Trailer vừa phát ra, fans khắp mọi nơi đều sôi trào.
Sau khi công bố yêu đương xong, đây vẫn là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên lộ diện trước mặt công chúng, Weibo vừa được đăng lên, mới trôi qua mười phút ngắn ngủn, lượt chia sẻ đã lên tới năm vạn.
Ngoại trừ fans, còn có người qua đường.
Lượt xem trên Weibo càng ngày càng nhiều, sau nửa giờ liền chễm chệ trên hot search.
Khúc đầu của trailer chính là biệt thự của Ứng Thư Hoán, làn đạn tỏ vẻ dạo quanh vành đai hai Kiến Kinh, cùng chung cảm giác sung sướng của người có tiền một chút.
Theo sự di chuyển về phía trước của máy quay phim, Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đã xuất hiện trên khung hình.
Hai người ở nhà nên đều ăn mặc cực kỳ thoải mái, nhưng có thể nhìn ra là áo ngủ đôi.
Làn đạn gào thét chói tai:
“A a a a a Kiều Kiều mẹ nhớ con quá đi!!!”
“Tiểu Nguyên mặc áo ngủ đẹp trai quá ô ô ô……”
“Mới mở màn hình đã bị thốn cơm chó no luôn rồi…….”
“Tìm kiếm áo ngủ đôi, 5000 tệ một bộ, thế giới của kẻ có tiền tôi không xứng[tạm biệt]”
“Mịa……..
Nói cũng phiêu chớ, vừa nãy ta cũng dám đi tra biệt thự Kiều Kiều bao nhiêu tiền!”
………..
Phần giới thiệu đơn giản trôi qua, Ứng Thư Hoán mang theo camera đi dạo quanh phòng một vòng.
Đại sảnh, biệt viện, thư phòng, vườn hoa phía sau, vườn hoa trên cao, nhà kính trồng hoa, bể bơi ngoài trời, bể bơi trong nhà, thang máy trong nhà, quán bar trong nhà, phòng chiếu phim, phòng gym, bãi đậu xe trong nhà……..
Làn đạn bị kinh ngạc đến không nói nên lời.
Này mẹ nó là biệt thự cho người ở sao……..
Đây là công chúa ở hoàng cung đi!
Trong vườn cỏ tư nhân nhà Ứng Thư Hoán còn nuôi ba con ngựa, một nhà ba người, một đen một trắng, chú ngựa nhỏ là màu trắng.
Kỷ Nguyên đặc biệt thích con thất hắc mã kia, Ứng Thư Hoán gọi nó là Vưu Lý Tái Tư, đối mặt với máy ảnh, hắn giới thiệu một nhà ba người này, phu nhân Vưu Lý Tái Tư – Elena, và con trai của chúng nó – Tiểu Vưu.
Bầy thiên nga đắm mình trong hồ nước nhân tạo, có trắng có đen, con nào cũng có tên riêng, toàn bộ đều là Ứng Thư Hoán tra từ điển đặt.
Cấm Vệ Quân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự của Ứng Thư Hoán, cả đám sợ đến ngây người.
Bình thường chỉ là hay trêu chọc hắn là công chúa giải trí quốc nội, ai ngờ người ta lại sinh sống hệt như một nàng công chúa!
“Nếu anh không đến, tôi đều không đặt chân xuống phòng bếp.” Ứng Thư Hoán chỉ chỉ phòng bếp, nhìn từ phía xa, bên trong là người đầu bếp đang bận rộn công việc của mình.
Người phụ trách của tổ tiết mục đã trợn mắt há mồm, hỏi: “Này, phòng bếp?”
To thế này! Đều to bằng nhà con người ta mua rồi!
“Cả gan hỏi một chút, hôm nay tôi có thể ăn ké ở nhà ngài không?” Người phụ trách ngửi thấy mùi thơm, nước miếng chảy dài 3000 thước.
“Sao cũng được.” Ứng Thư Hoán: “Vậy anh nói với họ mình muốn ăn gì đi.”
Vị đầu bếp phụ trách cơm nước hằng ngày cho Ứng Thư Hoán là người đàn ông trung niên trọc đầu, đầu bếp nổi danh trong quốc nội, Mộ Ấu Lan đào từ nhà hàng Michelin qua đây.
Tiền lương mỗi tháng đều lên đến con số mười vạn.
Làn đạn theo camera tùy tiện dạo một vòng trong nhà Ứng Thư Hoán, đã quân tan lính rã:
“Thật sự được mở mang kiến thức mà……”
“Ban đầu cho rằng ảnh có tiền chỉ đơn thuần là có tiền, không ngờ lại lắm tiền đến vậy……..”
“Kim Ốc Tàng Kiều, phục rồi, quả đúng là Kim Ốc Tàng Kiều!”
“Xa hoa quá luôn á, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ ra tinh xảo đến nhường này……..”
“Em gái công chúa?”
“Đệch! Công nhận! Ứng công chúa!”
“Vì cái gì mà có tiền tới vậy hả! Tôi không hiểu, sao lại như vậy!”
“Lầu trên cũng không nhìn cha nhà người ta đi, nhà giàu số một, chồng nhà người ta, phỏng chừng là nhà giàu số một đời kế tiếp, chời má, Kiều Kiều đúng là…….
Đầu thai tốt ghê, gả chồng cũng tốt, hâm mộ muốn chết.”
“Đệch! Nhà điện hạ còn thiếu bảo mẫu không, loại tốt nghiệp 985 ấy, tôi cảm thấy tôi có thể!”
……..
Sau đó trời lại đổ tuyết lớn, bọn họ từ nhà kính trồng hoa vào thang máy đi lên tầng, đúng lúc đến phòng tiếp khách.
Phòng tiếp khách ánh sáng đầy đủ, sáng sủa ấm áp, phía đối diện chính là một tấm cửa sát đất cực lớn, tầm nhìn thoáng đãng, có thể ngắm nhìn cảnh tuyết rơi.
Lúc bọn họ đi lên, Kỷ Nguyên vừa mới pha trà xong.
Hương trà phiêu đãng bốn phía, người phụ trách ngửi thấy mùi thanh mát của lá trá hòa quyện với hương thơm của ngôi nhà, vui vẻ thoải mái: “Trời ạ, tôi phải đội ơn tổ tiết mục vì đã cho mình cơ hội này quá, sau này về nhà tôi cũng có thể khoác lác bản thân từng ở đại biệt thự của phú hào!”
Ba người ngồi xuống, camera quay đến những chén trà khác nhau ở trên bàn.
Trà của Kỷ Nguyên và trà chiêu đãi cho khách là giống nhau, Kim Qua Cống Trà, ép thành bánh trà, có hình dáng độc đáo.
Nghe nói ở thời cổ đại là đồ thượng cống cho triều đình, hoàng đế yêu thích uống trà, cho nên giá cả cực kỳ đắt đỏ, 100 lượng lên đến con số 35 vạn.
Nghe người quản gia giới thiệu giá cả Kim Qua Cống Trà, người phụ trách suýt chút nữa không cầm nổi chén trà, giọng nói cũng cao hơn mấy phần: “35 vạn! Ôi mẹ của con ơi, thứ quý giá nhất đời này tôi từng ăn, chắc không uống hết nổi trong một lúc đâu, tôi có thể rót vào chai nước khoáng mang đi không?”
Kỷ Nguyên nói: “Lúc cậu đi tôi sẽ nhờ chú Lưu gói cho anh vài khối.”
Người phụ trách:!!!
Điên rồi!!
Làn đạn, cũng điên rồi!!
“Đệch!!!! Hào phóng quá đi!!!! Chuyện bên lề cuộc sống còn tuyển người không!! Tôi liền tới xin một chân ngay lập tức!!”
“Trời ạ……….
Kỷ Nguyên thật sự………”
“Hơn nữa anh ý cũng chẳng phải kiểu giả hào phóng nhở, cảm giác đơn giản như kiểu tặng hộp bánh trung thu ấy, không giống làm màu…….”
“Thừa lời! Nếu ngày nào cũng thu về mấy trăm triệu còn cần xài mấy cái gọi là làm màu chắc?”
“Kỷ Nguyên cũng không nhiều đến mấy trăm triệu đi, nhưng có cảm giác ảnh tặng mấy cái này như kiểu tiện tay luôn á 23333”
“Chỉ mình tôi chú ý tới chi tiết ở trên bàn hả, Kỷ Nguyên và người phụ trách đều là trà, nhưng thứ chuẩn bị cho Ứng Thư Hoán lại là sữa bò, quả nhiên, yêu hay không yêu một người hoàn toàn có thể nhìn ra từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, để xem ai dám nói hai người bọn họ giả trân!”
“Ê đúng nha……….
Ứng Kiều quả thật thích uống sữa bò………..
Ảnh không uống đồ đắng.”
“Không hổ là công chúa mà.”
“Kỷ Nguyên là nóc nhà đi? Ảnh tặng quà hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của Ứng Thư Hoán, truyền thông bốc phét phải bị vả mặt……”
……….
Kiếp trước Kỷ Nguyên uống trà cống uống đến muốn nôn, nhìn đến nó liền có thể liên tưởng đến quãng thời gian thượng triều tăng ca sinh hoạt 007* khủng bố ngay lập tức……….
*007 là chế độ làm việc không có thời gian nghỉ ngơi
Cho nên tặng một bao trà thường uống hằng ngày, đối với anh quả thật không tính là gì.
Tới phần cuối cùng của trailer, chính là thời gian trứng màu.
Hai người ngồi ở phòng khách trả lời các câu hỏi được đưa ra.
Làn đạn bắt đầu hóng hớt:
“Tôi thích Chuyện bên lề cuộc sống hỏi mấy cái ‘Văn hóa phục hưng’ ‘phu thê tương tính’ ‘mỗi lần hỏi không đến một trăm’ nhất!”
“Chuyện bên lề cuộc sống, lão nhị thứ nguyên [like]”
“Kiến nghị đưa 50 câu hỏi lên phía trước, tôi thật sự rất tò mò hai người bọn họ ai công ai thụ (phát điên)”
“Ứng Thư Hoán công đi, đừng coi thường Kiều nhà bà, thiếu nữ công đệ nhất nội ngu cũng chẳng phải thổi ra đâu!”
“Cái ấy ấy của ổng, đồng nhan cự ấy ấy, người qua đường cũng nghe qua, thiên phú dị bẩm không cần bàn không cần………..”
“???? Sao mấy người lại thế này? Bá đạo tổng tài tiểu kiều thê? Kim Ốc Tàng Kiều không thơm sao??”
“Cảm ơn, Kim Ốc Tàng Kiều trái phải cố định, Ứng Thư Hoán bên trái, Kỷ Nguyên bên phải, ý tứ chính là Ứng Thư Hoán [bíp] Kỷ Nguyên!”
“Tôi bắt được mấy người đang ghs*!”
*nói bậy
……….
Sau khi hỏi mấy vấn đề này xong, làn đạn cơ hồ toàn là: “Ứng Thư Hoán, không ngờ anh lại là cái dạng này nha Ứng Thư Hoán!”
Mấy đoạn ngắn Kỷ Nguyên yêu cầu cắt bỏ, tổ tiết mục một dao cũng không nhúc nhích.
Nghe ngài cắt bỏ mới không bình thường đấy được không hả! Quả nhiên, sau khi không xóa đoạn Ứng Thư Hoán nói mấy lời sài lang hổ báo, hot search lên tận mấy cái.
Bình luận đều tò mò muốn chết:
“Để tôi nhìn xem, nhìn xem tư thế mới như thế nào mà Tiểu Nguyên không muốn nếm thử!”
“Hẳn là chui góc giường.”
“Lầu trên tém tém nha!”
“Có chi tiết nhỏ khiến mị xúc động nè, trước đó Kỷ Nguyên pha riêng sữa bò cho Tiểu Nguyên, Kiều Kiều chỗ này lại lột quả quýt cho Tiểu Nguyên, đều rất tự nhiên, tựa như ngày nào họ cũng làm như vậy, nhớ rõ toàn bộ những thứ đối phương yêu thích……….”
“Tiểu tình lữ thôi, cắn chết tui.”
“Không ngờ tất niên năm ngoái Ứng Thư Hoán đã có mưu đồ gây rối rồi!”
“Ha ha ha ha hắn còn không cho chúng ta cười nhạo kìa, tui liền phải cười, các chị em cười lớn tiếng chút nào! Ha ha ha ha ha!”
“Sau khi bị đánh phát biểu cảm nghĩ suốt đời không quên, Kiều Kiều, anh là cái gì đại bảo bối ——”
……….
Mấy câu sau còn bị chế thành meme, mới chút đó đã lan tràn khắp nơi.
Dám nói quả thật là dám nói.
Công chúa không hổ là công chúa.
Ai trên ai dưới cũng vừa xem liền biết ngay!
Bởi vậy mà Kỷ Nguyên còn nhận được danh hiệu fans nghịch tô đầu tiên của Ứng Thư Hoán.
Hình Ứng Thư Hoán nói bị đánh tới khóc vừa lan ra ngoài, trên mạng liền lưu truyền khắp nơi: Đừng chê thiếu nữ khóc Bao Công, khóc bao nhiêu [bíp] bấy nhiêu.
Người khiến mọi người ngoài ý muốn chính là Ứng Thư Hoán, hắn thế mà lại theo đuổi Kỷ Nguyên trước.
Bởi vậy mới nói, hắn nói truy thê hỏa táng tràng trên Weibo thế mà lại là thật……
Chuyện quay xe không phanh, truyền thông loan tin trên mạng rằng Kỷ Nguyên cho không Ứng Thư Hoán đều bị hung hăng vả mặt.
Ở câu hỏi cuối cùng, Ứng Thư Hoán nhìn về máy quay, đạm nhiên mà cảnh cáo cánh truyền thông.
Giây phút này, không ít người qua đường đột nhiên bị lọt hố Kim Ốc Tàng Kiều!
Nói đúng ra, là ngày này bị sự tương phản của Ứng Thư Hoán mà lọt hố.
Lúc phỏng vấn trước đó, hắn ôm gối nhìn siêu cấp ngoan ngoãn đáng yêu, gương mặt tinh xảo mang nữ tướng, nhìn thế nào cũng ra nhõng nha nhõng nhẽo!
Nhưng một màn cuối cùng này, lại cực kỳ mặn, còn hơi ngầu!
Mịa! Đẹp trai hớp hồn rồi! Chẳng nhẽ đây là thiếu nữ công dễ thương sao?
Vì thế, mọi người hùng hậu đổ bộ vào siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều.
Bắt đầu điên cuồng gặm CP này.
Trailer vừa ra, truyền thông bị vả mặt căn bản không dám ngóc đầu.
Tin tức trước đó dựng chuyện Kỷ Nguyên cho không vào hào môn cũng biến mất sạch sẽ trong một đêm.
Các fans thần thanh khí sảng, hoan thiên hỉ địa chờ đợi《Chuyện bên lề cuộc sống》lên sóng.
–
Ứng Thư Hoán ngồi xổm trước camera mà nghiên cứu: “Anh nói em có thể đóng nó lại không?”
Kỷ Nguyên vừa rửa mặt xong, bình tĩnh nói: “Em thử xem, bất quá nghe nói phải bồi thường tiền.”
Ứng Thư Hoán khó chịu: “Vậy để nó trong phòng ngủ cũng khó chịu muốn chết, chẳng nhẽ buổi tối cũng muốn mở ra à?”
Kỷ Nguyên yên lặng nghĩ thầm: Tốt nhất là buổi tối mở ra, mở cả đêm, để anh nghỉ ngơi cả đêm.
Anh bất động thanh sắc xoa nhẹ phần eo của mình, ẩn ẩn đau đớn.
Mặc dù trước đó Kỷ Nguyên đã biết mình không đủ nghị lực lúc đối mặt với Ứng Thư Hoán, rất có thể bị sắc đẹp mê hoặc, không kiên trì đến đêm động phòng hoa chúc.
Nhưng anh không ngờ, tiệc đính hôn đêm đó đã bị ăn sạch sẽ!
Này……..
Cũng khiến người trở tay không kịp quá đi.
Nhớ tới buổi tối hỗn loạn kia, mặt Kỷ Nguyên lại nổi lên một tầng đỏ ửng hơi nhạt.
Ứng Thư Hoán người này, sở hữu một gương mặt thanh thuần khả nhân, ai ngờ lại là loại……..
Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân bị lừa, tổn thương sâu sắc, bị lừa!
Này không phải gu làm nũng đáng yêu như anh thích!
Quá hung!
Thanh niên hai mươi mấy tuổi, tinh lực tràn đầy, thể lực cường hãn, Kỷ Nguyên căn bản không chống đỡ nổi.
Sau khi nếm được vị ngọt rồi, Ứng Thư Hoán phảng phất như mở ra cánh cửa thế mới gì, thường xuyên vừa lừa gạt vừa lôi kéo Kỷ Nguyên lên giường, lên xong sẽ không bao giờ chịu xuống nữa.
Rất nhiều lần Kỷ Nguyên đều bị bế đi rửa sạch, cứ như này, khẳng định anh sống không đến 70 đã ngỏm củ tỏi!
Mắt thấy lại buồn ngủ, Kỷ Nguyên thế mà lại sinh ra chút nhút nhát.
Nếu không……… Giả bệnh đi!
Tối hôm qua uốn cong quá độ, vòng eo mềm mại còn chưa khôi phục, bên hông toàn là dấu hôn, dấu tay của người đàn ông.
Kỷ Nguyên nghĩ thầm, may là đời hoàng đế chưa làm được mấy ngày đã đi đời, bằng không tới lúc tổng tuyển cử ba năm sau, tú nữ vào cung, chắc anh bị điên mất!
Bỗng nhiên anh cảm thấy bội phục Bảo Tông Đế từ tận đáy lòng, một tuần ngủ với phi tử có thể ngủ không trùng lặp, mẫu thân anh là sủng phi của Bảo Tông Đế, một tháng cũng chỉ được làm chuyện chăn gối một hai lần.
Rất hiển nhiên, Kỷ Nguyên không kế thừa thể lực cường hãn của Bảo Tông Đế.
Ứng Thư Hoán vớt anh vào lồng ngực, hai người lăn lên giường cùng nhau.
Kỷ Nguyên “oái” một tiếng, giả bộ muốn dậy, Ứng Thư Hoán ôm lấy anh, nhét vào trong chăn: “Ngủ.”
Kỷ Nguyên cười mắng: “Anh còn có bưu kiện chưa xem đâu.”
Ứng Thư Hoán đặt cằm lên bờ vai anh: “Ngày mai hẵng xem.”
Sau đó cúi đầu, nhỏ giọng, nhanh chóng nói một câu: “Đêm nay em không chạm vào anh.”
Kỷ Nguyên không tin, nhướng mày: “Thật?”
Ứng Thư Hoán vuốt eo anh ở dưới chăn: “Thật.
Chờ anh khỏe lại nói.”
Nội tâm Kỷ Nguyên yên lặng phun tào: Đó là vì ai hả……….
Còn không phải vì ngài chắc!
Ứng Thư Hoán ấn vào nút bấm ẩn giấu phía đầu giường, tấm rèm chậm rãi khép lại.
Hắn nói thầm: “Nghe tổ tiết mục nói, tới 10 giờ camera sẽ tự động tắt máy.”
Kỷ Nguyên tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực hắn rồi dựa vào, “Đương nhiên, không lẽ em cho rằng quay cả đêm à…….”
Camera trung thực ghi lại hết thảy mọi thứ.
Vừa ấm áp vừa bình dị, hệt như những người đang yêu khác.
–
Sáng sớm hôm sau, Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thu dọn hành lý, chuẩn bị quay phần hai《Chuyện bên lề cuộc sống》.
Chủ đề kỳ này là du lịch, lúc tới đích, tham dự quay chụp với hai người còn có ba cặp đôi khác.
Một đôi là Đường Du và Hắc Khoan mới kết hôn năm nay, người trước là nữ diễn viên có chút danh tiếng, người sau là MC.
Một đôi là giả bộ yêu đương, giá trị nhan sắc và nhân khí rất hợp CP,Vạn Giai Duy và Lâm Lâm.
Còn có một đôi cũng là vợ chồng mẫu mực trong giới giải trí, khiến Kỷ Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn, là Lý Thu Hằng và La Thắng.
Ứng Thư Hoán thấy Kỷ Nguyên hơi sửng sốt, liền quay đầu hỏi: “Anh biết La Thắng?”
Kỷ Nguyên lắc đầu: “Anh biết Lý Thu Hà.”
Bước vào thế giới này, số tiền đầu tiên anh kiếm được chính là từ chỗ Lý Thu Hà.
Trong vòng bạn tốt của Giang Ngọc, ảnh hậu trong nước, sau khi kết hôn đã vắng bóng hai năm, bây giờ tham gia Tổng Nghệ với chồng, chuẩn bị cho đợt quay lại kế tiếp.
Lý Thu Hà và La Thắng, vợ chồng mẫu mực cái gì chứ?
Bề ngoài thì vợ chồng mẫu mực, bên trong lại ngầm oán lữ.
Kỷ Nguyên còn nhớ rõ, rõ ràng La Thắng từng bạo hành Lý Thu Hà, bởi vì chuyện này mà anh còn cung cấp dược thiện để Lý Thu Hà điều trị thân thể.
Bất quá……….
Chuyện nhà người ta, anh quản không nổi.
Giờ Kỷ Nguyên đã có Ứng Thư Hoán, giây phút nào cũng tồn tại vướng bận, chẳng bao giờ cô độc một mình như trước nữa.
Người có vướng bận, ắt sẽ yếu lòng, sẽ sợ bị thương, sợ chết, sợ ly biệt, sợ không còn được gặp lại người đó.
Chuyện đúng sai trên đời tựa như giọt nước chảy vào biển, một khi đã lâm vào, sẽ mãnh liệt khó rút.
Dọc đường đi, Ứng Thư Hoán toàn ăn đồ ăn vặt.
Hắn mở ra gói nào, liền phải hỏi Kỷ Nguyên ăn hay không ăn.
Tài xế nhịn không được mà đánh giá một câu: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy.”
Ứng Thư Hoán cảm thấy không hiểu nổi: Này mà cũng coi là tình cảm tốt sao, đây chẳng phải là một chuyện rất thường tình à.
Hắn gặp chuyện gì đều muốn chia sẻ với Kỷ Nguyên.
Gặp được đồ ăn ngon cũng nghĩ đến Kỷ Nguyên trước tiên.
Tình cảm đơn giản đến thế, có đôi người lại nghĩ rằng phức tạp, sống cả đời vẫn không rõ.
Lúc tới sân bay, Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên còn gặp fans tới tiễn.
Máy bay vì tuyết lớn nên hoãn lại một lúc, fans ở sân bay ngồi cùng hai người, vây thành một vòng, ríu rít:
“Tiểu Nguyên, hai người dự định khi nào tổ chức hôn lễ thế?”
Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận lâu vậy rồi, vẫn chưa cầu hôn sao?
Cái này lại chọc vào chỗ đau của Ứng Thư Hoán!
Hắn là có chuẩn bị cầu hôn, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội!
Cấm Vệ Quân lén lút hỏi: “Kiều Kiều nè, anh phải chủ động chứ! Sao còn chưa thu phục được bà xã!”
Trước kia Ứng Thư Hoán kiêu ngạo lạnh lùng, giả chảnh chó, chưa bao giờ phản ứng fans ở sân bay, hôm nay ở cùng với Kỷ Nguyên, lại hơi muốn khoe ân ái!
Song Kỷ Nguyên không có thói quen quá thân mật với hắn trước công chúng, khiến nội tâm hắn buồn bực không tả nổi!
Vì thế, cầm lòng không đặng mà đáp lời, cao quý ngẩng đầu: “Cần mấy người nhắc nhở à?”
“Không kết hôn thì thôi đi, còn muốn tranh luận, haizzz, anh trưởng thành thật rồi! Cánh cứng rồi, nhớ lúc mới 15 tuổi, ngoan biết bao nhiêu, cho viên kẹo liền gọi chị.” Nhóm Cấm Vệ Quân thở dài.
Ứng Thư Hoán trợn trắng mắt: “Ha hả! Đừng nhắc lại lịch sử đen.”
Nhóm Cấm Vệ Quân lại nhắc nhở: “Đúng rồi, Kiều Kiều nè………”
Mấy người họ nhìn Kỷ Nguyên, liền hô cùng nhau: “Còn có Tiểu Nguyên, hai người phải để ý La Thắng một chút.
Tay chân hắn không sạch sẽ, có tiếng, giả bộ ân ái với Lý Thu Hà, thật ra rất bạo lực.
Hơn nữa, nam nữ không kỵ.”
Kỷ Nguyên nhàn nhạt mở miệng: “Không được nói xấu sau lưng người khác.”
Ứng Thư Hoán trợn tròn đôi mắt hồ ly mà hóng hớt: “Trời ạ thật á thật á thật á? Có gì nữa không nói tôi nghe chút nào? Trời ạ, lão vương bát đản này cũng hết chỗ nói quá!”
Kỷ Nguyên: ……..
Toàn bộ fans đều cười to.
Ứng Thư Hoán còn hơi mờ mịt, hắn còn chẳng biết fans nhà mình cười cái gì.
Đi tới phía trước, nhóm Nhất Nguyên bỗng nhiên điên cuồng nhét túi vào ngực Kỷ Nguyên.
Nhất Nguyên ngoan ngoãn nửa ngày, đột nhiên gây khó dễ, Kỷ Nguyên bị nhét đến trở tay không kịp.
Nhóm Nhất Nguyên hai mắt rưng rưng, phất tay nói: “Tiểu Nguyên! Anh phải chú ý thân thể!”
Chú ý thân thể cái gì?
Kỷ Nguyên lên máy bay, kéo túi xách ra liền thấy bên trong toàn là băng cá nhân, còn có khăn quàng cổ.
……….
Khăn quàng cổ?
Kỷ Nguyên cảm thấy chuyện lớn không ổn, liền quay đầu đối diện với cửa kính, trên cần cổ trắng nõn thon dài, đầy dấu hôn, kéo dài không dứt.
Trong nháy mắt, mặt anh đỏ bừng.
Chẳng lẽ hồi nãy dính dấu hôn còn nói chuyện phiếm với fans?
Thảo nào biểu tình Cấm Vệ Quân vừa trìu mến vừa đen tối như vậy, thảo nào biểu tình Nhất Nguyên vừa tức giận vừa vi diệu như thế!
Kỷ Nguyên muốn đâm đầu vào tường ngay lập tức, quá mất mặt!
Anh nhanh chóng quàng khăn lên.
Sau khi xuống máy bay, Ứng Thư Hoán chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thấy khăn quàng cổ, kỳ quái hỏi: “Châu Âu đâu lạnh đến vậy?”
Vành tai Kỷ Nguyên đỏ bừng, khẽ nói: “Lần sau em đừng hôn lên trên quá, đều bị nhìn thấy.”
Ứng Thư Hoán sửng sốt, hai mắt sáng lên, tỏ vẻ đúng tình hợp lý: “Đó là chuyện tốt mà!”
Tác giả có lời muốn nói: Tâm thái Cấm Vệ Quân: Cuối cùng con trai cũng kết hôn rồi
Tâm thái nhóm Nhất Nguyên: Mẹ nó con gái của ta!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...