Quần áo biến từ da lông trên người không che phủ được hai chân, Tống Hứa có thể cảm nhận rõ ràng chân nàng kề sát đuôi rắn đang vặn vẹo.
Lúc rắn đu động sẽ kéo căng từng tấc cơ bắp, cảm xúc đặc thù lành lạnh trơn mềm làm người ta muốn run rẩy.
Các loại tảo xanh mọc ven bờ, lúc bơi ngang có thể thấy rõ bóng dáng một mảng lớn tảo xanh dưới nước, còn có từng đàn cá nhỏ bơi qua.
Ánh trăng rực rỡ trên mặt sông chiếu xuống thân thể thi thoảng nổi lên mặt nước của Ô Mộc, vảy rắn tối màu cũng chiết xạ ra ánh sáng mông lung.
Tống Hứa vịn vai Ô Mộc, dần dần ở trong nước không còn sợ hãi nữa.
Hai chân vốn dĩ cuộn chặt cũng thả lỏng, bắt đầu đung đưa theo làn nước, thi thoảng sẽ chạm vào đuôi rắn, vừa chạm vào liền tách ra.
Tống Hứa chỉ biết bơi sương sương chứ không am hiểu.
Ngày xưa nàng chỉ bơi trong hồ bơi, thanh tịnh trong suốt.
Bây giờ là con sông hoang dã, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Bơi xa khỏi bờ, mặt nước đen ngòm không thấy rõ đáy, làm người ta hoài nghi ở dưới có quái vật lớn màu đen đang ẩn núp.
Giữa sông mọc ra một cây đại thụ.
Lúc trước nước cạn thì đây là một cái ốc đảo nho nhỏ.
Giờ nước sâu, ốc đảo bị chìm, chỉ còn lại đại thụ này vươn nửa người khỏi nước.
Đại xà dừng lại bên đại thụ rồi quấn đuôi lên, nửa người trên của hắn tựa lên một nhánh cây, tóc dài ướt sũng nước chảy xuống, vài sợi tóc tơ nhỏ vụn dính lộn xộn trên lưng.
Ánh trăng xuyên qua nhánh cây khẳng khiu khoác nhẹ lên người hắn, thật sự mỹ lệ tĩnh mịch vô cùng.
Tống Hứa nhìn mà không nhịn được vươn tay lau lên lưng hắn một cái.
Ô Mộc bình thản vẫy vẫy chóp đuôi, không phản ứng lại, liền nghe Tống Hứa cảm thán:
"Cục cưng thật là xinh đẹp quá!"
Bề ngoài mỹ lệ và năng lực mạnh mẽ là hai ưu thế để theo đuổi bạn lữ trong thế giới thú nhân.
Có điều làm một bán thú nhân, Ô Mộc chưa từng nghe ai tán dương mình như thế.
Nhưng mà...!bạn lữ của hắn, từ lần gặp đầu tiên tới giờ, hầu như ngày nào cũng tán dương hắn.
Trước đó hắn còn không biết có nhiều câu dùng để khen như vậy.
Có đôi khi hắn không làm gì cả, đột nhiên lại được khen ngợi, làm những chuyện bình thường hằng ngày nàng cũng vui vẻ kích động.
Ví dụ như nói chuyện, nói hai chữ là có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của nàng.
Nàng cho hắn vô số phản hồi tình cảm chính diện.
Cảm giác được yêu, được cần mãnh liệt như vậy, Ô Mộc chưa bao giờ trải nghiệm.
Không thể nghi ngờ, hắn đã bị hấp dẫn.
Hắn không thể nói những lời êm ái như Tống Hứa, đến cả hành động cũng nhiều lúc không biết phải biểu đạt thế nào mới tốt.
Mặt hắn không lộ vẻ gì nhưng chóp đuôi đã sớm lặng lẽ quấn lên mắt cá chân Tống Hứa.
Tống Hứa phát hiện chân mình lại tiếp tục bị 'dây thừng' trói chặt, nàng giơ chân lên:
"Nhìn nè, dây thừng phòng chết đuối!"
Sông lững lờ trôi, chim sơn ca hai bên bờ hót vang, gió mát nhảy múa nhè nhẹ trên mặt nước, không bao lâu Tống Hứa đã buồn ngủ.
Nàng biến thành con sóc chen vào chạc cây thiếp đi.
Ô Mộc không gọi nàng, cũng quấn lên nhánh cây nghỉ ngơi một đêm.
Hôm sau hai người trở về, Tống Hứa xoa thắt lưng bị chạc cây ép đau, đi thu thập khoai lang dại hôm qua đào được, đột nhiên nàng hét lên:
"Có kẻ trộm!"
Số lượng khoai lang nàng đào được không khớp, thiếu đi mấy củ nhỏ, hai củ khoai bự còn có dấu răng cắn mất một miếng to.
Theo dấu răng lưu lại trên khoai thì kẻ tình nghi hẳn là con chuột.
Chuột trong rừng không ít, Tống Hứa đã thấy nhiều lần.
Bình thường nàng đi trên đường mà nghe được thanh âm sột soạt thì đa phần là do chuột trong rừng gây ra.
Chủ nhân khu rừng là đại xà không thèm ăn mấy con chuột lắt nhắt này, xung quanh đây cũng không có thiên địch bắt giết nên chúng sinh sôi nhiều, hoạt động thường xuyên.
Lần trước Tống Hứa có nếm thử một lần, từ đó về sau kính sợ tránh xa chúng nó, không dám ăn nữa.
Thật ra là do không có các loại gia vị, thịt của những động vật hoang dã này trên cơ bản đều tanh nồng, hơi cứng hơi chát, nuốt không trôi.
Ngày trước Tống Hứa dự trữ ít thức ăn, lại không phải món yêu thích của chuột nên bình an vô sự.
Nhưng lần này là khoai lang dại mà chuột thích ăn, chỉ mới mang về một đêm đã bị nó đào hang trộm cướp.
"Ta há để đạo chích làm càn!"
Tay Tống Hứa cầm dao răng thú, xuất phát đi bắt tội phạm về quy án.
Khứu giác của thú nhân rất nhạy, Tống Hứa có thể lần theo mùi khoai lang dại mà truy đuổi chuột.
Cuối cùng nàng đi tới gần một cái cây lớn cách hang đá mấy trăm mét tìm thấy một cái hang chuột.
Loại chuột rừng này cũng quen đào hang chứa thức ăn.
Tống Hứa moi hang đất của nó ra, không những nhìn thấy mấy củ khoai lang dại bị mất mà còn phát hiện một loại lương thực khác, nhìn giống như quả hạch của năm ngoái.
Hàng tồn không ít, có thể nói là lương thực đầy kho.
"Lương thực dự trữ hả? Giờ nó là của ta!" Tống Hứa lắc lắc cái đuôi chuột to mọng trên tay:
"Gia sản của ngươi bị ta chiếm hết rồi."
Nàng mang theo bao chiến lợi phẩm và một con chuột rừng về hang đá, lấy một sợi dây cỏ nhỏ cột con chuột kia lên chạc cây hình chữ đại.
(大)
Đuôi Ô Mộc còn đang trùm lên bao khoai lang mà Tống Hứa vừa vào cửa hang đã giao cho hắn, nói là phòng bị trộm lần nữa.
Lúc này hắn nhìn nàng cột con chuột lên cây, tưởng là nàng muốn nướng ăn.
Ai ngờ nàng không nhóm lửa, ngược lại cầm nhánh cây ngồi trước mặt con chuột kia, ra vẻ đứng đắn nói:
"Ngươi biết hành vi của ngươi gọi là gì không? Là trộm cướp, phải chịu phạt! Cái con chuột Trương Tam nhà ngươi!"
(*Trương Tam ở đây là gì toi không biết luôn á.)
Chuột nhỏ bị nhánh cây chọt vào bụng không ngừng kêu chít chít.
Tống Hứa chọn chọn lựa lựa trong mớ lương thực của chuột rừng, lấy ra một quả hạch, răng rắc một cái cắn nát, mặt đối mặt ăn cho nó xem:
"Thấy không, ngươi trộm thức ăn của người khác thì sẽ bị trộm ngược lại!"
Ô Mộc xác định con chuột kia chỉ là chuột rừng bình thường, không phải thú nhân, vì sao Tống Hứa lại muốn nói với nó như vậy?
"Nó...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...