Nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của Thẩm Diễm cùng tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thẩm Kiến Thành, người đang an tọa trên mặt đất, một vài ký ức của nguyên chủ đột nhiên hiện lên trong đầu Kỷ Nguyên.
Mẹ của nguyên chủ bị coi là tiểu tam một cách vô duyên vô cớ, chẳng thể giải thích nổi.
Theo trí nhớ, cha mẹ ruột của nguyên chủ là Kỷ Khải Tuấn cùng Bạch Lị, hai người cùng lớn lên trong cùng một ngôi làng, là hai đứa trẻ vô tư, thanh mãi trúc mã.
Bọn họ cùng học tới sơ trung, bởi vì trong nhà Bạch Lị vừa có anh trai muốn thi đại học, vừa có em nhỏ bắt đầu học tiểu học cho nên không có dư tiền để tiếp tục cắp sách đến trường.
Vì thế, ngay sau khi tốt nghiệp sơ trung, Bạch Lị liền tìm một công việc thu ngân tại một thị trấn gần làng nhất, một bên làm thuê, một bên tiếp tục câu chuyện tình yêu với Kỷ Khải Tuấn.
Số tiền trong ba năm làm thuê ấy đều được dùng để trợ cấp cho Kỷ Khải Tuấn.
Đúng vậy, cha mẹ nguyên chủ có mối tình yêu sớm đầy lãng mạn, ở trong một cái huyện nhỏ nghèo nàn lạc hậu, Kỷ Khải Tuấn cùng Bạch Lị an ổn vượt qua chặng đường tốt đẹp ba năm.
Trước khi nguyên chủ được sinh ra, Bạch Lị còn vì Kỷ Khải Tuấn mà sinh non hai lần.
Thời điểm học cao trung, Kỷ Khải Tuấn đậu đại học tài chính Kiến Kinh với số điểm xuất sắc, là người duy nhất trong làng bọn họ trở thành sinh viên đại học ở thủ đô, địa vị của Kỷ gia cũng thủy trướng thuyền cao*, luôn coi thường mọi người trong làng.
*sự vật phát triển thì những gì tùy thuộc vào nó cũng phát triển theo, nước lên thì thuyền lên.
Lúc Kỷ Khải tuấn học đại học, là dân quê mới ra thủ đô nên phong cách ăn mặc cũng cực kỳ giản dị, trình độ nói tiếng anh thì câu được câu không.
Hắn ta vừa không biết xài di động vừa không biết đi tàu điện ngầm, ngay cả kiến thức lên taobao mua sắm cũng mù tịt, luôn bị bạn bè xa lánh ghét bỏ.
Cho nên thời điểm học năm nhất, vì thất bại trong việc kết giao quan hệ nên Kỷ Khải Tuấn vẫn duy trì liên lạc với Bạch Lị.
Khi ấy, Bạch Lị chính là ôn nhu hương* trong lòng hắn.
*Ôn nhu hương (温柔乡): là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.
Sau đó, Kỷ Khải Tuấn học cách khoác lên mình những thứ hàng hiệu, còn đeo đồng hồ, hơn nữa khuôn mặt của hắn ta cũng được coi là tuấn lãng phi phàm, bắt đầu thu hút được rất nhiều em gái.
Dần dần, Bạch Lị chẳng còn là ôn nhu hương của hắn nữa, mà biến thành con “vợ” nghèo nàn.
Rồi cũng đến lúc tốt nghiệp đại học, Kỷ Khải Tuấn tới làm việc cho công ty bất động sản Ưng Thức, trở thành nhân viên có năng lực nghiệp vụ xuất sắc, cũng kết giao với rất nhiều người là dân bản địa Kiến Kinh.
Thông qua lời giới thiệu của bạn bè, hắn ta quen biết Thẩm Diễm, người sinh ra và lớn lên ở vùng đất Kiến Kinh.
So với một thằng nhà quê như Kỷ Khải Tuấn, Thầm Diễm thuộc dạng cao hơn một bậc, phi phàm hơn người, hơn nữa nhà Thẩm Diễm vừa là dân bản địa vừa nắm trong tay hai căn hộ, là đối tượng kết hôn trong mộng của không biết bao nhiêu chàng trai ngoại tỉnh lúc bấy giờ.
Chỉ cần cưới được một cô gái dân bản địa như vậy, nửa đời sau không cần lo lắng gì nhiều.
Mà đối với Kỷ Khải Tuấn thì đó chẳng khác gì miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống.
Vì thế hắn ta tự đóng gói chính mình, liên tục moi móc tiền từ chỗ Bạch Lị, dùng ba ngàn hai trăm tệ tiền lương mà Bạch Lị vất vả kiếm được trong một tháng để mua son, mua túi cho Thẩm Diễm, làm cho đối phương vui vẻ.
Thẩm Diễm rất nhanh đã gục ngã trước sự tấn công nhẹ nhàng và khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Khải Tuấn.
Thời điểm cô gái ở thành phố này đang xem phim, nhận được son môi và đủ loại quần áo mới, lại không hề biết ở vùng nông thôn nơi Tây Bắc xa xôi, cũng có một cô gái bằng tuổi mình, đem toàn bộ số tiền mình có cho người yêu, chỉ mong người đó một cuộc sống tử tế ở Kiến Kinh, mà chính bản thân mình lại sống trong một căn phòng xi măng cứng ngắc, ăn hộp cơm ba tệ.
Rất nhanh, Kỷ Khải Tuấn đã kết hôn cùng Thẩm Diễm.
Bởi vì nguyên nhân xấu hổ với Bạch Lị, Kỷ Khải Tuấn không dám đem chuyện kết hôn nói ra, đã thế còn bảo cha mẹ mình hỗ trợ giấu giếm.
Tuy nhiên, khoảng thời gian tốt đẹp sau khi kết hôn chẳng kéo dài được bao lâu, Kỷ Khải Tuấn nhanh chóng nhận ra nhà Thẩm Diễm cũng không giàu có như trong tưởng tượng.
Mặc dù Thẩm Diễm là dân bản địa Kiến Kinh, nhưng cũng chỉ có một ngôi nhà ở vùng giáp ngoại ô thành phố, hơn nữa còn rất cũ nát, thuộc loại được xây dựng từ những năm 90, gồm hai phòng ngủ một phòng khách, đã thế còn phải sống chung với cha mẹ của Kỷ Khải Tuấn.
Trừ cái này ra, Thẩm Diễm còn có một đứa em trai không học vấn không nghề nghiệp, là căn mệnh của cha mẹ Thẩm Diễm.
Một căn còn lại kia là để cho Thẩm Kiến Thành làm phòng tân hôn, đương nhiên Kỷ Khải Tuấn không có tư cách vào ở trong ngôi nhà mới đó.
Sau khi kết hôn, mâu thuẫn giữa hai người dần dần lộ ra.
Tuy rằng trong nhà Thẩm Diễm nghèo, nhưng luôn lấy xuất thân là người bản địa ở Kiến Kinh mà kiêu ngạo, lúc nào cũng coi thường vị “Con rể ở nhờ” như Kỷ Khải Tuấn, cho rằng hắn ta là đồ phế vật chỉ tổ tốn cơm tốn gạo.
Mà Kỷ Khải Tuấn tốt nghiệp đại học thuộc dự án 985 cũng là niềm tự hào của cha mẹ thầy cô, hơn nữa còn có tôn nghiêm và cốt khí của một người đàn ông, cho nên cảm giác chán ghét một nhà Thẩm Diễm dần dần khắc sâu trong lòng.
Sau khi Thẩm Diễm mang thai Kỷ Hi liền không cho Kỷ Khải Tuấn chạm vào chính mình, mang thai gần mười tháng lại thêm thời gian ở cữ, Kỷ Khải Tuấn cũng nghẹn đến hỏng luôn rồi.
Lúc này, hắn ta mới đột nhiên nhớ tới người con gái ôn nhu săn sóc ở vùng nông thôn xa xôi, Bạch Lị lại một lần nữa trở thành ôn nhu hương trong lòng tên tra nam kia.
Kỷ Khải Tuấn lừa gạt người con gái đơn thuần thiện lương này, che giấu hôn nhân của bản thân, nhanh chóng dính vào một chỗ với Bạch Lị, hơn nữa còn có một đứa con trai, đứa nhỏ này chính là nguyên chủ, hiện tại—— đã trở thành Kỷ Nguyên.
Nói cách khác, Bạch Lị căn bản không phải tự nguyện làm tiểu tam, mà là bị một gã cặn bã lừa gạt.
Sau khi Bạch Lị tái hợp lại với Kỷ Khải Tuấn, cha mẹ cũng vì sự chấp mê bất ngộ của Bạch Lị mà đoạn tuyệt quan hệ, đồng thời đòi mười vạn tệ phí nuôi dưỡng để cho anh trai làm sính lễ.
Bạch Lị cùng đường rồi mới tìm đến người đàn ông Kỷ Khải Tuấn của mình, nhưng ngay khi hắn ta nghe đến con số mười vạn tệ, hắn ta liền kéo đen tất cả các phương thức liên lạc với Bạch Lị.
Trước khi người con gái này sinh hạ Kỷ Nguyên một ngày, Kỷ Khải Tuấn còn đang kỷ niệm ngày cưới với người vợ Thẩm Diễm cùng con trai mình, bác sĩ trực sản đã gọi rất nhiều cuộc cho cha mẹ Bạch Lị và Kỷ Khải Tuấn, nhưng không một ai nghe máy, Bạch Lị cũng vì thế mà bỏ lỡ thời gian mổ sinh tốt nhất.
Trình độ y học của thị trấn nhỏ có hạn nên Bạch Lị cũng chết ngay sau khi sinh, tấn đến giây phút nhắm mắt cuối cùng, Bạch Lị cũng không hề biết bản thân mình bị biến thành tiểu tam.
Trong nháy mắt Thẩm Kiến Thành đứng lên, nắm đấm của Kỷ Nguyên cũng từ trên trời giáng xuống, mang theo cỗ khí thế kinh người, đem kẻ vừa đứng lên đánh cho ngã lộn nhào trên mặt đất.
Khuôn mặt Kỷ Nguyên không có bất cứ biểu tình gì, sau khi xem quá ký ức của nguyên chủ, ý cười lương bạc duy nhất trên đó cũng bị thu liễm lại.
“Rầm ——” một tiếng, thân thể chắc nịch của Thẩm Kiến Thành lăn đến bên cạnh chiếc bàn dày nặng, khiến bát đĩa bên trên rơi hết xuống đất, vài mảnh vỡ sắc ngọt cứa qua làn da hắn ta, Thẩm Kiến Thành ngã xuống đất lại phát ra tiếng hét thảm thiết, trên cánh tay và mặt cũng xuất hiện mấy đạo vết thương, máu nóng ào ạt từ đó chảy ra ngoài.
“Máu……..
Máu……..
Chị, em chảy máu rồi!” Thẩm Kiến Thành trân trối nhìn cánh tay của mình, khóc lóc kêu gào Thẩm Diễm.
Ba hồn bảy phách của Thẩm Diễm cũng bị dọa cho bay mất, bà ta ngừng tiếng thét chói tai, dẫm lên đôi giày cao gót, nỗ lực muốn kéo Thẩm Kiến Thành đứng dậy khỏi vũng máu.
Thời điểm hai người lôi kéo nhau, đầu tóc Thẩm Diễm rối tung xõa xuống trước ngực, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa ngoan độc gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên.
“Kỷ Nguyên!! Cái đồ bạch nhãn lang nhà mày!! Sao mày lại dám đánh cậu mày hả!!!”
Kỷ Nguyên phủi phủi tay nhìn đối phương: “Thẩm Kiến Thành là cậu của Kỷ Nguyên, liên quan gì tới tôi chứ?”
Biểu cảm Thẩm Diễm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, rốt cuộc, một người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám làm trái ý bà ta, thậm chí ngay trước mặt còn không dám hó hé nửa lời, thế mà lúc này lại ăn gan hùm mật gấu mà đánh em trai của bà ta!
Cả Thẩm gia cũng chỉ có một đứa con trai độc đinh như vậy, đối với bọn họ mà nói, đây là căn mệnh của họ, là bảo bối nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Ngay cả cha mẹ Thẩm Diễm còn không nỡ đánh đứa con trai này, thế mà giờ lại bị một người ngoài đánh!
Còn là một đứa, một đứa con của tiểu tam!
Giây phút này, nếu ánh mắt cay độc có thể hóa thành thanh kiếm sắc bén, Kỷ Nguyên đã sớm bị ánh mắt kia chia năm xẻ bảy rồi.
Bất quá, chút thù hận cay nghiệt của Thẩm Diễm đối với Kỷ Nguyên chẳng khác gì mây khói thoảng qua.
Kiếp trước, mấy loại sự tình như li kinh phản đạo gì đó mà Kỷ Nguyên chưa trải qua cơ chứ, giết huynh đoạt thê, giết cha soán vị, lấy oán trả ơn, loại ánh mắt giống như vậy, Kỷ Nguyên thấy không phải một ngàn cũng phải tám trăm.
Không ai không căm hận anh, không ai không muốn anh chết đi ——, đương nhiên, cuối cùng đám người kia cũng chạm tới thành công, anh xác thật đã chết.
Tiếc là, dù có chết bọn họ cũng không thể ngờ được, cái tai họa mang tiếng xấu muôn đời kia thế mà lại sống.
Khóe miệng Kỷ Nguyên khẽ cong lên, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng nét cười kia lại siêu cấp khủng bố.
Thẩm Diễm không hiểu sao, lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Kỷ Nguyên, hai chân bà ta run lên trong vô thức, tựa như nhìn thấy một con quái vật, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Trong lòng bà ta dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt, nếu hôm nay…….
Nếu hôm nay không phải ở nhà của Ứng Thư Hoán, không phải ở Kiến Kinh, không phải giữa ban ngày ban mặt, không phải dưới xã hội pháp trị……… Kỷ Nguyên nhất định sẽ giết bà ta, sẽ không chút do dự mà tiễn bà ta với Thẩm Kiến Thành xuống hoàng tuyền hát nhị hồ cho Diêm Vương!
“Mày, mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày dám đánh tao với cậu mày, nhất định bọn tao sẽ không để yên cho chuyện này đâu!” Thẩm Diễm lắp bắp hét lên, như đột nhiên nhớ tới cái gì, sự tự tin của bà ta nhanh chóng đầy ắp trở lại, chanh chua đâm chọc: “A, tao nghe Kỷ Hi nói, hiện tại mày cũng muốn bước vào giới giải trí, đi làm diễn viên hả? Mày quả nhiên hạ tiện y như ả đàn bà kỹ nữ kia! Bắt chước bừa.
Ha hả, Kỷ Nguyên, chỉ cần mày dám xuất đạo, tao liền lên mạng vạch trần mày, thứ tiện chủng của tiểu tam như mày cũng xứng làm minh tinh sao?!”
Giọng điệu của Thẩm Diễm càng lúc càng cao, càng nói càng cay nghiệt, giống như đã túm được nhược điểm của Kỷ Nguyên, đã đem tất cả tiền đồ tố đẹp của Kỷ Nguyên dẫm vào vũng bùn.
Đúng vậy, đáng lẽ ra cả đời Kỷ Nguyên phải vùng vẫy trong vũng bùn không tài nào đứng dậy nổi, thứ như Kỷ Nguyên chỉ xứng ở trong vũng bùn mà thôi!
Đối diện với cơn cuồng loạn của Thẩm Diễm, Kỷ Nguyên đáp trả cực kỳ bình tĩnh, cũng ngập tràn nguy hiểm: “Thẩm Diễm, có phải bà cảm thấy tôi sẽ giống như mấy người đàn ông khác, nói ra nguyên tắc không đánh đàn bà con gái?”
Thẩm Diễm có chút sửng sốt, cảm giác hoảng sợ dâng lên ào ạt: Sao nó lại biết?
Không đúng, không phải Kỷ Nguyên như thế nào biết……..
Không đánh phụ nữ, chẳng lẽ không phải quy định của đàn ông sao?
Đánh phụ nữ thì tính là thứ gì chứ? Phàm là những người đàn ông có chút lòng tự trọng đều không làm ra loại sự tình này đi!
Vừa rồi Thẩm Diễm dám khiêu khích Kỷ Nguyên, chính là ỷ vào thân phận trưởng bối cùng phụ nữ của mình, Kỷ Nguyên sẽ cố kỵ hai điểm này mà không dám đụng vào bà ta.
Hơn nữa, bà ta nghe con trai mình nói, Kỷ Nguyên là vì Ứng Thư Hoán nên muốn bước vào giới giải trí, chỉ cần Kỷ Nguyên còn có ý định dấn thân vào giới giải trí, nhất định sẽ không dám động thủ đánh bà ta.
Nếu không, lúc đó bà ta liền lên mạng bịa đặt tung tin chuyện nhân phẩm Kỷ Nguyên bại hoại, bất trung bất hiếu.
Bản thân Thẩm Diễm là phụ nữ yếu đuối, nhất định sẽ chiếm được sự đồng tình từ cộng đồng mạng.
Bà ta liền phải lợi dụng điểm này, khiến cho giấc mộng hoàng lương* của Kỷ Nguyên tan thành bọt nước!
*giấc mộng hoàng lương (一梦黄粱), ý chỉ giấc mộng đẹp thường không có thực
Kỷ Nguyên thong thả ung dung nói: “Thực đáng tiếc, tôi không có nguyên tắc không đánh phụ nữ.
Quả nhân……….
Tôi có tư tưởng tiên phong, từ trước đến nay bất luận là hành vi phạm tội lớn hay nhỏ đều tuân theo nguyên tắc nam nữ bình đẳng.”
Kỷ Nguyên mặt vô biểu cảm thay đổi tự xưng của mình, chậm rãi bước về phía Thẩm Diễm hệt như tản bộ: “Hơn nữa tôi còn có một nguyên tắc.
Con người của tôi, chưa bao giờ có thù hận qua một đêm với người khác.
Có thù gì tôi liền báo, thêm một giây cũng ngại muộn.
Chẳng nhưng báo thù ngay lập tức, mà tôi còn muốn báo gấp mười lần, gấp trăm lần, báo từ sáng đến tối.”
“Người khác mắng tôi một câu, tôi liền phải xé nát cái miệng của hắn.
Người khác đánh tôi một chút, tôi liền phải bẻ gãy tay chân hắn.
Nếu có người muốn làm hại tôi, tôi liền phải tru di cửu tộc nhà hắn.
Bà cảm thấy, bản thân mình thuộc loại cấp bậc nào?”
Thẩm Diễm nghe nghe, thân thể mất khống chế mà run rẩy từng đợt, bước chân của Kỷ Nguyên như đạp lên trái tim bà ta.
Khoảng cách càng gần, tim Thẩm Diễm đập càng nhanh.
Nó……..
Hẳn là nó chỉ hù dọa cho bà ta sợ thôi, sẽ không thực sự đánh bà ta đâu……
Ứng Thư Hoán đâu? Vì sao Ứng Thư Hoán không ở nhà? Hắn đi đâu rồi?
Ngay thời điểm Thẩm Diễm cho rằng Kỷ Nguyên chỉ hù dọa mình thôi, Kỷ Nguyên đã nắm lấy cổ áo bà ta.
Ý cười của anh không hề chạm đến đáy mắt, ngữ khí mang theo chút trêu chọc, nói: “Chúng ta dùng phương thức giải quyết của phụ nữ thì thế nào? Đều là phận làm vợ, bà thích loại nào, tát sao?”
“Bốp!” Một cái tát đáp ngay trên mặt Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm còn mang theo biểu cảm khó tin, khóe miệng rỉ ra tơ máu, đầu hung hăng lệch về một bên, hai mắt trợn trừng, ảnh ngược vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm Kiến Thành hiện lên trong con ngươi.
“Hay là giật tóc?” Kỷ Nguyên nắm lấy mái tóc bà ta, xách Thẩm Diễm lên từ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, ký ức như nước bị sôi trào ập đến trong đầu Kỷ Nguyên, đem quá khứ đau thương của nguyên chủ hiện lên trước mặt Kỷ Nguyên.
Năm tuổi, Thẩm Diễm dùng tàn thuốc châm vào người nguyên chủ…….
Sáu tuổi, Thẩm Diễm dùng kéo chọc vào người nguyên chủ……..
Chín tuổi, Thẩm Diễm ép nguyên chủ ăn một viên con nhộng kích thích nội tiết tố, từ đó về sau thân thể nguyên chủ mập lên như khí cầu……..
Phạt quỳ, lăng mạ, đánh đập, thậm chí còn cùng Thẩm Kiến Thành đánh đập, trở thành chuyện như cơm bữa của một đứa trẻ chưa thành niên.
Thẩm Diễm đem toàn bộ thù hận cùng bất mãn với Bạch Lị, thất vọng cùng oán hận với người chồng, phát tiết lên trên người nguyên chủ.
Một thời thơ ấu bi thảm…….
Kỷ Nguyên lạnh mặt, túm lấy mái tóc được Thẩm Diễm chăm sóc tỉ mỉ, hung hăng giật một cái, đem khuôn mặt không thể tin nổi của Thẩm Diễm nâng lên trước mặt.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, một ánh mắt lạnh lùng, một ánh mắt hoảng sợ.
“Đau sao? Có một đứa trẻ, đã từng chịu nỗi đau như vậy mỗi ngày, thậm chí đau gấp mười lần, gấp trăm lần.
Thẩm Diễm, nếu không phải thời đại này không thể giết người, cái thứ độc phụ như bà quả thật chết không biết mấy lần rồi.”
Vừa dứt lời, Kỷ Nguyên bồi cho Thẩm Diễm thêm một đá, khiến cho Thẩm Diễm giống hệt như cánh diều phất phơ bay thẳng ra cổng lớn, đem cửa lớn mở toang!
Sau đó liền nhìn thấy bóng hình Ứng Thư Hoán.
Thẩm Diễm gian nan bò dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang đứng trước cửa, đáy mắt liền sáng lên.
Tựa như người hấp hối túm được cọng rơm cứu mạng —— Thẩm Diễm biết, Kỷ Nguyên si tình hắn, thậm chí có thể vì hắn mà thay đổi lớn như vậy!
Hơn nữa, nhất định người định đoạt trong Ứng gia là Ứng Thư Hoán, chỉ cần cáo trạng với Ứng Thư Hoán —— không đúng, chỉ cần Ứng Thư Hoán ở chỗ này, chắc chắn Kỷ Nguyên sẽ không dám làm gì bà ta!
“Ứng con ——” Tia sáng trong mắt Thẩm Diễm vừa mới lóe lên ——
Chỉ thấy Ứng Thư Hoán đối diện với mình sau một giây là khuôn mặt không cảm xúc, nhanh chóng xoay người, cất bước liền chạy.
Thẩm Diễm nửa tỉnh nửa mơ: “………..
Rể……… A?”
Ở kẹt cửa nhìn thấy toàn bộ quá trình —— người làm chủ mọi quyết định của Ứng gia Ứng Thư Hoán trong lời đồn —— nội tâm yên lặng phun tào: Bà không cần lại đây a a a!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...