Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà


Sau khi đại lão hổ nhảy lên, thuyền lớn đang lơ lửng trên mặt nước chìm xuống một nửa trong nháy mắt, nhìn thoáng qua có vẻ đặc biệt "trầm ổn".
Cái khoảng trống kia là đặc biệt thiết kế theo kích thước của đại lão hổ.

Chỉ là diện tích có hạn, Tống Hứa làm cũng vừa vặn thôi chứ không được rộng rãi mấy.

Sau khi đại lão hổ nhảy vào, trông như một chú mèo mập ngồi trong thùng giấy, mỡ bụng hơi tràn ra ngoài, lông trên thân cũng thế.

"Mẹ, mau xuống đây, chúng con còn chưa chuẩn bị kỹ càng nữa.

Chưa phải lúc ra khơi đâu!"
Tống Hứa cứ réo mãi như thế, rốt cuộc đại lão hổ cũng bất đắc dĩ đứng dậy, nhảy lên bờ rung lông.

Những lúc Tống Hứa và Ô Mộc túm tụm lại làm thuyền, thi thoảng đại lão hổ cũng tò mò tới tham quan một chút.

Những chuyện khác bà không có hứng thú, nhưng riêng việc làm thuyền này lại khá là để ý.

Hằng ngày bà không còn nằm ghé vào bãi đá ngắm biển khơi nữa, mà là ngắm hai đứa nhỏ làm thuyền.

Gần đây trông bà cũng càng thêm nghiêm túc.

Có đôi khi Tống Hứa nhìn vào đôi mắt vàng óng như hổ phách ấy, sẽ cảm thấy đại lão hổ bây giờ có điều gì đó khác hẳn với đại lão hổ hung tàn nàng gặp ban đầu.


Đôi mắt tràn ngập lệ khí, nhìn cái gì cũng như nhìn con mồi của ngày xưa, nay đã rút bớt dã tính, lóe sáng tia nhân tính.

Mỗi khi nhìn thấy tia sáng ấy, Tống Hứa lại hoài nghi có phải bà đã nhớ lại mình là một thú nhân hay chăng.

Nhưng hành động của bà lại không thể hiện điều đó, bà vẫn xem sóc nhỏ là con trai, chứng tỏ bà chưa hồi phục trí nhớ.

Những khâu chuẩn bị khó khăn nhất đã hoàn thành, sau đó chỉ còn chút việc linh tinh lặt vặt như dự trữ đồ ăn nước uống và công cụ này kia.

Chủ yếu là đồ ăn của Tống Hứa thôi vì hai người còn lại có thể bắt hải sản tươi ăn ngay trên biển.

Nước uống là đặc biệt quan trọng.

Tống Hứa dùng vỏ quả làm ra không ít thùng chứa nước, còn mang tới rất nhiều dụng cụ tự chế.

Những thứ này lấp kín một khoảng trống khác Tống Hứa cố ý làm trên thuyền, và những nơi khác nữa khiến chiếc thuyền không còn chỗ đặt chân.

Ô Mộc đương nhiên không thể quấn trên cột buồm như Tống Hứa câu bông đùa của Tống Hứa.

Hắn phải...!Bơi dưới nước phụ trách đẩy thuyền.
Hết cách rồi, đại lão hổ ôm ám ảnh quá lớn với biển sâu, muốn bà xuống biển hơi khó.

Sóc con thì xuống được đó nhưng với hình thể của nàng thì không đẩy được.

Chỉ còn mỗi Ô Mộc.

"Nhưng thứ cần thiết đã chuẩn bị đầy đủ." Tống Hứa leo lên lưng đại lão hổ, hét lớn:
"Xuất phát!"
Hôm nay thời tiết tốt, gió và sóng trên biển đều không lớn, ánh nắng ấm áp, tầm nhìn khá xa.

Sau khi Ô Mộc đẩy thuyền ra xa bờ thì không cần tốn nhiều sức nữa, vì hướng gió phù hợp cộng thêm lực đẩy của nước, chiếc thuyền đã có thể chậm rãi trôi.

Tâm tình kích động ban đầu chỉ sôi trào khi vừa xuất phát không bao lâu.

Theo con thuyền rời xa bờ biển đi về hướng đại dương sâu thẳm không lường, người ta dần trở nên sợ hãi.

Đại lão hổ đã sốt ruột, nhưng chiếc thuyền nhỏ hẹp, bà có nôn nóng bồn chồn cũng không thể đi vòng quanh như trên bờ biển nữa, chỉ có thể phát ra âm thanh gầm rú trầm thấp.


Sột soạt.

Tống Hứa đắp hai mảnh lá cây thật to lên mắt đại lão hổ:
"Nào, mẹ đeo bịt mắt vào rồi ngủ một giấc nha."
Hắc Sâm không ngủ, nhưng hai mảnh lá cây này cũng giúp bà dễ chịu một chút.

Bà ghé vào chân trước nằm bất động.

Tống Hứa bị nắng chiếu chịu không nổi, nhanh chóng bò khỏi lớp chăn lông hoàng kim, trực tiếp nhảy ùm xuống biển, bơi theo con thuyền.

Ô Mộc đang ở trạng thái hóa thú, hắn bắt rất nhiều cá, hoàn toàn biến mình thành con rắn biển, bơi trong nước rất thuần thục.

Rắn bự phiêu du trong nước một lát lại ngoi lên ôm lấy bè gỗ, tựa vào hít thở.

Buổi trưa gió êm sóng lặng, không có gió hỗ trợ, việc đẩy thuyền có hơi phí sức, rắn bự cũng mệt mỏi, hắn bơi lên thuyền nghỉ ngơi.

Nửa thân trên của hắn khoác lên thuyền còn đuôi thì ngâm trong nước.

Đại lão hổ thấy vậy duỗi móng vuốt muốn xoa đầu hắn.

Ô Mộc tránh né cái móng vuốt đầy lông kia, leo lên cột buồm.

Cái cột buồm này Tống Hứa vẫn quyết định làm sau vài lần do dự, đương nhiên không phải là để Ô Mộc quấn rồi, mà là để căng buồm lên.

Vật liệu là cánh của một loài thú nguyên thủy nào đó, ghép hai mảnh lại với nhau vừa hay có thể làm thành hình dạng một cánh buồm hoàn chỉnh.


Sau vài lần thử nghiệm cho thấy cánh của loài thú này này để lâu không bị hư thối, mà thay vào đó là từ từ được hong khô, trở nên mềm mỏng và dai hơn, Tống Hứa quyết định dùng nó làm cánh buồm.

Hiện tại cánh buồm còn đang được xếp gọn bên dưới chưa lắp đặt vào là vì gió không lớn, không dùng được.

Hơn nữa gió hướng này cũng không đúng, nếu lắp vào gió sẽ đưa bọn họ quay về bờ.
Thuyền dừng giữa biển, từ xa nhìn lại đại lão hổ màu quýt trông như một cái bóng đèn giữa mênh mông nước biển xanh lam.
Sóc nhỏ bị nóng đến mức phải ôm chuỗi vỏ quả rỗng lênh đênh trên biển ngủ trưa.

Sau khi thiếp đi, nàng vô thức buông tay, cả người từ từ trôi khỏi thuyền.

Đợi đến khi Ô Mộc phát hiện, nàng đã trôi một khoảng xa.

Rắn bự chỉ còn cách leo xuống khỏi cột buồm, vươn đôi câu lấy sóc nhỏ vớt về thuyền.

Đứa nhóc dài mảnh trơn trượt kia không cho ôm, đại lão hổ chỉ đành buồn chán vươn móng vuốt ôm đứa lông lá bé xíu còn lại.

Nhưng bà ôm chưa ấm, sóc con đã bị một cái đuôi rắn thò qua cướp mất, mang lên cột buồm nghỉ ngơi.

Đại lão hổ bình thường luôn nóng tánh, thích động thủ tranh cãi, nay chỉ nhìn một cái rồi nhắm mắt đi ngủ, rất không bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận