Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Edit: Kuro

Beta:  Ka

Bên trong thế giới Minh Thiên.

Có một việc Trương Tri Âm không biết, liên kết giữa người khống chế với đội hộ vệ đen tối dựa vào lực liên kết tinh thần chứ không phải thông qua chỉ lệnh bằng ngôn ngữ. Khi ra lệnh đồng thời trong đầu sẽ xuất hiện ý nghĩ tương tự, ví dụ như khi một người nói “Ăn cơm”, trong đầu của người đó trong nháy mắt cũng sẽ thoáng hiện nội dung “Ăn cơm”. Lúc trước khi ra lệnh cho tang thị chạy vòng vòng, nhưng thực ra khi Trương Tri Âm ra chỉ lệnh thì trong đầu cũng xuất hiện ý nghĩ giống vậy, chứ không phải phản ứng với lời nói của hắn.

Sau khi Trương Tri Âm bị người phòng thí nghiệm E ma xui quỷ khiến chặt đứt liên hệ Tinh thần cùng thế giới Minh Thiên, đội hộ vệ hắc ám nguyên bản trong cấm khu nhận công tác phòng vệ cũng vì mất đi người khống chế Tinh Thần mà lâm vào đình trệ, từng con một giống như tượng đất sét đứng ngây ra bên trong khu vực cấm, không có chút phản ứng nào.

Mọi người chi đội Lôi ĐÌnh đóng trú ở bên trong khu vực cấm phát hiện tình huống khác thường, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện mình đang gặp phải tính huống khó khăn nghiêm trọng hơn —— đội trưởng đã mất tích.

Đại Đao cùng Trần Nghiễm cố gắng an ủi tâm trí đội ngũ đang lúc lo lắng, đồng thời sắp xếp người ra ngoài tìm tung tích Trương Tri Âm. Mà chính bọn họ cũng lo sợ bất an. Trương Tri Âm trước khi đi cũng không nói lại chính xác mình đi làm gì, bây giờ tình thế khó lường, thực sự không thể không khiến người ta nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Trong tình thế căng thẳng, người liên minh Vân Thiên đóng ở bên ngoài cũng phát hiện tình trạng khác thường bên trong cấm khu.

Bọn họ trước hết phái một vài người đi vào điều tra, sau khi bọn họ xác nhận đội hộ vệ đen tối dường như thật sự sẽ không tấn công, bắt đầu cẩn thận tiến công mạnh vào bên trong.

Mọi người trong chi đội Lôi Đình lợi dụng hệ thống điều khiển trong căn cứ vây hãm đám người Vân Sở một  thời gian, nhưng nhân số cùng thực lực cách biệt quá lớn, chi đội Lôi Đình lại khó có thể chỉ huy các anh em tang thi giúp họ tử thủ, cho nên hai tháng sau, quân đội liên minh vẫn thành công đánh vào phòng điều khiển chính khu vực cấm, cũng chính là nơi chi đội Lôi Đình đóng quân.

Vân Sở ra lệnh thủ hạ khống chế canh giữ chi đội Lôi ĐÌnh.

Hắn bắt đầu kiểm từng người sau đó sắp xếp mọi thứ còn lại trong cấm khu, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, đột nhiên hắn thay đổi thái độ hờ hững lúc trước, nheo mắt lại, nhanh chóng đưa tay cầm lên một mảnh lớn chừng bàn tay, hình dạng trong suốt như kính lúp.


Nụ cười trên miệng hắn càng sâu, lần này là thực sự cười.

Bất luận động cơ vĩnh viễn là gì, đương nhiên đáng quý, thế nhưng cũng không sánh nổi vật trước mắt này.

Ngu ngốc như Trương Tri Âm với chi đội Lôi ĐÌnh, cho dù tìm được nó trước một bước, đại khái cũng không nhận ra đây là cái gì.

Vân Sở hắn vô tình cứu vớt thế giới, vô tình khống chế thế giới, càng không có ý hủy diệt thế giới. Hắn hao tổn tâm trí kiểm soát liên minh Vân Thiên, nắm giữ phòng thí nghiệm E, chẳng qua chỉ là vì một mục đích – nhìn ra bản chất cùng chân tướng của thế giới này.

Hắn ưu việt từ nhỏ, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng mà lớn lên, dường như là tấm gương mẫu mực trong lòng mọi người. Nhưng nội tâm hắn sợ hãi, hắn luôn có một loại cảm giác, dường như cuộc đời của hắn, tất cả, chẳng qua đều được thiết lập sẵn. Hắn chỉ là một quân cờ, chỉ có thể mơ hồ thuận theo tự nhiên tiếp nhận tất cả thành công hoặc thất bại. Hắn dường như đi trên một quỹ đạo lập trình sẵn, không thể làm trái.

Cái cảm giác này sau khi tận thế đến càng thêm mãnh liệt. Hắn nhìn mình, nhìn Vân Sở, thường có một cảm giác như nhìn người xa lạ. Nhưng tận thế giáng xuống, xuất hiện dị năng, lại khiến hắn dấy lên một luồng cảm giác hưng phấn từ sâu thẳm – quy luật của thế giới này có thể thay đổi, thế giới này, chớp mắt đã thay đổi.

Mà hắn muốn biết, tất cả những thứ này, đến cùng là vì điều gì; thứ điều khiển bọn họ, rốt cuộc là cái gì.

Mặc khác, chi đội Lôi Đình bị liên minh khống chế cũng không nhàn rỗi.

Vân Sở cũng không luyến tiếc họ, phía Vân Lam, Tật Phong hai đội nhìn bọn họ.

Tiểu Kim ăn xong phần ăn của tù binh miệng lại liếng thoắn, bắt lấy một người trong chi đội Tật Phong bắt đầu nói: “Anh Phùng, đội chúng em, đội trưởng của bọn em là người biết đối nhân xử thế, anh cũng biết mà, anh nhìn bọn em giống loại người phản bội liên minh sao…”

“Nhớ năm đó chúng ta cùng vào sinh ra tử, lần thủy quái biến dị Tương Nam, còn có lần trông đợi cứu viện của thành phố địa phương, không phải vì đội ngũ hai bên chúng ta đồng thời phối hợp thành công sao? Khi gặp nguy hiểm, đội trưởng đội phó chúng em cứu mọi người bao nhiêu lần…”

Người đàn ông được gọi là anh Phùng vẻ mặt bắt đầu dao động, thở dài mở miệng nói: “Anh em đều hiểu, nhưng như bây giờ cũng hết cách rồi, trước hết chỉ có thể nghe minh chủ. Tin rằng minh chủ nhất định sẽ trả lại công bằng cho nhóm của cậu.”


Thái độ Tiểu Kim đổi thành bất đắc dĩ cùng bi thương khó mà diễn tả bằng lời, nhẹ giọng lại nói: “Anh Phùng, ngẫm lại Hán cao tổ, Tống thái tông, anh vẫn chưa hiểu sao, ‘Phi điểu chết, giấu lương cung, thỏ khôn chết, hầm chó săn’ ”

Vẻ mặt anh Phùng quả nhiên chấn động.

Lúc này là lúc ăn cơm, cùng là thời điểm trông coi lỏng lẻo nhất.

Tiểu Kim nhìn A Không bên trái một cái, liền quay đầu, tiếp tục một mặt thành khẩn bi phẫn nói: “Đội trưởng bọn em đến nay không có tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, bọn em cũng rơi vào trong tay Vân Sở, sống chết khó bảo toàn. Nhưng chi đội Lôi Đình chúng em xưa nay chiến đấu nơi tiền tuyến, vẫn luôn lấy thành lũy làm trọng để nỗ lực, rơi vào tình trạng này, chúng em không phục.”

Biểu tình anh Phùng trở nên phức tạp.

Tiểu Kim: “Anh Phùng, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em biết anh là loại người gì. Hiện trước mắt, chỉ có anh có thể giúp bọn em. Anh em cũng không bắt buộc anh, nhưng có một thứ đội trưởng chúng em để lại, nhờ anh giao cho đội trưởng các anh là được rồi. Còn lại, giúp hay không giúp, chỉ dựa vào đội trưởng Tật Phong định đoạt.”

Tiểu Kim hiểu rõ con người lão Phùng này. Hắn là đội phó đội Tật Phong, cũng là người đứng đầu canh gác hiện này, là người nhân hậu đàng hoàng trọng nghĩa, nhưng tính nhát gan, không dám quá phận, lại không dám gánh vác trách nhiệm. Nhưng hắn rất tôn trọng đội trưởng của mình, mang đồ vật đưa cho đội trưởng quyết định có thể giúp chi đội Lôi Đình một tay, hắn chắc là không từ chối.

Quả nhiên, lão Phùng gật gật đầu, đi về phía sau cùng Tiểu Kim.

Nói đúng ra, nơi nhốt bọn họ không phải Vân Sở hoặc là liên minh chọn, mà là chi đội Lôi Đình chọn.

Trong đội bọn họ, lão Chúc nhiều năm làm ở phòng cố vấn trường học, Đại Đao học luật là chính, tâm lý học là phụ, còn lại A Không là nhà tâm lý học lại đang học làm bác sĩ. Thời điểm quân đội liên minh đánh vào, ba người phối hợp với nhau, thông qua ngôn ngữ không để lại dấu vết, thần thái cùng động tác ám chỉ, làm cho đội áp giải quyết định giam bọn họ trong gian phòng này.

Mà gian phòng này chính là vị trí chuyển đổi hệ thống không gian duy nhất bên trong khu vực cấm, chỉ có điều trước khi liên minh đánh vào được chi đội Lôi Đình ngụy trang mà thôi.


Bọn họ chọn nơi này một là vì khi Trương Tri Âm trở về có thể thuận lợi tiếp ứng, thứ hai chính là vì có một ngày có thể trốn đi tập thể.

Một đêm trước bọn họ cuối cùng quyết định hôm nay hành động, lợi dụng máy chuyển đổi không gian rời khỏi nơi này, ra ngoài tìm đội trưởng.

Phòng cũng không lớn, Tiểu Kim cố gắng giữ bình tĩnh mang theo lão Phùng tiếp cận hệ thống chuyển đổi. Có người chi đội Vân Lam tiến đến dò hỏi, đều bị lão Phùng bỏ qua có lệ. Mắt thấy khoảng cách máy chuyển đổi còn có hai bước, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Mộ giây sau, cửa bị đẩy ra, Vân Sở đi vào.

Tay phải hắn cầm một dạng kính lúp gì đó, nhìn về phía ánh sáng giơ nó lên, nheo mắt nhìn mặt ngoài kính tán ra ánh sáng êm dịu; trong tay trái lại kẹp một quyển sổ da đen thật dày không thể bình thường hơn. Hắn đưa tay, toàn bộ thành viên chi đội Tật Phong cùng chi đội Vân Lam canh giữ ban đầu liền rời khỏi.

“Cạch” một tiếng, cửa lần thứ hai đóng lại. Vân Sở quét mắt một vòng mọi người trong phòng, đột nhiên nở nụ cười, ném quyển sổ trên đất.

Hắn nói: “Trương Tri Âm cấu kết với Y tiến sĩ, không phải là tôi đổ oan cho hắn, có người tự nhìn sẽ rõ.”

Lão Chúc cách gần nhất thấy ánh mắt hắn ra hiệu nhìn xuống, nhặt quyển sổ lên, mở ra chỉ thấy trên giấy viết:

“Càng ngày càng yêu Tri Âm, dường như muốn ôm hắn một cái.”

Gương mặt già của ông đỏ ửng, cảm thấy xem bí mật của đội trưởng hình như không tốt lắm, “Phịch” một tiếng nhanh chóng đóng quyển sổ lại.

Đại Đao nhận lấy, bắt đầu trấn tĩnh nhanh chóng lật từng tờ một lên.

Chỉ thấy trên trang cuối cùng viết: “Ta muốn cho hắn tất cả, ghi dấu trong thế giới này.”

Đại Đao gấp quyển sổ lại, cau mày: “Ông đến cùng là có ý gì, đội trưởng của chúng tôi mất tích có phải là ông làm hay không?”

Hắn suy nghĩ lung tung, trong nháy mắt chuyển qua vô số ý nghĩ, nhưng đều mơ hồ mà hỗn loạn, suy nghĩ rõ ràng nhất chính là Vân Sở đột nhiên tới gặp bọn họ hẳn có liên quan tới đội trưởng, nói chính xác hơn, là điều Vân Sở phát hiện vừa mới bị, có liên quan đến việc Y tiến sĩ từng yêu đội trưởng của bọn họ sâu đậm.


Vân Sở cười cười, không trả lời, ngược lại giơ kính lúp trong tay lên mở miệng nói: “Các cậu biết đây là là cái gì không?”

Chi đội Lôi Đình không phản ứng hắn cũng không tức giận, chỉ là ngữ khí ôn hòa nói: “Đây là Bổn Nguyên Thạch. Trong truyền thuyết nói nó ghi lại nguồn gốc của thế giới của chúng ta. Y phải có cái này mới có năng lực thay đổi nguyên tắc thế giới này, sáng lập ra tận thế, tang thi, dị năng.”

“Các cậu đoán không lầm, đội trưởng các người là tôi phái người giết chết. Nhưng tôi hiện tại bắt đầu hoài nghi hắn rốt cuộc đã chết hay chưa, nếu như chết rồi, taị sao tôi không tìm được thi thể của hắn. Tôi ban đầu còn đoán bị tang thi ăn, thế nhưng nếu Trương Tri Âm hắn còn có một đối với hắn Y tiến sĩ ý nặng tình thâm, mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy…”

Hắn ôn hòa nhìn mọi người trong chi đội Lôi Đình, liếm môi: “Nếu như hắn chưa chết, như vậy các người xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ không ngồi yên để mặc.”

Trong lòng Vân Sở nổi lên một kế hoạch điên cuồng lớn mật.

Thời đầu tận thế, hắn thuận tiện thức tỉnh dị năng, cũng không phải là dị năng hệ Lôi mà mọi người nghĩ, mà là một loại dị năng biến dị cực kỳ đặc biệt, gọi là  “Chiếm đoạt”.Trong truyền thuyết cổ đại có một loại quái thú, sau khi ăn ai sẽ biến thành người đó, nắm giữ năng lực cùng tính chất đặc biệt của người đó, năng lực của Vân Sở giống như vậy – hắn sau khi giết người, là có thể chiếm đoạt hấp thu dị năng người đó.

Thế nhưng hắn biết dị năng của hắn chỉ có thể mang đến sự nghi kỵ cùng sợ hãi cho người khác, cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận giấu đi điều này, chỉ ngụy trang mình thành một dị năng giả phổ thông dị năng hệ Lôi, sau đó bí mật, lại bí mật tổ chức phòng thí nghiệm E, khống chế thành viên trong đó cho mình sử dụng. Thế nhưng theo thời gian trôi đi, áp lực trong lòng hắn càng lúc càng lớn, hắn càng ngày càng khó thỏa mãn, cuối cùng, hắn lợi dụng thông tin “Thành phố Vẫn Lạc”, một tay bố trí hại chết cha của mình, lúc đó Vân Liệt Thiên là người mạnh nhất liên minh, đồng thời nói ra cái gọi là “Kế thừa huyết thống”, quang minh chính đại hấp thu năng lực Vân Liệt Thiên.

Hắn là người có dị năng có thể tăng cấp nhanh nhất, hắn ngoại trừ Y tiến sĩ, thực chất là dị năng giả toàn hệ duy nhất.

Bây giờ đã đến thời khắc sống còn, hắn đã làm xong toàn bộ ý định.

Lợi dụng chi đội Lôi Đình, dẫn Trương Tri Âm ra; lợi dụng Trương Tri Âm, dẫn Y ra.

Hiện tại tinh anh chiến đấu của liên minh đều ở đây, Y lợi hại đến đâu, chẳng qua cũng là một người bình thường trùng hợp may mắn chiếm được Bổn Nguyên Thạch mà thôi, nếu như hắn hấp thụ hết những người trong liên minh này, chẳng lẽ không đấu lại chỉ Trương Tri Âm với Y tiến sĩ? Đợi đến đó sẽ hấp thụ Y tiến sĩ người được gọi là đứng đầu tận thế…Như vậy, hắn có lẽ sẽ có năng lực đánh bại cái thứ trong cõi u minh vẫn luôn thao túng hắn nhiều năm qua – quỹ đạo sinh mệnh? Quy tắc? Nguyên bản thế giới? Bất kể là cái gì, đều không thể khống chế hoạt động của hắn một lần nữa.

Hắn sẽ tự trở thành thần.

P/s: Có thím nào chơi game này không. Moe quá  ╮(╯▽╰)╭



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui