cô bất ngờ nói: “Bây giờ đang là mùa thu sao? Mùa đông khi nào mới đến, không biết đến lúc đó chúng ta đã đi đến đâu rồi.”
Bọn họ đã xuất phát từ khu rừng của Ô Mộc vào mùa xuân, nhưng mà càng đi về hướng này thì đường ranh giới giữa các mùa càng không rõ. Nhưng mà tính toán dựa trên thời gian, mùa thu chắc cũng qua rồi, nhưng mà khi ở nơi này thì vẫn nóng bức, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn nhiều so với lúc đã từng đi qua sa mạc đầy sắc thu.
Gần đây, Tống Hứa đang suy xét một vấn đề, là bọn họ đi đến đâu thì Ô Mộc sẽ bắt đầu ngủ đông.
Rắn không ngủ đông theo mùa, nói một cách chính xác là theo nhiệt độ, rắn sẽ không ngủ đông nếu nhiệt độ thường xuyên đủ cao.
Nếu bọn họ đi xa hơn, nhiệt độ giảm xuống ở mức độ nhất định, thời gian ngủ đông của Ô Mộc sẽ đến sớm hơn, cô sẽ phải nghĩ đến việc tìm một nơi an toàn để Ô Mộc trải qua giai đoạn ngủ đông này trước.
Chỉ ở một đêm trong ốc đảo, Tống Hứa và Ô Mộc nhanh chóng nói lời tạm biệt với bộ tộc thú nhân lạc đà, trước khi rời đi, lạc đà bự bảo với bọn họ rằng hãy theo hướng Hắc Sâm mà rời đi.
Tống Hứa nhìn phương hướng, được thôi, lại trở lại phía tây, kết quả cuối cũng vẫn là đi phía tây.
Ban đầu Tống Hứa ra ngoài để tham quan thế giới, thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm kiếm Hắc Sâm, bây giờ lần lượt nghe được tin tức của Hắc Sâm, ngược lại càng khiến cô muốn tìm thấy Hắc Sâm hơn. Mặc kệ có thể tìm thấy được hay không, có thể nghe thêm tin tức cũng rất thú vị.
Trên hành trình tiếp theo, Ô Mộc thấy Tống Hứa chủ động chào hỏi tất cả các thú nhân đã đi qua. Hỏi về chiếc vòng hình răng hổ không quen thuộc hoặc hỏi đã gặp một con hổ nào ở gần đó chưa, nhưng tất cả những gì nhận được là một câu trả lời phủ nhận.
"Cái này gọi là gì nhỉ? Gọi là có lòng trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh. Tức là khi không tìm thì tin tức sẽ đến, nhưng khi đặc biệt đi tìm lại không thể tìm thấy." Tống Hứa thở dài.
Họ đi trên đoạn đường hoang vắng nhất, lâu rồi không tìm thấy nước, chỉ có thể dựa vào nước trong bình trấu do lạc đà đưa để đi qua vùng đất cằn cỗi đó.
Nhìn màu xanh lá cây phía trước, mặc dù chỉ là một phút, nhưng cũng khiến Tống Hứa vui mừng, sửng sốt.
Cơn mưa thoáng qua làm mảnh đất cằn cỗi mọc lên đầy hoa cỏ. Ở đây không có cây cao, mặt đất bằng phẳng trải dài tầm mắt.
Nhưng ấm áp và màu xanh lá này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, xuất hiện chớp nhoáng trong chuyến hành trình của họ như một ốc đảo giữa sa mạc. Khi đột ngột xuất hiện lại bỗng nhiên tân biến, con đường phía trước lại trở nên hoang vắng.
Tống Hứa lo lắng mùa đông lạnh thấu xương đột ngột đến, bọn họ lại một lần nữa phải từ biệt thảm cỏ và hoa tươi, không có chỗ ẩn náu, một vùng đồng bằng thậm chí không thể tìm thấy môt cái cây lớn, nhiệt độ giảm xuống gây ra cái chết.
Họ không thể tìm thấy một nơi trú ẩn, mặt đất phủ một lớp sương muối khiến Tống Hứa lo lắng, thân thể rắn đi trên lớp sương muối này, mùa hè mà lớp vảy mềm lạnh như băng sắt.
Nếu trời trở nên lạnh hơn, Ô Mộc sẽ tiến vào kì ngủ đông, nhưng ở đây có thích hợp để hắn ngủ đông không?
Ngoài hành động có hơi chậm, Ô Mộc cũng không có điểm khác thường gì, hắn cũng không yêu cầu tìm một nơi để ngủ đông, vẫn tiếp tục đi về phía trước từng ngày với cô. Có rất ít dấu vết của động vật sống trên cùng đất cằn cỗi này, thậm chí còn không tìm thấy củi để đốt lửa.
Tống Hứa bắt đầu cân nhắc xem có nên quay lại hay không, ít nhất thì nhiệt độ sẽ cao hơn một chút.
"Ở đây, nghỉ ngơi." Ô Mộc hiếm khi mở miệng.
Tống Hứa nhìn cái hố trên mặt đất, giống như một cái hang chuột, xác nhận với hắn:" Ngươi có chắc là ngươi muốn ngủ đông ở đây không?"
Ô Mộc: "Không ngủ đông, tạm thời, nghỉ ngơi."
"Được thôi." Tống Hứa không phản đối, chỉ hì hục đào miệng hố lớn hơn một chút, rắn yêu to như này không thể vào được.
Khoảng cách ở lối vào của lỗ khá hẹp, nhưng khi vào trong, không gian bên trong cũng không quá nhỏ, nhiều chỗ được kết nối bằng những lỗ nhỏ quanh co.
Ô Mộc quấn tròn hết mức có thể trong lỗ đất, chờ lớp sương mỏng bao phủ cơ thể tan đi. Nhìn Tống Hứa bận rộn trong hàng động xem xét xung quanh những đường hầm nhỏ dẫn theo mọi hướng.
Những lỗ đó quá nhỏ đối với Ô Mộc, còn Tống Hứa miễn cưỡng tiến vào nửa người, vì vậy chỉ thấy bụng và chiếc đuôi đầy lông của cô nhô ra, chỉ có phần đầu và phần trên cơ thể là lọt vào hố.
Cuối cùng cũng có một hang động lớn một chút, Tống Hứa đã hoàn toàn chui vào, một lúc sau cô phấn khích thò đầu ra và nói:" Ô Mộc, có một ổ chuột nhỏ trong cái lỗ nhỏ này."
Đó là chuột bình thường không phải là thú nhân, đám chuột nhỏ này như được sinh ra cách đây không lâu. Có thể chuột mẹ đang đi kiếm ăn. Tống Hứa nhìn Ô Mộc, một con rắn lớn như vậy ở một cái hang lớn bên cạnh, trong lòng thầm nói mẹ chuột không dám quay lại đâu, lũ chuột nhỏ này có thể chết đói.
Ô Mộc muốn đi tiếp sau một ngày nghỉ ngơi trong hố, nhưng Tống Hứa ra ngoài một chuyến đã trở lại, giữ lấy hắn:" Hay là đừng rời đi nữa, bên ngoài gió lạnh quá, buốt thấu xương, nếu ngươi muốn ra ngoài ngươi sẽ bị đóng băng, mà ta cũng không thể quay trở lại, cứ ở lại đây vài ngày xem sao đã."
Tống Hứa đi ra ngoài hai hoặc ba lần một ngày, ở một cái hố dưới đất vẫn còn ấm, khác với trên mặt đất, gió lạnh gào thét, lớn hơn chút nữa là có thể thổi bay Tống Hứa. Tống Hứa tự tìm thức ăn cho mình trên mặt đất, cũng đang tìm thức ăn cho Ô Mộc, dù sao xung quanh đây cô cũng đã tìm khắp nơi rồi.
Cô trở lại với một đống thân cây, trong miệng đang nhai thứ gì đó, lắc lắc để sương rơi khỏi lông trên cơ thể mình, xoay tay rung chân, bước phải thân rắn đang lấp đầy cái lỗ, đến không gian nhỏ mà Ô Mộc đã đặc biệt làm cho cô.
"Ta tìm thấy chúng bên ngoài, không tìm được động vật nào lớn hơn, thậm chí một con thỏ cũng không tìm thấy." Tống Hứa chán nản gặm thân rễ: "Ngươi lại không ăn cái này".
"Ta không đói." Rắn yêu nói.
Tống Hứa cảm động ôm lấy cái đầu lớn của rắn yêu: "Wu wu, ngươi đúng là tri kỷ tốt, những lúc như thế này còn an ủi dỗ dành ta!"
Ô Mộc: ...Nhưng ta thực sự không đói.
Tống Hứa:"Không có chuyện gì xảy ra khi ta đi ra ngoài chứ?"
Ô Mộc nghĩ nghĩ:"Không có."
Có một con rắn nhỏ chui vào lỗ tìm cách ăn ổ chuột nhỏ, lại hoảng sợ bỏ chạy khi nhìn thấy hắn, chuyện này không tính.
"Không có thì tốt rồi." Tống Hứa nghe thấy tiếng chút chít mỏng manh, là đám chuột nhỏ đang đói. Cô nhìn rắn yêu, mang phần thân rễ còn lại vào lỗ.
Lũ chuột nhỏ này thực quá xấu, lông mọc thưa thớt trên lớp da của cơ thể, đôi mắt nhỏ như thể không có, răng thì nhô ra. Tống Hứa bẻ thân rễ cho chúng ăn, ân cần lại hoà nhã xem chúng gặm, lẩm bẩm: "Lớn nhanh chút, mập lên để rắn yêu ăn nhẹ."
Ô Mộc nhìn cô đi cho chuột ăn, cảm thấy cô rất thích động vật nhỏ, gặp phải thứ gì đều muốn chơi, cho dù là thú nhân hay động vật bình thường.
Vài ngày sau, những con chuột được Tống Hứa cho ăn đều mọc lông, tốc độ phát triển của chúng khiến Tống Hứa bị sốc, cô cảm thấy cũng đã đến lúc, hàng ngày phải cho chúng ăn cũng có chút phiền phức. Sau khi cho chuột ăn xong, nhấc từng con một mang vào cái lỗ lớn nơi có Ô Mộc, dặn dò rắn yêu: "Đói bụng thì có thể ăn nhẹ chút, ta đi ra ngoài xem xem."
Cô đi ra ngoài như thường lệ, còn rắn yêu vừa ngủ dậy đã thấy một bầy chuột, nhớ tới đây là Tống Hứa giữ lại chơi đùa.
Những con chuột vốn không quen mùi rắn nên đã kêu một trận, ở trong không gian lớn hơn này, trèo lên người rắn yêu khổng lồ.
Ô Mộc không động đậy, quét một ít thân cây ở góc trước mặt lũ chuột, lại bỏ những con chuột đang bò trên người hắn, tất cả gói gọn ở phần đuôi để chúng ăn.
Vì vậy khi Tống Hứa quay lại nhìn thấy một bầy chuột đang chồng lên nhau, nằm ngủ ngon lành bên thân rắn.
Tống Hứa: ?
Cô nghĩ chứ, không ngờ rắn yêu rất thích những con chuột xấu xí này, còn không nhẫn tâm ăn chúng.
Vậy được thôi, nếu thích thì giữ lại cho hắn giải sầu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...