Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ


Thừa dịp Ứng Thư Hoán bị đánh sững sờ không phản ứng kịp vài giây, Kỷ Nguyên thả tay Ứng Thư Hoán rời đi.
Anh không sợ Ứng Thư Hoán đuổi theo, Kỷ Hy lại đang ngã sóng soài trên mặt đất, cho dù Ứng Thư Hoán muốn đuổi theo tìm anh đánh nhau để báo thù, cũng phải xử lý miệng vết thương của Kỷ Hy đầu tiên.
Kỷ Hy nhất định sẽ quấn lấy Ứng Thư Hoán hu hu mà khóc một trận.
Còn về việc có sợ nhà họ Ứng gây rắc rối hay không…
Kỷ Nguyên đoán chắc hôm nay chỉ có hai người là Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy, vậy nên sau khi đánh người anh mới không lo lắng như vậy.
Trước kia ở nhà họ Ứng không đánh ai, là bởi vì nhà họ Ứng ở thế giới này có thể coi là một gia tộc lớn có tiếng tăm, còn anh chỉ lẻ loi một mình… Dù Hoàng Đế Bệ Hạ tính tình có nóng nảy, nhưng không ngốc đến mức chỉ vì cái tính nóng nảy này mà ném đi sinh mạng của mình.
Chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, Kỷ Nguyên vẫn biết rất rõ.
Sống lại một đời, anh cần tiết chế lại chính mình, quý trọng sinh mạng của bản thân.
Đã đến đây thì yên ổn mà ở lại, nếu như đây không phải thời đại của anh, anh có dùng cách nào đi nữa cũng không thể thay đổi được thời đại, chỉ có thể thay đổi chính mình.
Đương nhiên, nếu như thật sự muốn đắc tội nhà họ Ứng, Kỷ Nguyên cũng không phải không dám, nhưng phải đợi đến khi anh có ảnh hưởng nhất định trong thế giới này rồi mới đưa ra quyết định..
Mà hôm nay chỉ có một mình Ứng Thư Hoán, dựa theo tính tình và lòng tự trọng của vị thiếu gia này, cho dù có bị đánh ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không về nhà mà cáo trạng.
Điều đó rất mất mặt — đối với Ứng Thư Hoán mà nói, bị chính vợ mình đánh, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Về phần Kỷ Hy, Kỷ Nguyên lại càng không lo lắng.
Kỷ Hy từ trước đến nay luôn nghe lời Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán không muốn nói chuyện mất mặt này ra, Kỷ Hy đương nhiên sẽ không hé răng, không tiết lộ câu nào.
Chẳng qua, Kỷ Nguyên tin rằng, Kỷ Hy bị anh cho một cú lớn như vậy, chắc chắn quay về sẽ tìm người trả thù.
Nhưng nhà họ Kỷ dễ đối phó hơn nhà họ Ứng rất nhiều, mặc dù Kỷ Nguyên cũng chẳng có thế lực gì, có điều một mình anh cũng có thể giải quyết từng người.
Quan trọng hơn…
Trong lòng Kỷ Nguyên nghĩ đến một cách rất hợp lý: Đánh không lại mình có thể báo công an mà!
Khi cần thiết, nhờ đến pháp luật chính là vũ khí để bảo vệ bản thân mình an toàn, suy cho cùng, anh cũng chỉ là một công dân bình thường trong tay không có tấc sắt nào!
Tất cả các thế lực tà ác tư bản đều là hổ giấy dưới thiết quyền của chủ nghĩa xã hội!!
Đúng vậy, Hoàng Đế Bệ Hạ bây giờ đã có thể thuần thục mà vận dụng quy tắc của thế giới này, anh cũng không phải kẻ ngốc, nếu như Kỷ Hy thực sự tìm xã hội đen để trả thù anh, anh sẽ không ngu ngốc mà lãng phí sức lực để giải quyết phiền toái.
Với một chiếc điện thoại đơn giản, gặp được tổ chức phi pháp không nói lý lẽ thì chỉ cần báo chú cảnh sát là được.
Kỷ Nguyên, một nhân vật độc tài ở thời đại phong kiến trước chủ nghĩa, có thể co được dãn được, khẳng định nói: Mình chính là một công dân tốt, tuân thủ kỷ luật và pháp luật.
Trở lại bàn ăn, Giang Ngọc kinh ngạc: “Sao anh đi lâu vậy?”
Biểu hiện của Kỷ nguyên giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh uống một ngụm trà: “Trong này quá rộng, cứ thong thả một chút.”
Nói đến chuyện này, Giang Ngọc cũng không thể không tán đồng.
Tuy rằng nhà hàng này có ưu điểm là bảo mật cao, nhưng mà phiền toái cũng có.

Đầu tiên là bên trong nhà hàng, rẽ trái rẽ phải nhiều như mê cung, hơn nữa cũng không lớn, lúc trước Kỷ Nguyên đã đến chỗ này ăn vài lần, chỉ cần đi vào phía sau, đảm bảo năm phút sẽ không biết lối ra.
Hơn nữa phục vụ trong nhà hàng này cũng quá ít, có điều, nơi này ẩn nấp rất được.
Hai người cứ thong thỏng ăn một miếng, uống một ngụm.
Kỷ Nguyên còn lơ đễnh liếc nhìn vào bên trong, phát hiện một chút động tĩnh cũng không có.
Xem ra, đúng như anh nghĩ, Ứng Thư Hoán nói không chừng là bị đánh cho mất mặt, không dám khua chiêng múa trống đi tìm anh tính sổ.

Lâu như vậy vẫn chưa ra, hẳn là đã đến bệnh viện.
Sau khi ăn xong ra ngoài, Kỷ Nguyên xác nhận lại lần cuối.
Chỗ vừa rồi Ứng Thư Hoán ngồi ăn cơm cũng không có ai, xem ra thật sự đã rời đi rồi.
Ừm…
Thật ra, Kỷ Nguyên còn nghĩ xong những cách đối phó với Ứng Thư Hoán khi hắn ta đến tìm anh tính sổ.
Bởi vì vừa rồi dáng vẻ của Ứng Thư Hoán thật sự rất tức giận, chắc là trước kia chưa bị ai đánh bao giờ đi? Hơn nữa nếu như hôm nay mình không làm phiền hắn, về sau cũng nhất định phải báo thù, tính tình hắn kém như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua chính mình.
Kỷ Nguyên tát cho hắn một cái, đến nội lực còn chưa dùng, cũng giảm lực đi rất nhiều, cho dù là như vậy, khuôn mặt thư sinh trắng như tuyết kia của Ứng Thư Hoán vẫn sưng lên.
Đại thiếu gia sống trong nhung lụa quả nhiên có khác, thân thể quả nhiên cao quý.
Anh còn nghĩ lại dáng vẻ của Ứng Thư Hoán nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hai mắt đỏ lên trừng to, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hoảng sợ, nhìn thoáng qua hình như còn muốn khóc.
Kỷ Nguyên không biết vì sao lại muốn cười, trong lòng không tim không phổi hả hê khi người khác gặp nạn, nghĩ thầm: Vị công chúa điện hạ này sẽ không chui vào góc nào để khóc thầm đấy chứ?
Điều này thật sự không tưởng tượng được.
“Kỷ Nguyên — anh không nghe tôi nói gì à.” Giang Ngọc ấn vào khóa vân tay, quay đầu nhìn, thấy bạn cùng phòng mình mặt than quanh năm giờ phút này trên mặt lại thoáng lên nụ cười, sống lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, từ tận đáy lòng nổi lên hồi chuông cảnh báo: Ai đã làm gì mà anh ta lại nở nụ cười nham hiểm như vậy? Vừa rồi mình không đắc tội với anh ta đúng không?
Mua bánh pudding nhỏ cũng mất một khoản tiền, tiền cơm cũng là mình trả…
Đừng nói là bây giờ anh ta đang thăm dò mình để ghi nợ nha?
Thái độ của Giang Ngọc lập tức cung kính hẳn lên, giọng nói cũng nhỏ nhẹ đi tám phần, nhanh chóng quyết định chọn cách nịnh bợ.
Chỉ là lời nịnh bợ của hắn còn chưa ra khỏi miệng, một chiếc Porsche nhẹ nhàng dừng trước cửa nhà Giang Ngọc.
Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, một người đàn ông hơi mập và thấp xuất hiện bên trong, trong đôi mắt nhỏ ánh lên một vầng hào quang: “Anh Giang!”
Cậu ta đẩy cửa xe ra chạy đến trước mặt Giang Ngọc, nhìn qua chắc là người quen của Giang Ngọc, bởi vì Giang Ngọc rất nhanh đã phản ứng lại: “Mao Lượng.

Ngọn gió nào thổi cậu đến đây.


Mau vào trong ngồi chơi đi.”
“À, anh Giang, là tôi, tôi đại diện cho chị Thu Hà đến đây, tôi không vào ngồi đây, tôi chỉ muốn hỏi một chút, dược thiện* anh cho chị Hà lần trước còn không?”
Chú thích*  Dược thiện: Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
Thu Hà?
Lý Thu Hà?
Trong trí nhớ mơ hồ của Kỷ Nguyên xuất hiện cái tên này, là một nữ nghệ sĩ có tiếng tăm trong giới giải trí, đầu năm trước sau khi giành được giải Ảnh hậu Kim Tượng thì thông báo kết hôn, chấn kinh đến gần nửa giới giải trí.
Chưa đầy mười tháng sau, lại có tin vui từ Ảnh hậu, cô đã hạ sinh một cô bạch tuyết rất đáng yêu.
Người của Lý Thu Hà đến tìm Giang Ngọc?
Kỷ Nguyên nhanh chóng đưa ra kết luận: Quan hệ của Giang Ngọc và Lý Thu Hà hẳn là không tồi, rất có thể, Lý Thu Hà đã từng là nghệ sĩ hắn đào tạo qua.
Giang Ngọc và Kỷ Nguyên liếc mắt nhìn nhau.
Người phía trước dường như muốn dò hỏi Kỷ Nguyên một chút, nhưng Kỷ Nguyên lại không quan đến việc dược thiện kia sẽ như thế nào.
Ở trong lòng anh, tiền trao cháo múc, đồ đã bán đi thì không phải là của mình nữa, Giang Ngọc muốn xử lý như thế nào, hoặc là bán cho ai, đều là chuyện của hắn.
Mao Lượng liên tục nói: “Thu Hà tỷ không phải đang ở cữ sao, sau khi ăn dược thiện kia xong, ngoại trừ có hơi đau đầu, nhưng khí sắc cả người tốt hơn rất nhiều.

Nó hiệu quả hơn các loại thuốc bổ khác, hơn nữa còn có tác dụng làm đẹp.

Anh cũng biết nghệ sĩ sau khi sinh đều chú ý đến hình tượng mà…”
Nghe đến đó, Kỷ Nguyên bỗng nhiên nhíu mày, nhắc nhở một câu: “Nếu đang ở cữ, đừng ăn nữa.”
Lúc này Mao Lượng mới chú ý đến Kỷ Nguyên, người này luôn ngẩng cao đầu, nhìn rất kiêu ngạo.
Mới vừa rồi cậu ta không để ý đến Kỷ Nguyên cũng là như thế, Mao Lượng trong giới giải trí hỗn loạn này, ít nhiều gì cũng lấn át người khác.

Kỷ Nguyên vô danh không họ, dáng vẻ hiện tại còn có chút… Vì thế cho dù anh ta có đứng ở bên cạnh Mao Lượng, Mao Lượng trước đó cũng chẳng thèm nhìn anh ta.
Giang Ngọc vừa thấy Mao Lượng tầm mắt chuyển về phía Kỷ Nguyên, lại nghĩ đến Kỷ Nguyên mềm cứng đều không ăn, tính cách lại ít nói, trong lòng không khỏi “Lộp bộp” một chút.

Con người Mao Lượng nổi tiếng nói chuyện cay nghiệt, đội trên đạp dưới cũng là chuyện thường, hiện tại cậu ta đang lôi kéo quan hệ với mình, bây giờ lại chuyển sang nói chuyện với Kỷ Nguyên, nhỡ đâu đắc tội Kỷ Nguyên làm sao bây giờ?
Sau khi đắc tội với Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên cho rằng mình và hắn ta là cùng một phe thì biết tính sao?

Không không không không…… Không xong rồi.
Từ sau khi biết sức mạnh thật sự của Kỷ Nguyên, Giang Ngọc nhìn ánh mắt của Kỷ Nguyên ánh mắt, giống như nhìn một kho vũ khí biết đi.
Vì thế, trước khi Mao Lượng mở miệng nói, với tư cách là người phát ngôn đủ tiêu chuẩn hiện tại của Kỷ Nguyên, Giang Ngọc lập tức giới thiệu: “Anh ấy là bạn cùng phòng với tôi, Kỷ Nguyên, dược thiện cho Thu Hà chính là anh ấy viết.”
Nói xong, Giang Ngọc nhẹ nhàng thở ra: Phù… Hù chết tôi rồi.

Ừm, làm đàn em cũng thật khó…
Từ từ, không đúng, vì sao mình lại nói bản thân là đàn em của Kỷ Nguyên chú? Giang Ngọc phản ứng lại trong nháy mắt.
Mao Lượng lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với Kỷ Nguyên, nhiệt tình hơn rất nhiều, muốn tiến lên nắm lấy tay Kỷ Nguyên, nhưng lại bị Kỷ Nguyên né đi không chút nể tình.
Mao Lượng xấu hổ chớp mắt một cái, Kỷ Nguyên lạnh lùng mở miệng: “Trong dược thiện của Giang Ngọc đưa cho cậu có một dược liệu là sơn tra, ăn vào không tốt cho cơ thể sản phụ…”
Kỷ Nguyên đã lược bỏ đi mấy chữ cuối cùng, chủ yếu là vì da mặt hơi mỏng, hơn nữa không thể cùng hai người đàn ông thảo luận về vấn đề của phụ nữ giữa ban ngày ban mặt với cái vẻ mặt bình tĩnh được.
Mặc dù là lược bỏ đi, nhưng Giang Ngọc và Mao Lượng đều nghe hiểu, trong nháy mắt, biểu cảm của hai người có chút khôi hài.
Mao Lượng vội vàng mở miệng: “Tôi thật sự đã tìm đúng người rồi, thầy à, nếu anh đã nói dược thiện này không tốt, anh có thể viết ra dược thiện nào tốt hơn hay không? Chị Hà nhà chúng tôi ở cữ không muốn ăn gì cả, chỉ ăn mấy thứ mà anh đã viết cho.

Bằng không, tôi cũng không đến đây làm phiền anh Giang.”
Mao Lương nở một nụ cười chua xót.
Giang Ngọc nhìn về phía Kỷ Nguyên, quan hệ giữa cậu ta và Thu Hà rất tốt, nếu như Kỷ Nguyên bằng lòng giúp đỡ thì càng tốt hơn.
Nếu không muốn hỗ trợ, Giang Ngọc cũng hiểu, bởi vì Kỷ Nguyên cũng không có lý do gì để giúp đỡ Lý Thu Hà.
Trong suy nghĩ của Giang Ngọc, Kỷ Nguyên không phải là một người thích tự rước lấy phiền toái.
Thậm chí không cần nghĩ tới, anh ta đã sẵn sàng từ chối Mao Lượng.
Mao Lượng mở miệng: “Đúng rồi thầy Kỷ, chúng tôi chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi của anh.

Như vậy đi, giá cả dược thiện trên thị trường bao nhiêu, tôi và chị Thu Hà ở bên này trả anh cao gấp năm lần.”
Kỷ Nguyên sắc mặt như thường, nhưng trong miệng lại thốt lên: “Cậu ở đâu? Bây giờ tôi có thể đến ngay.”
Giang Ngọc:…
Anh thay đổi rồi, Kỷ Nguyên!
Kỷ Nguyên làm lơ ánh mắt khiếp sợ của Giang Ngọc, yên lặng mà ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng không nói lời nào mà cảm khái:… Nhưng mà cậu ta trả rất cao.
Ở cái thời đại không ai đáng tin này, Hoàng Đế Bệ Hạ dù có xuyên không vẫn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào bạc!
Mao Lượng vui mừng khôn xiết, xin lỗi và bày tỏ rằng Lý Thu Hà đang ở cữ, không tiện đi tới đây.

Sau đó ân cần nói chuyện với Kỷ Nguyên, nói rằng phương tiện qua lại đều do phòng làm việc đón đưa, đảm bảo anh không mấy một đồng phí nào.
Kỷ Nguyên vô cùng vừa lòng với sự thông minh của Mao Lượng, sửa sang lại áo khoác một chút rồi lên xe.
Giang không biết vì sao lo lắng cho Kỷ Nguyên, cái con người khuyết tật về giao tiếp ở cấp mười, đồ cổ đào được đồ cổ.

Luôn cảm thấy bất an khi để anh ta đi một mình, trong lòng có cảm giác giống như con trai mình lần đầu tiên ra ngoài làm việc kiếm tiền, sợ nó ít nói nên ở bên ngoài bị người khác bắt nạt, hoặc là biếng ăn.
Chần chờ một lát, Giang Ngọc vẫn quyết định leo lên xe cùng Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên cũng không tỏ vẻ gì cả.
Một giờ sau, xe Porsche dừng lại trước một tiểu khu xa hoa.
Dưới sự hướng dẫn và giới thiệu của Mao Lượng, Kỷ Nguyên thấy được khuôn mặt tái nhợt của Lý Thu Hà, nhưng trạng thái tổng thể vẫn tương đối tốt.
Vẻ ngoài của cô ấy rất đoan trang, khuôn mặt tái nhợt kia khi cười rộ lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, cho dù đang ở cữ, con người vẫn rất ôn hòa.
Giang Ngọc đơn giản giới thiệu về Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề chỉ ra vì sao dược thiện kia lại không phù hợp.
Nhân tiện, anh ngồi xuống và chẩn đoán ngắn gọn mạch đập của Lý Thu Hà, điều này khiến khuôn mặt Mao Lượng lộ vẻ ngạc nhiên, có lẽ là không nghĩ được Kỷ Nguyên còn có bản lĩnh này, cái miệng ngạc nhiên của cậu ta có thể nhét được cả một quả trứng.
Về phần Giang Ngọc, hắn ta hoàn toàn chết lặng: Bây giờ Kỷ Nguyên có biểu diễn công phu đi trên mặt nước trước mặt, hắn cũng sẽ không ngạc nhiên.
Mạch đập của Lý Thu Hà hơi yếu, tinh thần suy nhược, khí huyết không thông, đều là biểu hiện bình thường sau khi sinh.

Chỉ là bẩm sinh cô ấy bị thiếu máu, hơn nữa sau sinh tâm trạng không tốt, lại bị trầm cảm khiến tinh thần càng thêm sa sút, trông gầy yếu hơn người bình thường.
Dược thiện trước kia của Kỷ Nguyên chủ yếu là để dưỡng nhan làm đẹp, thuận tiện điều hòa cơ thể hằng ngày, vì thế dùng rất nhiều dược liệu mạnh, nhưng cơ thể của Lý Thu Hà lúc này suy yếu, nếu lại dùng dược thiện ban đầu, tuy rằng tạm thời có thể giúp tinh thần ổn định, lưu thông khí huyết, nhưng lâu ngày sẽ xuất hiện những triệu chứng xấu, như tay chân đều đổ mồ hôi.
Đau nửa đầu cũng là một triệu chứng trong số đó.
Kỷ Nguyên vừa rồi kiên trì muốn gặp qua Lý Thu Hà sau khi viết lại dược thiện, chính là lý do này.
Cơ thể của người mang thai chống chỉ định rất nhiều, an toàn nhất vẫn là đúng bệnh hốt thuốc.
Ngoài ra, Kỷ Nguyên còn phát hiện cánh tay của Lý Thu Hà có những vết xanh tím, nhìn qua không giống như là bị va đập, mà giống như bị người ta đánh.
Chỉ là Lý Thu Hà che che giấu giấu, như thể cô ấy không muốn để Kỷ Nguyên biết.
Sau khi hỏi thăm tình trạng cơ thể, Lý Thu Hà cũng tránh nặng tìm nhẹ, không muốn nhắc tới những vết thương trên người.
Kỷ Nguyên viết ra những dược thiện cần dùng xong, nhắc nhở Lý Thu Hà một câu: “Cơ thể có thể điều trị được, nhưng tâm bệnh không như thế.”
Hai tay Lý Thu Hà hơi khựng lại sau khi nhận đơn viết dược thiện của Kỷ Nguyên, trang giấy nháy mắt nhăn lại.
Thật ra không cần cô ấy nói, Kỷ Nguyên cũng có thể đoán được.
Vợ chồng mới cưới, nhưng vợ mình sau khi sinh còn chưa ở cữ xong, lúc anh bước chân vào cửa đã không thấy người chồng kia đâu, ngay cả đi tìm dược thiện cũng là do trợ lý làm.
Cách trang trí trong nhà cũng rất lạnh lẽo, đứa nhỏ ở trong phòng của bảo mẫu, nhìn cách nào cũng không liên tưởng được đến cái từ “vợ chồng ân ái”, xem ra cuộc sống của Lý Thu Hà cũng không hạnh phúc như mọi người tưởng tượng.
Nghĩ đến những vết xanh tím không rõ trên tay của Lý Thu Hà, trong lòng Kỷ Nguyên hiểu rõ, Lý Thu Hà hơn chắc chắn bị bạo lực gia đình.
Việc thiếu máu sau khi sinh con chỉ là một triệu chứng bên ngoài, còn nút thắt thực sự nằm ở sự bạo hành và bỏ mặc của người chồng.
Kỷ Nguyên tự nhận bản thân có thể cứu người, nhưng không dám nhận chính mình có thể chữa khỏi tâm bệnh.
Có điều, ngẫm lại, Kỷ Nguyên không biết vì sao lại nghĩ tới Ứng Thư Hoán.
Nếu như Lý Thu Hà hỏi anh làm thế nào để thoát khỏi người chồng từng lừa dối trong hôn nhân, anh vẫn rất có kinh nghiệm.
À, cái kinh nghiệm này chính là học được trong sáng nay!
Kỷ Nguyên có thể bảo đảm, anh sẽ không giấu diếm bí mật cá nhân, chắc chắn dốc túi mà truyền thụ lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui