Thế giới rộng lớn như vậy, Tống Hứa chỉ muốn đưa rắn bự ra ngoài nhìn ngắm.
Nàng không ngờ còn có thể gặp được người từng quen biết mẫu thân Ô Mộc.
Điều này có xác suất cực nhỏ, mang đầy tính hý kịch, làm Tống Hứa có cảm giác phi thường kỳ diệu.
Nàng phảng phất như nghe thấy một thanh âm hư ảo vang lên trên đầu, chính là tiếng mở khóa cấp độ trong trò chơi, bước vào nội dung chính.
Tống Hứa ngẩng đầu nhìn một chút sau đó hé nụ cười, đầy thấy hứng thú truy vấn:
"Thật sao? Ngươi biết chủ nhân ban đầu của dây chuyền này hả, gặp khi nào vậy?"
Tống Hứa thú nhân rùa phi thường ăn khớp với nhận thức của nhân loại về loài rùa, lão suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi nói:
"Hình như là, chuyện của mấy năm về trước."
"Nào nói kỹ càng chút cho bọn ta biết đi.
Ngươi ngồi đi, nào ngồi ngồi." Tống Hứa nhiệt tình mời chào.
"Các ngươi, có quan hệ gì với thú nhân hổ tộc kia hả?" Thú nhân rùa dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc ngồi xuống.
"Thực không dám giấu diếm, có thể đây là mẫu thân của hắn.
Cho nên chuyện của bà ấy bọn ta muốn biết kỹ càng một chút."
Thú nhân rùa gật gật đầu, nói:
"Nàng có vẻ như tới từ một nơi rất xa, lúc ấy chạy đến chỗ gần đây uống nước, bởi vì quá đói nên thấy ta ngủ bên mép nước liền nhào tới cắn ta."
Tống Hứa, Ô Mộc: "..."
Rắn bự giật giật cái đuôi.
Tống Hứa im lặng lùi lại.
Thú nhân rùa nhớ tới đây, nghiêng người để lộ ra vết sẹo trên mai:
"Cái vết tích này chính là do nàng lưu lại."
Tống Hứa gượng cười, có chút hối hận vì nói ra thân phận quá sớm:
"À ra là vậy, họa không kịp người nhà."
Thú nhân rùa lắc đầu cười:
"Lúc đó nàng đói đến chóng mặt nhức đầu, không nhận ra ta là thú nhân.
Sau đó ta tỉnh giấc, nói thịt mình ăn không ngon lắm.
Nàng liền dừng tay."
Tống Hứa: Ngài chắc chắn là do bà ấy nhận ra ngài là thú nhân nên ngừng tay, mà không phải vì ngài khó nuốt sao?
"Vì ảnh hưởng từ thú hình nên mùi của ta tương đối nhạt, nằm bên bờ sông thường bị người ta xem như tảng đá, quả thật khó mà nhận ra." Lão rùa già nói tới nói lui như một ông cụ:
"Sau đó nàng đi nơi khác săn một con bò rừng, chia một cái chân sau cho ta rồi ở lại đây hai ba ngày mới đi."
Nghe thấy vậy Tống Hứa lập tức hỏi:
"Vậy bà ấy đi hướng nào?"
Thú nhân rùa tập trung nhớ lại, nửa ngày sau mới chỉ về một hướng:
"Bên kia."
Tống Hứa có chút hoài nghi.
Bởi vì lão chỉ hướng Nam, nhưng thú nguyên thủy nuốt sợi dây chuyền này lại tới từ phía Tây.
Cũng không biết mẫu thân Ô Mộc đã trải qua những gì.
Hỏi nhiều hơn nữa thì lão rùa không biết, nói xong lão ung dung bước đi.
Tống Hứa lắc lắc sợi dây chuyền bên hông, đưa đại xà đi tìm tảng đá khác bên bờ sông nghỉ ngơi, lần này nàng còn nghiêm túc kiểm tra trước.
Nếu như nửa đêm tảng đá đó biến thân, nàng sẽ khóc thật đó.
Khi tới khu vực này, chủng loại thức ăn của Tống Hứa giảm đi nhiều, rong không tươi, cỏ không non, nàng chỉ có thể gồng mình ăn mấy thứ đơn điệu.
Nàng đào được một củ gì đó dưới đất, cũng lười đi rửa, dù sao cũng không có thuốc trừ sâu, có thể trực tiếp bóc vỏ ngoài ăn lớp thịt trắng bên trong.
Chân khoác lên một đoạn thân rắn, đầu gối lên một đoạn khác.
Tống Hứa ôm đồ ăn vặt câu được câu không trò chuyện với Ô Mộc, phân tích hướng đi của bà, và thảo luận xem có nên sửa đổi mục đích du lịch hay không.
Dù sao lúc trước hai người đi cũng không có phương hướng, lại thêm tin tức mà cậu Ô Mộc mang tới, dứt khoát đi hướng Tây.
Giờ khó khăn lắm mới gặp được người từng nhìn thấy mẫu thân Ô Mộc.
Lạc quan lên chứ, biết đâu bà ấy không có việc gì thì sao.
Nếu có thể tìm được bà, tiếc nuối trong lòng Ô Mộc sẽ vơi đi một chút.
Thêm nữa, nàng cũng muốn sờ lão hổ.
Đại lão hổ lông xù thật đáng yêu, niềm đam mê rắn bự và khao khát muốn sờ lông hổ không hề mâu thuẫn.
Đi khắp nơi là nguyện vọng của nàng, nếu có thể thỏa mãn nguyện vọng của rắn bự cùng một lúc thì còn gì bằng.
Nếu không nghe thấy tin tức của mẫu thân Ô Mộc, phỏng chừng Tống Hứa sẽ ở lại đây mấy ngày, tìm cơ hội tâm sự với mấy thú nhân trong bộ lạc này nhiều một chút, hoặc là chơi đùa với voi con.
Nhưng giờ đã có tin tức, nàng chờ không nổi, quyết định lên đường ngay ngày thứ hai.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng sớm Tống Hứa mê mang đi tới bờ sông rửa mặt.
Con sông này là nguồn nước duy nhất xung quanh đây, dù không trong mấy nhưng nàng cũng đành chấp nhận.
Dã ngoại không phải lúc nào cũng tìm được nguồn nước sạch, nếu là nước uống thì Tống Hứa còn tốn công lọc đất cát rêu xanh các thứ, chứ chỉ rửa mặt thì dẹp đi.
Vừa nâng một bụm nước vỗ lên mặt, trước mắt Tống Hứa tối sầm.
Nàng nghe được tiếng nước, có cái gì đó chồm tới, tóe nước ướt nhẹp toàn thân nàng.
Ào ào!
"Ngươi chính là thú nhân lạ lẫm hôm qua tới bộ lạc của bọn ta?"
"Ngươi là thú nhân gì? Sao bé xíu như kia?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...