Tống Hứa tới thế giới này hơn mười ngày, cơ hồ đều ở trong hang đá của đại xà.
Trừ những lúc phơi nắng mặt trời, giải quyết vệ sinh cá nhân, thời gian còn lại cơ hồ đại xà không hề ra khỏi hang, Tống Hứa còn chưa thấy hắn ăn bao giờ.
Sáng hôm nay, Tống Hứa ôm cái bụng kêu ọt ọt của mình nặng nề thở dài, nhận mệnh rời giường bắt đầu ngày mới bôn ba vì thức ăn.
Thường ngày giờ này Ô Mộc vẫn còn cuộn tròn nằm trong góc hẻo lánh không động đậy như con rắn giả, nay lại đột nhiên thức dậy, còn rời khỏi hang trước Tống Hứa một bước.
Tống Hứa tò mò, hắn ra ngoài làm gì giờ này?
Hôm nay trời đầy mây, rừng rậm bị bao phủ bởi một tầng sương mù trắng.
Rừng rậm ướt át vào sáng sớm và ban đêm đều sẽ có sương mù, nhưng hôm nay lại đặc biệt dày.
Tống Hứa đi theo sau lưng đại xà, muốn xem thử hắn đi đâu.
Tốc độ của Ô Mộc rất nhanh, đuôi rắn to lớn của hắn trườn vùn vụt trên rêu xanh ướt át, thậm chí không phát ra một chút tiếng động.
Tống Hứa chỉ theo sau hắn, giữ cho không mất dấu cũng phải cố hết sức.
Sóc con giận dữ: Chân dài thì hay lắm hả!
Đại xà có 'chân' dài hơn hai mươi mét.
Đây là Tống Hứa thừa dịp đối phương ngủ dùng tay đo từng tấc từng tấc, cho ra đáp án gần với trị số chính xác nhất, chuẩn hơn cả phán đoán bằng mắt ban đầu.
Lúc đo đạc đại xà không nhúc nhích, làm lá gan Tống Hứa càng to thêm.
Nàng vừa đo vừa không ngừng sờ mó.
Đại xà bị sờ đến phiền cũng chỉ biết nhích nhích thân thể, đổi một tư thế khác né tránh, đến việc ngóc đầu lên khè nàng cũng không biết.
Chỉ có một lần đại khái là không chịu được nữa, hắn bò vào một cái huyệt động nhỏ phía trên hang đá trốn.
Tống Hứa mới phát hiện thì ra hang đá còn có một chỗ be bé như vậy để trốn.
Thân thể to mọng của đại xà chen cứng ngắc vào cái huyệt động nhỏ kia, chỉ chừa lại một chóp đuôi không thể chen vào được nữa rũ xuống.
Rõ ràng vẻ ngoài hung dữ như vậy, tính tình lại dịu dàng dễ thương ngoan ngoãn.
Gan sóc con lớn chưa từng có, chống nạnh nghĩ: Sợ cái gì, nhiều nhất là hắn bỏ ta vào miệng, cuối cùng vẫn phải nhả ra thôi!
Nàng không những hoàn toàn đo hết đuôi hắn, mà còn đo tới đo lui hai lần.
Tống Hứa phi nước đại trên tàng cây đuổi theo, thuận tiện lưu lại chút mùi để đánh dấu.
Rừng rậm lớn như thế, rất nhiều nơi trông giống nhau như đúc, không phân biệt được phương hướng, nếu không dựa vào mùi hương để phán đoán, rất dễ bị lạc đường.
Chạy hồi lâu, đại xà đi trước dừng lại bên một mép nước xa lạ.
Nơi này là một đoạn sông, còn lớn hơn đầm nước lần trước Tống Hứa tìm thấy, mép nước toàn là cây cối đổ rạp.
Đại thụ sinh trưởng ở mép nước bị sóng đánh trôi thổ nhưỡng, lộ ra phân nửa bộ rể, như những cái lưới thăm dò trong nước.
Các chủng loại chim nước phong phú, Tống Hứa ngồi trên thân cây trông thấy ít nhất trăm cái tổ chim, có thể đây là gia tộc chim nước quần cư nào đó.
Tới đây Tống Hứa đã biết đại xà muốn làm gì, khẳng định là hắn đi ăn tiệc đứng.
Ô Mộc không làm kinh động đến những động vật đang uống nước dưới kia, hắn quấn trên một nhánh cây to.
Tống Hứa thì nấp trên một tàng cây không xa, hơi khẩn trương chờ đợi màn săn mồi của đại xà.
Vị trí này nàng không thấy rõ được toàn bộ thân thể đại xà, chỉ nhìn được phân nửa đuôi không bị cành lá che khuất.
Thế là nàng lại quay sang nhìn mấy động vật hình thể tương đối lớn bên mép nước, suy đoán xem hôm nay đại xà muốn ăn món gì.
Là con hươu đang gặm cỏ bên kia sông, hay con đang ngâm nửa người trong nước nhìn có vẻ giống bò rừng này?
Hoặc là, lợn rừng to đang dắt theo bầy con đứng ngay mé sông?
Tống Hứa còn chưa đếm xong đám động vật tới đây uống nước, Ô Mộc đã bắt đầu đi săn.
Tốc độ nhanh như vậy, khẳng định hắn đã lựa chọn từ trước.
Mục tiêu của Ô Mộc là con bò rừng có hình thể lớn nhất, cách hắn gần nhất.
Con bò rừng kia hẳn là đầu đàn, cơ bắp trên lưng nó cuồn cuộn, dáng vóc to lớn, rõ ràng cường tráng hơn đồng bạn bên cạnh, chắc chắn cũng rất mạnh mẽ.
Đáng tiếc đối đầu với nó là một con cự xà đáng sợ, sức mạnh xuất sắc của bò rừng đầu đàn đứng trước mặt cự xà này không phát huy được trình độ vốn có.
Nó bị đuôi rắn xoắn lấy, bốn vó chổng lên trời không làm được gì, sừng trên đầu liều mạng chuyển động cũng không đả thương được kẻ săn mồi, chỉ có thể bị phần đuôi to lớn kia chầm chậm siết chặt đến mức phát ra tiếng kêu sợ hãi thống khổ.
Thậm chí Tống Hứa cảm giác như mình nghe được thanh âm hai xương sườn của con bò rừng bị đuôi rắn siết mạnh đứt gãy...!đương nhiên đây là ảo giác.
Nhưng xương cốt bò rừng quả thật đã gãy, một phần thân thể nó rõ ràng đã bị chen nát.
Tống Hứa nhìn đuôi rắn xiết chặt lấy bò rừng bên kia, nàng ôm lấy cái đuôi xù của mình, cảm thấy xương cốt bản thân cũng bắt đầu đau đớn.
Rốt cuộc nàng đã thấy được sức mạnh thật sự của đại xà, phải biết vừa rồi lúc hắn cuốn lấy bò rừng, nhìn qua căn bản không hề dùng sức.
Lần đầu tiên nàng thấy đại xà đi săn, cũng là lần đầu tiên nàng thấy hắn hoàn toàn biến thành thú hình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...