Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 42: Voi

 
Trên nền cỏ khá bằng phẳng có một gốc cây lâu năm dãi dầu sương gió. Thân cây gầy yếu phủ đầy rêu, cành lại vươn ra quá dài nên không thể chịu được sức nặng của lá cây mọc đầy phần chóp cành, khiến nửa thân cây cong xuống đến tận mặt đất. Tư thế của cây này giống như một con rắn nên Tống Hứa rất thích nó.

 
Cây cối ở đây cách nhau rất xa, không chen chúc nhau như ở trong rừng rậm chật chội trên núi, mỗi tán cây đều giáp nhau. Ở đây, thi thoảng mới nhìn được một cái cây lớn, tán lá vươn ra khắp nơi, không bị hạn chế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Ở vùng núi Tống Hứa và Ô Mộc vừa qua, tuy thấy rất ít bóng dáng của thú nhân nhưng họ vẫn có thể phát hiện được dấu vết của sự sống, mùi của thú nhân khác lại càng rõ.

 
Nhưng tới đây rồi, qua một đoạn hành trình rất dài, những dấu vết của thú nhân đều mất hết.

 
Hình như xung quanh đây không có ai ở, ít có thú nhân qua lại, đi cả ngày, nhìn sau khi mặt trời lặn luôn có cảm giác rất trơ trọi. Tống Hứa vui vẻ tìm một cái cây cổ thụ có tán lá thật to ở đây để nghỉ ngơi, Ô Mộc cũng đi theo cô, quấn cả người lên cây. 
 
Ban đêm có cú mèo là loại chim sống về đêm đáp xuống đậu ở một cành gần đó. Tống Hứa có thể nghe được tiếng săn mồi của chúng, tiếng chuột soạt soạt chạy dưới cây.

 
Thật là kỳ lạ, không hiểu sao chỗ này khắp nơi đều có chuột, vùng phân bố của chúng cực kỳ rộng.

 
Ô Mộc yên lặng không động, nhóm động vật nhỏ bình thường này không cảm giác được sự nguy hiểm của thú nhân, vào ban đêm sẽ coi hắn như một cành, một nhánh cây, vô tư ở gần đó.

 
Một loại nhỏ hơn loài báo rất nhiều, lại lớn hơn mèo nhà, khắp thân có vằn tròn, hay là mèo hoang? Tống Hứa không biết chính xác con này thuộc giống gì, nhìn nó nhảy rất nhanh nhẹn trên thân cây, tóm được một con chim đang kêu grù grù.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một chuỗi tiếng cánh đập, tiếng grù grù mất hẳn. Kẻ đi săn nhỏ bé kia dường như phát hiện ra Tống Hứa đang ngó nó, quay đầu lộ ra đôi mắt sáng rực trong đêm đen, nhanh chóng ngoạm chặt con mồi rồi nhảy xuống cây biến mất.

 
Sau đó Tống Hứa có gặp lại loại đó một lần nữa, con lần này khác với con trước, dường như theo đuôi đã lâu, hoa văn trên thân cũng không giống. Nó săn mồi trên cây thất bại, ngã xuống bên cạnh rắn lớn và sóc.

 
Nó ngã xuống làm cành cây rung lên khiến rắn lớn giật mình, hắn rít lên theo bản năng, tên kia trong đêm đen đột nhiên bị thân hình thực của rắn lớn dọa sợ, tuyến hôi của nó bất ngờ phun ra một lượng lớn chất lỏng cực kỳ thối.

 
Sóc nhanh tay ôm đầu rắn lớn né được phần lớn, lại phát hiện tên đầu sỏ đã chạy mất.


 
Dù đã nhanh chóng tránh đi nhưng trên người vẫn bị dính một chút, cái mùi khiến Tống Hứa không thở nổi, Ô Mộc nhìn thấy cũng khó chịu với cái mùi thối dính trên người, đến lưỡi rắn cũng không dám thò ra.

 
Hắn và sóc nhìn nhau, ý thức được chuyện mình cần làm bây giờ, lắc đầu, cọ cọ vào thân cây, lau cái thứ có mùi thối đó đi.

 
“Thôi cưng đừng cọ nữa, cưng chà như vậy cũng không hết đâu, chúng ta đi tìm một cái hồ để rửa đi.” Tống Hứa bịt mũi nói.

 
Nửa đêm như này đột nhiên gặp chuyện không ngờ đến, cô chỉ có thể cười thôi. Trong lúc xuống cây đi tìm hồ nước với rắn lớn, Tống Hứa càng nghĩ lại càng muốn cười, phản ứng giật mình của rắn lớn khi bị động vật nhỏ văng chất dịch thối kia lên người rất buồn cười, cô rất vui.

 
Đang vui vẻ thì rắn lớn nhích lại gần người cô. Tống Hứa chợt phát hiện ra: “A! Ngươi không cần đi sát bên người ta như vậy!”

 
Rắn yêu đâu có ý xấu như thế đâu, hắn chỉ muốn nhắc cô có hồ nước ở phía trước thôi. 

 
Hai người lang thang nơi hoang vắng lúc nửa đêm, chà sạch thứ có mùi thối trên người cho đến khi mùi cỏ xanh át chúng đi, họ uống nước xong rồi mới tìm một cây lớn khác để ngủ. 

 
Đi như thế này, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, đôi khi sẽ phát sinh tình huống bất ngờ. Có một lần, bọn họ đang ngủ trên cây thì có một đàn dơi kéo đến.

 
Dơi là loại sống theo đàn, cả một đàn treo ngược trên cây cách hai người bọn họ không xa khiến Tống Hứa trợn mắt nhìn một đống bóng đen với những đôi mắt sáng lập lòe. Đến đây đông như này làm sao mà ngủ được.

 
Thế thôi, dơi treo một lúc là bài tiết, chất bài tiết của chúng không bay sang một bên để tránh người, chỉ đổi tư thế, ngẩng cao đầu rồi phun ra.

 
Đừng nhìn mấy thứ nhỏ nhặt này mà nghĩ chúng dễ khiêu khích. Tống Hứa dám khiêu khích bầy sói, nhưng cô không dám nói lý lẽ với lũ này, vì chúng không thể giao tiếp.

 
Rắn lớn và sóc còn phải đổi chỗ cho nhau lúc nửa đêm.

 
Xung quanh vẫn có động tĩnh gì đó, không biết do con vật nào gây ra, không phải lúc nào Tống Hứa cũng có thể quan sát được nguồn phát ra âm thanh. Ô Mộc không quan tâm đến những âm thanh này, hắn thường đặt đầu vào bên hông hoặc trên bụng của Tống Hứa để có thể phát hiện ra động tĩnh của cô bất cứ lúc nào, tránh cho cô ngủ quên mà ngã khỏi cây.

 
Chỉ khi những con vật ngu ngốc nào đó vô tình rơi xuống bên cạnh sóc vào ban đêm và đế ý đến cô, rắn lớn sẽ bất ngờ tỉnh dậy, há to miệng để đe dọa những sinh vật đi qua và làm chúng sợ hãi bỏ chạy, trường hợp khác, ngay cả khi một con chim rơi vào người hắn, mổ hai lần lên vảy của mình, hắn cũng lười nhúc nhích đuôi.


 
Vào sáng sớm, sương mù phủ khắp thế giới.

 
Sương ở đây không giống với sương mù ở trong rừng, cảm thấy không gian thoáng đãng, thanh tao và mờ ảo hơn.

 
Tống Hứa nhìn chằm chằm vào bóng cây trong màn sương phía xa, không khỏi liên tưởng đến những bộ phim kinh dị mà mình từng xem. Nói chung, khi có sương mù dày đặc thì sẽ có những con quái vật.

 
Những bóng dáng mảnh khảnh trong màn sương trắng, cũng như những người khổng lồ to lớn đến khó tả cũng sẽ xuất hiện, có thể có vô số đôi chân vặn vẹo và cặp mắt, lơ lửng và âm thầm tiếp cận.

 
Quá nhiều liên tưởng khiến Tống Hứa nhấc bổng đầu của rắn lớn bên cạnh lên, liều mạng chui đầu vào, giống như đang nằm trên giường cố gắng đắp chăn bông để tìm cảm giác an toàn.

 
Rắn lớn bị cô đánh thức, hắn chẳng thấy nguy hiểm gì trong buổi sáng yên tĩnh thanh bình này, cũng không biết sóc sợ cái gì, nhưng hắn vẫn ân cần dùng hàm ấn vào cô, hắn nghĩ, có lẽ là cô sợ sương mù giống như sợ sấm sét.

 
Ngay khi sương mù tan đi, nỗi sợ hãi của Tống Hứa cũng biến mất, cô dùng một chân đá vào cằm con rắn rồi di chuyển thân mình lên cây trước.

 
Trong làn sương mù còn sót lại chưa hoàn toàn tan biến, bóng hươu hoa vụt qua, mang gạc thanh lịch, vài người cùng nhau tản bộ trên bãi cỏ, giống như có một quý ông nông dân, không biết đã ăn sáng chưa.

 
Và chẳng bao lâu sau, một trong những con hươu đã trở thành bữa sáng của rắn.

 
Một số loài rắn rất giỏi ẩn nấp, thậm chí có con rắn lớn như Ô Mộc cũng không thể phát ra tiếng động khi bò trong bãi cỏ, sau đó giết chết bằng một cú đánh. Sau khi Ô Mộc cắn vào miệng con nai, Tống Hứa mới nhận ra rằng hắn không còn ở trên thân cây phía sau mình nữa, lặng yên và nhanh đến như vây.

 
Bây giờ Ô Mộc ăn thường xuyên hơn một chút so với trước đây, dù sao thì việc tập thể dục mỗi ngày tiêu hao rất nhiều năng lượng.

 
Trên thực tế thì phần lớn thời gian trong cuộc hành trình đều rất nhàm chán, chúng lặp đi lặp lại cùng một cuộc sống, trong một khu vực, hầu hết những thứ không thay đổi, và một vài điều thú vị cần được tìm thấy.

 

"Mẹ ơi!Con tìm thấy một thứ thật thú vị!" Một con voi con chạy tới, giơ cái vòi lên và phát ra một tiếng kêu.

 
Sóc và rắn lớn tìm thấy được một thứ gì đó rất thú vị.

 
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Tống Hứa và Ô Mộc rời khỏi khu rừng, vùng đất mà họ đi qua không còn xanh tươi nữa, thỉnh thoảng lại có màu của đất và đá. Những vùng đất trống và cát không có thảm thực vật che phủ ngày càng mở rộng, các nguồn nước như suối, mương và các bãi nước nhỏ ngày càng giảm và mất dần, với hướng chúng đến chỉ còn lại một con sông lớn.

 
Tống Hứa khá vui mừng khi nhìn thấy lại dấu vết của lũ thú nhân.

 
Có một số loài thú nhân lớn hơn như: voi, tê giác, rùa và cá sấu sống ven bờ sông. Bộ tộc này có thể kết hợp với nhau.

 
Nói chung có ba cách tập hợp bộ lạc, một cách là có những nhóm quần thể cùng loại sống với nhau tạo thành bộ lạc, một cách là có khẩu vị giống nhau ví dụ như là đều ăn động vật ăn cỏ hoặc là đều ăn thịt nên tập hợp lại với nhau, còn có một cách khác là trộn và kết hợp, loại cơ thể kích thước khác nhau, loại đồ ăn cũng không giống nhau, bởi vì mọi người đều sống gần đó nên họ tạo thành một bộ lạc.

 
Đây rõ ràng là một cách cuối cùng, thú nhân ở gần đây có mùi hỗn tạp.

 
Tống Hứa và rắn yêu đến đường này, nhìn thấy nhiều thú nhân tránh né bọn họ.

 
Đột nhiên nhìn thấy một thú nhân không sợ rắn dám tiếp cận, không tránh được cảm thấy lạ lùng.

 
Suy nghĩ một chút là hiểu, con voi con đầu tiên phát hiện ra bọn họ tuy bảo là "con" nhưng kích thước hơi to một chút, nếu rắn yêu nuốt chửng nó sẽ bị nổ tung bụng. Cho dù biến thành người, tên nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên này ước tính cũng tới một mét chín.

 
Thú nhân nhỏ chưa đủ tuổi vị thành niên này không thể kiểm soát sự biến đổi hoàn toàn của mình, tai có chút giống tai voi, hai cái tai thu hút đó làm nhìn chăm chú.

 
Voi nhỏ nổi tiếng là tò mò và thích nghịch ngợm, bởi vì ở đây có ít khắc tinh, nên không có cảnh giác gì với người lạ. Sự ngây thơ này không giống với sự ngây ngơ của cừu nhỏ Thanh Táo lắm, hắn có lớp da thô thịt dày nên không sợ hãi, thêm nữa ở phía sau còn có phụ huynh lợi hại, cho nên càng không sợ cái gì.

 
Tống Hứa đứng đây nói chuyện với voi nhỏ một lát, gần đây chỉ có thú nhân trưởng thành của bộ lạc đó đến, một số đến cũng là thú nhân tộc voi, đàn voi đều là giống cái lo liệu việc nhà, thú nhân tộc voi giống cái lớn tuổi thường cao hơn hai mét, trông cũng sắp chạm mốc ba mét rồi, đôi vai dày và eo tròn trịa, tràn đầy sức mạnh, làn da khi biến thành thú nhân cũng có cảm giác da thuộc hóa.

 
Nhìn những người chị người dì cao như núi, Tống Hứa có hơi sợ, cho nên trông cô giờ đặc biệt ngoan.

 
Những thú nhân voi đến xem tình hình, còn có một vài thú nhân tê giác tò mò cũng đến xem.

 
“Bán thú nhân nhỏ này sắp trở thành dã thú rồi, sao lại chạy đến đây, gần đây không có thú nhân rắn, cũng rất hiếm khi nhìn thấy rắn.” Thú nhân tê giác đó nói.

 

Đối với câu nói sắp trở thành dã thú, Tống Hứa từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Bọn ta đi ngang qua đây, muốn đi đến nơi xa hơn, không phải đến để tìm thú nhân rắn, cũng không tìm bầy rắn.” 

 
“Đi đến nơi xa hơn? Đường xa không dễ đi đâu."

 
“Không sao, nếu không ổn bọn ta sẽ đi đường vòng.” Tống Hứa thấy thái độ của bọn họ đều khá tốt, giọng điệu cũng nhẹ nhõm trả lời.

 
“Các ngươi đi đến nơi xa để làm gì, ta chưa đi đến một nơi xa bao giờ!” Voi nhỏ nói chen vào, lại bị một đám thú nhân trưởng thành ta một cước ngươi một cước đẩy ra sau.

 
“Ngươi là thú nhân gì, ta chưa từng thấy thú nhân chủng loại giống ngươi.” Có người tò mò về Tống Hứa, còn muốn chìa tay ra chạm vào lông sóc trên người nàng.

 
Tống Hứa giữ miệng rắn lớn đang muốn mở rộng ra, trả lời: “Ta là thú nhân sóc.” Ở đây thật sự không nhìn thấy con sóc nào, đoán chừng cũng không phù hợp để sóc sinh sống.

 
Thú nhân voi lớn tuổi nhất cản những người khác tò mò muốn chạm vào người con sóc, nói: “Nếu như các ngươi muốn ở đây có thể dừng lại một chút, nhưng không được làm hại người trong bộ lạc của chúng ta, cũng không được đến gần bộ lạc chúng ta.”

 
Làn sóng thú nhân này biến mất, làn sóng thú nhân thứ hai lại xuất hiện, chủ yếu vẫn là thú nhân tộc voi, xem ra đây là lòng tò mò của loại động vật này chứ không riêng gì voi con.

 
Cho dù người trong bộ lạc này không nói, Tống Hứa cũng sẽ không bước vào bộ lạc, cô lo lắng rắn yêu sẽ bị những thú nhân to lớn này giẫm lên.

 
Bọn họ dừng lại trên sông.

 
“Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi bên cạnh tảng đá này.” Tống Hứa quyết định.

 
“Hay là đổi chỗ nhé, ta sẽ đi ngay bây giờ.” Một giọng nói vang lên.

 
Tống Hứa nhìn chằm chằm rắn yêu miệng không chuyển động, đột nhiên phản ứng: “Là ai đang nói vậy?”

 
Cô giật mình quay đầu lại, thấy tảng đá mình chọn đã biến thành người sống, cái mai rùa to giống như một tảng đá biến thành quần áo trên người, một người khổng lồ cao hơn hai mét đứng trước mặt cô.

 
Đây là thú nhân rùa.

 
Nhìn vào mắt họ, thú nhân rùa chậm rì đi tới, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn sợi dây chuyền răng nanh treo trên thắt lưng Tống Hứa, để lộ ra vẻ mặt hồi tưởng: "Khá quen, hình như sợi dây chuyền này là của một thú nhân hổ.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận