Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 44: Tơ nhện

 
"Ô Mộc, ngươi nói xem, đây là trứng gì?"

 
"..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Trứng rùa? Trứng cá sấu? Trứng thằn lằn? Trứng rắn? Hay trứng chim gì đó?"

 
Động vật trong thế giới của cô so với thế giới này vừa quen vừa lạ, kích thước của các loài động vật khác nhau không tuyệt đối, cô có nhiều khả năng đoán hơn, có điều lúc đoán lại bắt đầu không đứng đắn, nói đùa: "Không thể nào, có lẽ là một quả trứng sóc.... Haha. Haha, sóc đâu có đẻ được trứng đâu!"

 
" ... xì."

 
"Nhưng dù là trứng gì đi nữa thì cũng phải nấu chín rồi mới ăn được." Tống Hứa nhặt cành cây lên và kéo quả trứng vùi trong đống lửa ra, mặc dù lửa làm nứt vỏ trứng nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn.

 
Kể từ khi trở thành một thú nhân sóc, Tống Hứa ngày càng ít ăn thức ăn nấu chín, điều này không chỉ để thích nghi với nhu cầu của cơ thể mà còn thỏa mãn một kẻ lười biếng không thích nấu nướng.

 
Từ trước đến nay, thỉnh thoảng Tống Hứa đốt lửa để sưởi ấm hoặc đun sôi nước, nguồn nước ven đường quá bẩn, Tống Hứa không uống được, phải đun sôi mới được, sóc không ăn đồ nấu chín, mà phải uống nước đun sôi!

 
Tống Hứa hào hứng ở đây từ tốn nướng trứng ăn, hoàn toàn là bởi vì hầu như không nhìn thấy màu xanh ở trước mặt, thời gian có đồ ăn no đầy chắc hẳn không nhiều, cho nên cô muốn trân quý từng bữa ăn mà mình tìm được.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa bóc vỏ trứng chậm chạp ăn, rắn yêu nuốt trọn quả trứng, không quen nhai, thậm chí còn không bóc vỏ, khả năng tiêu hóa mạnh mẽ giúp hắn tiêu hóa được cả xương, huống chi là cái vỏ trứng nhỏ này.

 

"Chà, ăn cả vỏ trứng cũng có thể coi như bổ sung canxi." Tống Hứa nhìn hắn ngẩng đầu lên, ba quả trứng biến mất trong miệng, còn cô mới lẩm bẩm bóc quả trứng đầu tiên.

 
Sau khi ăn một chút đồ ăn nhẹ, Tống Hứa củi ra để dập lửa, đảm bảo rằng ngay cả khói cũng không còn bốc ra nữa, lúc này mới coi như kết thúc.

 
Thời tiết vẫn còn rất nóng, Tống Hứa nhìn những tảng đá lộ ra đằng xa, cái đuôi ỉu xìu đang quệt đất, giống như cái đuôi quét đất của rắn. Sở dĩ cô biến thành thú hình là để giảm bớt sự tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nhân tiện bốn móng hình dạng thú chạy dễ hơn hình dạng người.

 
Kết quả không như cô mong đợi, cảm giác cơ thể càng nóng lên hơn.

 
Gần đó không có quá nhiều cây cho bóng mát, cây mọc ven đường thưa thớt, thân dày, lá mỏng, không thích hợp để che nắng, nguồn nước ở nơi này cũng thực sự khó kiếm.

 
Sóc lảo đảo, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào - tình hình không thực sự tồi tệ, chỉ là mặt trời quá nóng và cô không muốn đi.

 
Ngay khi cô vừa ngã xuống, Ô Mộc chú ý liền, chiếc đuôi của hắn bèncuộn cô lên khỏi mặt đất và đặt cô trên người của mình.

 
Sóc nằm trên người rắn trơn như áo lông, cơ thể rắn băng giá trở nên ấm áp sau khi phơi nắng lâu, Tống Hứa nhấc đuôi lên phủi bụi rồi đắp lên mặt để tạo bóng râm. Nhưng một lúc sau thì bỏ xuống, cái đầu đầy lông này nóng quá không chịu nổi.

 
Có một hành khách sóc đang ngồi trên người hắn, còn rắn thì vẫn bò về phía trước với tốc độ như vậy, về cơ bản thì cân nặng của cô không là gì đối với hắn, vì vậy điều này cũng có lúc khiến hành khách vô tình bay xuống xe, cũng thật khó để hắn nhận ra được, may mà sóc bám chắc đoạn đường này nên không trượt xuống.

 
Khi đến một gốc cây, cả hai dừng lại nghỉ ngơi, Tống Hứa cũng kịp nắm lấy hai chiếc lá và nhai cho đỡ khát, Ô Mộc cũng chỉ có thể chịu đựng.

 
"Hay là buổi tối chúng ta lại lên lên đường?" Tống Hứa hỏi.

 
Ưu điểm của việc du lịch vào ban đêm là không nóng như ban ngày, nhưng nhược điểm là không nhìn thấy đường.


 
Tống Hứa đi cạnh đầu Ô Mộc hoặc đi phía sau, nắm chặt đoạn chóp đuôi của hắn.

 
Cơ thể của Ô Mộc nằm sát mặt đất, hắn có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất từ ​​khoảng cách xa, đồng thời cũng có thể cảm nhận được dòng nước chảy. Với kỹ năng tuyệt vời này, Ô Mộc đã tìm thấy nguồn nước và cùng sóc uống no cả bụng.

 
Sóc uống xong thì thấy rắn vẫn còn uống, vì thân hắn dài, cần nhiều nước nên phải uống một lúc. Đầu vùi vào nước, hai má cử động liên tục, Tống Hứa tiện tay véo má một cái.

 
Con rắn bị quấy rầy khi uống nước khẽ lắc đầu muốn thoát khỏi tay cô, Tống Hứa lại đuổi theo nhéo. Cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa vẫn thấy rắn yêu uống nước cực dễ thương, đặc biệt là lúc hắn cực kỳ khát nước, hai má nhấp nhô và hành động nuốt vô cùng rõ ràng.

 
Rắn yêu ngừng uống nước, chắc là nghĩ đến việc ngăn cản cô trêu mình, hay bị véo má khi uống nước. Suy nghĩ xong, hắn quyết định không quan tâm đến bàn tay mò mẫm của cô nữa.

 
Họ đã uống no, vượt sông sang bờ bên kia.

 
Đá ở bên đây rất nhiều, mọc một số thân cây dày, có cây có gai. Trong đêm tối, Tống Hứa sờ vào mép cây muốn hái một ít lá để nếm thử mùi vị, nhưng bàn tay của cô đã bị gai trên cây đâm vào.

 
Sóc thút thít liếm những vết máu trên ngón tay. Phòng thủ của cái cây cũng tốt quá đi mất.

 
Rắn yêu tiến lại gần cô và thám thính tình hình, rắn thấy rằng không có vấn đề gì. Xung quanh có quá nhiều cây gai nên hắn chọn một hướng khác để đi đường vòng.

 
Đi đến nửa đêm, Tống Hứa vẫn chưa điều chỉnh lại lịch trình của mình đã cảm thấy buồn ngủ, bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, sau đó đổi ý: “Tìm một chỗ ngủ đi rồi sáng mai chúng ta tiếp tục cuộc hành trình nhé."

 
Ô Mộc không có ý kiến gì, bởi đối với hắn thì không có gì khác cả.

 

Gần đó có rất nhiều hang đá thích hợp làm tổ tạm. Tống Hứa nhìn thấy những hang động này và liên tưởng đến hang của rắn yêu, mặc dù đá và màu sắc chả giống gì nhau.

 
"Chúng ta hãy nghỉ ngơi trong hang đá này. Thế nào, ngươi thích hang này hay cái bên cạnh?" Tống Hứa hoàn toàn tôn trọng quyền lựa chọn của rắn yêu, sau khi đuôi của hắn chuyển sang một trong hai cái, cô vui vẻ thông báo: "Vậy thì là nó!"

 
Cô đi một bước trước mặt rắn yêu, chính cái bước này đã làm cô đụng phải một cái mạng nhện.

 
Cái mạng nhện khổng lồ này nằm ở giữa khe đá, gần như bịt kín toàn bộ bức tường đá. Tơ nhện hoàn toàn không thể nhìn thấy trong đêm tối, giống như tàn hình khiến cho Tống Hứa đụng phải mới phát hiện ra được.

 
Trước đây Tống Hứa đi qua khe suối trong núi, trong đường hầm xanh có không ít nhện và rắn. Nhện dài cỡ ngón tay cái, tám cái chân với bộ lông mềm mượt nâng cơ thể nằm trên mặt nước, ăn muỗi và côn trùng.

 
Hoặc những con nhện xám đen, dệt một mạng nhện có kích thước một mét vuông trên cành cây ven sông và ngọn cỏ dài. Những sợi tơ mảnh mai vào sáng sớm hoặc sau cơn mưa,  trở nên lấp lánh, trên đó có vô số viên thạch treo lên, thật đẹp và thật vui mắt.

 
Nhưng bây giờ mạng nhện này. Tống Hứa sờ thấy chất lỏng dính trên mạng nhện, tâm trạng rất phức tạp. Mạng nhện khác đều được dệt bằng tơ mịn, mạng nhện này chỉ đơn giản được dệt bằng len, làm sao có thể dày như vậy!

 
Và “Sợi len” còn dính một lớp “keo” dính chặt vào đầu và thân cô, không thể xé ra được.

 
Dùng sức, ngay cả bộ lông trên đầu cũng bị xé ra. Những ai có kinh nghiệm sống nhất định đều biết đó là keo xốp dính vào tay rất khó để loại bỏ được, Tống Hứa nhớ lại cảm giác trước kia tay bị dính keo xốp khi làm thủ công mỹ nghệ, đại loại tượng tự vậy.

 
Ô Mộc thấy cô bị dính mạng nhện cũng muốn chạy lại giúp đỡ nhưng Tống Hứa ngăn hắn lại: "Đừng! Ngươi cứ ở đây đừng nhúc nhích, nếu không ta tự xé xong trên người mình sẽ phải xé cho ngươi!”

 
Tống Hứa vội vàng xử lý đống mạng nhện trên người mình, trước đó Ô Mộc cũng đã phát hiện ra tiếng động bất thường, một con nhện bụng to đang treo lơ lửng xuất hiện trong bóng đêm, thả tơ rơi xuống. Có thể dệt ra cái mạng nhện to như này thì đương nhiên con nhện sẽ không nhỏ, con này dài chừng một thước, mấy cái chân vừa dài lại vừa kềnh càng.
 
Đó là một con thú nhân nhện. Sau khi ứ ừ xong, thú nhân nhện cái sẽ ăn thịt nhện đực để bổ sung dinh dưỡng ngay, nhưng lần này con nhện đực là đối tượng kiêm nguồn thức ăn dự trữ của nó lại không chết sau khi ứ ừ, may mắn chạy được nên bây giờ nó đang thiếu dinh dưỡng.
 
Nói chung thú nhân sẽ không ăn đồng loại nhưng vẫn có ngoại lệ, con thú nhân nhện trước mắt này chính là ngoại lệ. Thiên nhiên có rất nhiều sinh vật ăn thịt đồng loại là bản năng, có lẽ biến thành thú nhân cũng không thay đổi.
 
Một phần đồ ăn đã đưa đến trước miệng thì dù nhìn thấy bên cạnh có một con bán thú nhân không dễ đối phó, con nhện lớn đang đói khát không thể dễ dàng bỏ qua.
 
Con thú nhân nhện này có ý định dùng lưới tơ nhện để vây chặt sóc lại, sau khi bắt được thì nhanh chóng chạy trốn.
 

Sau khi nó thể hiện ý đồ này ra, rắn lớn đột nhiên vọt tới mạng nhện, vo đám lưới lớn thành một cục. Mặc kệ tơ nhện dính trên người, hắn chặn đường phía trước, vây giữ nó lại.
 
Con nhện này có độc, bỏi vì có độc nên nó sống nhiều năm chưa gặp được đối thủ, con mồi chỉ cần sa lưới, rất nhanh sẽ bị độc tố làm tê liệt, mất đi năng lực phản kháng lại.
 
Lúc này nó bất ngờ bị cuộn chặt lại, muốn xoay người cắn rắn, dùng độc để cứu mình. Nhưng tiếc là nó đã bị bóp nát trước khi đâm thủng được lớp da rắn cứng cáp kia.
 
Trận chiến sinh tử này chấm dức cực kỳ nhanh, Tống Hứa nhìn con nhện từ khi xuất hiện đến khi chết đi chỉ cảm thán một câu: “Con nhện to thật.”
 
“Sao trên người lại ngứa thế nhỉ?” Tống Hứa phát hiện có cảm giác không ổn, gãi cánh tay và mặt, đầu óc bắt đầu quay cuồng, trước khi ngất đi cô mới nghĩ ra được nguyên nhân, căm uất nói: “Sao cả mạng nhện cũng có độc vậy, trước đây ta chưa từng nghe đến loại nhện này!”
 
Đầu óc quay cuồng, khốn nạn hơn là những chỗ tiếp xúc với dịch nhầy đang sưng đỏ đau đớn. Tống Hứa ngất đi không lâu thì tỉnh lại vì đau, thân mình lung lay như người bị bế chạy đi.
 
Tống Hứa híp mắt nhìn lại, là hình thái bán thú nhân đã lâu chưa thấy của Ô Mộc.
 
Lần này khác với hình thái bán thú nhân lần trước cô nhìn thấy, tuy thân thể vẫn duy trì hình dạng loài người nhưng trên thân đã bị vảy rắn phủ hết rồi, chỗ ngực cô dựa vào cũng có cảm giác lạnh lẽo của vảy rắn.
 
Đám vẩy có hoa văn đỏ sậm lẫn đen tuyền đã mọc lan đến tận khóe miệng, nhìn qua như là một cái khẩu trang đen hoặc như đang mặc áo lông cao cổ vậy.
 
Có lẽ có người thấy hình thái này thật đáng sợ, giống như một quái vật biến hình thất bại, nhưng Tống Hứa lại cảm thấy vô cùng đẹp trai. Do trước đó mặt sưng vù lên vì đống tơ nhện nên mắt cô chỉ có thể mở được một khe nhỏ, huýt sáo một tiếng.
 
Ô Mộc cúi đầu nhìn cô, có thể là người cô sưng vù không nhìn được cô có mở mắt không nên lại quơ quơ cô.
 
“Ta tỉnh rồi, đừng lay nữa, chúng ta đang đi đâu đấy?” Tống Hứa nhìn thấy phần lớn tơ nhện trên người mình được kéo xuống gần hết chỉ có chút tơ dính trên người cũng không kéo được. Đám tơ khốn khiếp này còn dính chặt như keo!
 
“Nước… Rửa.” Ô Mộc nói.
 
“Đi tìm nước rửa cái này hả?” Dù thân người cô không ổn nhưng vẫn có thể nói chuyện lưu loát hơn rắn, cô cứ ghim chuyện này trong lòng: “Vì sao trên mạng nhện cũng có độc vậy hả trời!”
 
Ô Mộc không thể cho cô một đáp án được vì đây cũng là lần đầu hắn gặp loại thú nhân như vậy.
 
Thực ra Tống Hứa cũng thường xuyên gặp một số vấn đề nhỏ ví dụ như sưng miệng lên, tay tê bì sưng to, không nói được do không cẩn thận ăn phải thực vật có độc nhưng sẽ khỏi rất nhanh. Ô Mộc vẫn chưa bao giờ thấy cô đột nhiên ngất xỉu, lần này khiến hắn bị dọa sợ thật.
 
Dọa tới tay cũng mọc ra rồi.
 
Cánh tay mọc ra một tầng vảy, nhìn không kĩ còn tưởng mặc quấn áo, trên đó có dịch nhầy tơ nhện, sau khi dùng nước chà rửa liền chà xát lên người Tống Hứa, động tác thể hiện sự lo lắng khiến sóc thấy cảm động nhưng cô cũng cảm thấy tim mình sắp bắn ra vì hắn rồi, lực của hắn mạnh quá.
 
“Ta, Ta tự rửa!” Tống Hứa giãy dụa, ngồi dậy trong nước, lại thúc giục Ô Mộc: “Ngươi đừng nhìn nữa, mau dọn cái đám tơ nhện còn dính trên đuôi của ngươi đi.”
 
Tơ nhện trên người hắn cũng không ít hơn cô là bao, dính ở trên người thành đám lớn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận